Miêu Cương Khách

Chương 20: Tức giận


Tả Khinh Việt chẳng hề che giấu ánh mắt lưu luyến trên gương mặt Cừu Nhạn Quy, như đang tán thưởng thật.

“Thiếu chủ quá khen.”

Cừu Nhạn Quy bất giác nghiêng đầu nhìn người ngã ngổn ngang dưới tháp của mình, chau mày.

Khoát Nhĩ hôn mê, mấy tên thích khách khác trừ vị bị gỡ cằm trói lại kia thì đều đã tắt thở.

Cừu Nhạn Quy không còn cách nào khác đành dùng dây thừng trói Khoát Nhĩ lại luôn, lúc khom lưng không chú ý lắm nên vết thương ở hông lại chảy máu, thích khách cúi đầu nhìn qua một cái, không quan tâm.

Ánh mắt Tả Khinh Việt tối lại, dời mắt lắc nhẹ chuông bạc ở hông, hai bóng người đáp đất trong nháy mắt, “Chủ tử.”

Tả Khinh Việt lại ngồi về mép giường, hơi gật đầu, “Thu dọn đi.”

Ảnh Lục và Ảnh Thập hiểu ý, mặc dù bọn họ ẩn núp ở chỗ tối nhưng đều thấy rõ hết cục diện, ánh mắt Ảnh Lục lia qua vùng bụng bị thương của Cừu Nhạn Quy, không nói lời nào nhận lấy dây thừng trong tay hắn.

Cừu Nhạn Quy chỉ đành buông tay, cúi đầu nhìn lại vết thương rướm máu, giơ tay dùng quần áo che để tránh cho máu nhỏ xuống.

Ảnh Thập ngước lên liếc hắn, trước khi vác xác đi thấp giọng nhắc nhở, “Vết thương.”

Cừu Nhạn Quy hơi bất ngờ, song vẫn lắc đầu, “Không sao.”

Vết thương đã bôi thuốc, theo kinh nghiệm thì qua một hồi máu sẽ ngừng chảy thôi.

Ảnh Thập lắc đầu, hợp lực với Ảnh Lục đem người tứ tung trên đất đi, cửa sổ được nhẹ nhàng đóng lại.

Cừu Nhạn Quy quay người thì thấy thiếu chủ ngồi ở mép giường, chắc là muốn nghỉ ngơi, bây giờ người mình toàn là vết máu cũng không tiện lại gần, đành phải cẩn thận dò hỏi, “Thiếu chủ muốn nghỉ ngơi rồi ạ?”

Tay hắn cầm bội kiếm chờ thiếu chủ trả lời, dễ dàng dùng kiếm khí dập nến.

Nhưng cả buổi trời thiếu chủ cũng không nói năng.

Tả Khinh Việt tựa ở mép giường nhìn hắn lom lom, trên mặt không có biểu cảm gì, mặt Cừu Nhạn Quy đông cứng lại.

Thiếu chủ hình như…. Tức giận rồi?

Cừu Nhạn Quy trăm mối nghĩ suy cũng không lý giải được đành phải im lặng quỳ một gối, cúi đầu chờ chủ tử nguôi giận.

“Lăn lại đây.” Hồi sau, Tả Khinh Việt mới nhẹ giọng nói.

Cừu Nhạn Quy không dám chần chừ, sải bước đến gần.

Tả Khinh Việt nhìn chằm chằm vết thương ở bụng hắn, “Gần chút nữa.”

Hắn chỉ dành căng da đầu lại gần hơn, nhưng vẫn cách y vài bước, Tả Khinh Việt bực mình kéo người qua.

Cừu Nhạn Quy chưa kịp phản ứng thì bụng đã truyền tới cơn đau âm ỉ, hắn méo mặt giây lát, không nhịn được tiếng rê.n rỉ tràn ra, “…..Ưm!”

Hắn hoảng sợ cúi đầu, Tả Khinh Việt nhìn hắn nở nụ cười.

Một nụ cười chẳng có nửa ý vui.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn dính màu máu của y đang xấu xa chà xát vết thương của đối phương, nhìn ánh mắt không thể tin được của Cừu Nhạn Quy Tả Khinh Việt dùng sức mạnh hơn, đầu ngón tay nghiền dữ vào nơi miệng vết thương, thoả lòng nghe thấy tiếng rê.n rỉ của hắn.

1

“Đau không?” Tả Khinh Việt dùng bàn tay dính máu sờ gương mặt trắng bệch của Cừu Nhạn Quy, từng chấm nhỏ li ti hệt như mai lạnh bung nở trong tuyết.

Cừu Nhạn Quy không rõ vì sao chủ tử đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn nén nhịn không lên tiếng.

Tả Khinh Việt bật cười khe khẽ, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, “Vừa xử lý xong vết thương cho ngươi, sao lại không ngoan như thế?”

“Nếu đã vậy thì hôm nay để ngươi đau cho đủ, có được không?”

Tả Khinh Việt nhìn hắn mỉm cười, thô lỗ kéo băng gạt, hoàn toàn tương phản với thủ pháp dịu dàng khi nãy.

Cừu Nhạn Quy im lặng cúi đầu, cứng đờ người lặng lẽ dằn xuống cơn co quắp vì đau.

Cho dù Tả Khinh Việt đang tàn phá vết thương hắn chẳng chút chùn tay.

Hồi lâu, Cừu Nhạn Quy mới khàn giọng thốt lời.

“Thiếu chủ, thuộc hạ biết lỗi rồi.”

Tả Khinh Việt thôi cười, trên mặt xẹt qua nét âm u giận dữ trong chớp mắt, rồi bị mạnh mẽ đè xuống, hắn khẽ cười như không có gì xảy ra, giọng nói mềm mỏng, “Ngươi có lỗi gì đâu, đừng làm rộn.”

