Huỳnh Sư gia thấy hai tiểu cô nương chừng mười sáu tuổi bước ra, cất giọng phách lối.
– Các ngươi gọi Minh Châu ra đây! Nếu còn chống đối đừng trách ta không thủ hạ lưu tình!
Minh Châu vẫn giọng điệu bình tĩnh.
– Ta chính là gia chủ Minh Châu của viện này.
Dám hỏi vị đây xưng hô thế nào?
– Ta là Huỳnh sư gia ở phủ Tri huyện Tần Hoài.
Hôm nay phụng lệnh Trác đại nhân, bắt người về công đường thẩm vấn.
– Dám hỏi sư gia, ta tội gì? Lệnh bắt người ở đâu? Mời cho ta xem thử.
Huỳnh sư gia phẩy mạnh tay áo, nghiến răng nói từng câu.
– Ngươi gian thương trốn thuế, hành xử bất minh.
Không nhiều lời, đưa nữ nhân này về công đường! Người đâu!
Nói xong liền có một nhóm lính muốn động thủ.
Minh Châu lúc này mới nghiêm mặt
– Thuế ta đã đóng đủ.
Ngày ta đi nộp, có mang theo phu tử chuyên ghi chép sự vụ trong thôn theo làm chứng.
Nếu cần ta sẽ mời người đối chứng.
Ngược lại, bằng chứng nào mà Trác đại nhân lại khép tội ta?
Còn nữa, không có lệnh bắt giữ, ngươi tùy tiện xông vào nhà dân bắt người, không coi vương pháp ra gì phải không?
Huỳnh sư gia bị Minh Châu nói cứng, tức quá hóa cười.
– Con nha đầu này! Còn xảo biện! Người đâu! Bắt lấy ả!
– Mộc Đông!
Năm tên quan binh xông lên một lúc.
Mộc Đông nghe lệnh của Minh Châu, cầm lấy thương đánh người không chút nương tay.
Chỉ với ba chiêu đã đánh cho năm tên quan binh ngã lăn ra đất.
Huỳnh sư gia tức xanh cả mặt.
– Bọn vô dụng! Cùng xông lên hết cho ta!
– Hạ Quả!
Không giống như Mộc Đông dùng thương, Hạ Quả chỉ đơn giản là dùng một cái chài cán bột làm vũ khí.
So với Mộc Đông, chiêu thức kém bài bản và linh hoạt hơn, tuy nhiên lực đánh ra lại mạnh gần gấp đôi Mộc Đông.
Trúng một đòn của Hạ Quả sẽ đo ván ngay lập tức.
Mười mấy tên quan binh cùng với Huỳnh sư gia bị Mộc Đông, Hạ Quả đánh bay ra khỏi cổng viện.
Minh Châu đứng ở thềm viện, phẩy quạt, từ trên nhìn xuống, nói với bọn Huỳnh sư gia đang bò trên mặt đất:
– Ngươi về nói với Trác đại nhân, không cần mất công.
Giờ thân hôm nay, bản cô nương sẽ đích thân đến bái kiến.
Huỳnh sư gia được bọn quan binh dìu dậy lật đật chạy về phía nha môn.
Đợi bọn người Tri huyện chạy đi hết, Minh Châu mới quay sang nhìn Mộc Đông.
– Mới có nửa năm, võ công của em có thể lấy một địch năm rồi! Tiến bộ nhanh thật!
Mộc Đông gật nhẹ đầu, giọng điệu vẫn lạnh lùng.
– Tạ tiểu thư! Nhờ có Kính Thương quyết mà tiểu thư đưa cho em, mà em đã lĩnh ngộ được nhiều chỗ.
Hạ Quả cùng luyện với em, cũng tiếp thu được mấy phần, có thể bảo vệ tiểu thư.
Minh Châu vui vẻ quay lại nhéo má tròn xoe của Hạ Quả.
– Hạ Quả nhà chúng ta nấu cơm cũng giỏi, đánh nhau cũng giỏi.
Tiểu thư thật là tự hào về em!
Hạ Quả đáng yêu cười híp mắt, mắt cười cong cong.
– Em