“Vô cớ làm lãng phí ý tốt của thiếu chủ, thuộc hạ biết lỗi.” Trong mắt Cừu Nhạn Quy không có bất kì bất cam hay cảm xúc căm phẫn nào, hắn ngoan ngoãn nhận sai, mặt mũi tái nhợt nom hơi yếu ớt.

Như thể bất kể Tả Khinh Việt có quá đáng bao nhiêu, hắn cũng sẽ không oán than chút gì.

Hắn biết chủ tử đang tức giận.

Sức lực trên tay Tả Khinh Việt nới lỏng.

Năng lực chọc tức làm nghẹn họng người khác của thích khách này phải gọi là đỉnh, khiến cho người ta cảm thấy giống như dồn sức đánh một cú vào bông, rất nhàm chán.

Thiếu chủ cười nhạo một tiếng, không tiếp tục nữa.

Giúp hắn xử lý vết thương thêm lần nữa, lại thong thả lau sạch vết máu trên tay, hờ hững nói, “Nếu đã biết lỗi…..”

“Vậy thì thay y phục, qua đây nhận phạt.”

Cừu Nhạn Quy không rõ nguyên do nhưng vẫn đi thay y phục, trong lúc đó chợt nghe thấy một tiếng vang lớn truyền tới sau bình phong, Cừu Nhạn Quy giật mình mặc kệ việc sửa sang vạt áo đã cấp tốc trở về.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại đối mặt với “thi thể” của “ái tháp” của mình, noãn tháp mới nãy còn vững chắc vô cùng đã tan thành mấy khúc, dễ thấy nội tình không tầm thường.

Thiếu chủ dựa ở mép giường, vẻ mặt điềm tĩnh như chẳng xảy ra chuyện gì.

Cừu Nhạn Quy thở dài trong lòng, có điều hắn đã sớm lên tinh thần để bị hoạnh hoẹ rồi.

Thiếu chủ chẳng qua chỉ trái tính trái nết chút thôi, không có trở ngại gì lớn, nhịn là qua được.

Thiếu chủ trái tính trái nết đang nhìn hắn, ủ rũ thở dài một hơi, trông cái ngữ điệu còn khá là thương xót, “Noãn tháp này của ngươi không bớt lo hệt như ngươi vậy.”

Cừu Nhạn Quy im lặng: “….. Dạ, xin chủ tử trách phạt.”

Tả thiếu chủ nhìn chòng chọc hắn một hồi, cười khúc khích, “Được.”

“Giường lạnh rồi, ngươi tới làm ấm trước đi.” Nói đoạn y dừng lại, lấy ra một cuốn sách cổ từ đầu giường, “Còn cuốn sách này nữa, đọc tiếp cho ta nghe.”

Vẻ mặt bình tĩnh của Cừu Nhạn Quy nứt toét, hiện ra sự hoảng hốt rõ ràng, “Thiếu chủ?”

Không phải chủ tử nói nhận phạt sao?

“Muộn lắm rồi, qua đây nhanh.” Tả Khinh Việt không kiên nhẫn cau mày, nghiêng đầu ra hiệu vào bên trong, “Không biết làm ấm giường?”

Lúc nghiêng đầu mái tóc đen của y rũ trước ngực, ẩn vào áo ngủ lỏng lẻo, sốt ruột giữa hàng mày cũng lộ ra vẻ tuyệt sắc vô song, Cừu Nhạn Quy bỗng chốc cụp mắt, hiếm khi lộ ra vài phần lúng túng, nhưng vẫn cất bước đi tới trước giường.

Cừu Nhạn Quy muốn nói lại thôi, mà Tả Khinh Việt lại như biết tỏng suy nghĩ trong lòng hắn, thờ ơ mở miệng, “Thấy ngày thường ngươi rất ấm nên ta miễn cưỡng thử xem sao, tạm thời không ghét bỏ ngươi.”

“…… Dạ.”

Thích khách cứng đờ một chốc nhưng đầu gối vẫn nghe lời bò lên mép giường, trèo qua Tả Khinh Việt vào bên trong, ngay ngắn dựa hờ vào đầu giường.

Cừu Nhạn Quy nhận lấy sách cổ thiếu chủ đưa qua, tìm được chỗ đã đọc tới trước đấy, hắn đương muốn mở miệng thì cả người chợt chấn động.

Một bóng người thon dài tự nhiên nằm nghiêng xuống, vén chăn chui vào, kề chung một chỗ với hắn.

Cừu Nhạn Quy co rút con ngươi, bàn tay cầm sách cổ cũng run rẩy, thế nhưng kẻ đầu têu vẫn không hề tự cảm thấy còn mà đang khó chiều quở trách hắn.

“Cứng như vậy làm gì?” Tả Khinh Việt bất mãn chau mày, ngước lên vỗ vào chăn của hắn ra hiệu hắn thả lỏng.

Đối diện với vẻ mặt đầy bàng hoàng của Cừu Nhạn Quy y thoáng sửng sốt, kế đó khẽ cong khoé môi, xùy cười một tiếng, chất giọng nghe có vẻ biếng nhác kèm vài phần tùy ý.

“Nhìn gì mà nhìn”.

“Thích khách của ta, dựa chút thì làm sao?”

***

@Tiện Phàm:

Tả thiếu chủ (giọng điệu xấu xa, nhớn nhác): nhìn gì mà nhìn, ông đây không hối hận:-)

Tính cách của thiếu chủ là vậy đấy, nhưng sau khi nhận thức được sai lầm của bản thân sẽ “bỏ đi mà làm người”, còn lúc này ảnh vẫn chưa thông suốt, hãy hiểu cho nhiều hơn nhé (ˊ˘ˋ*)♡


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận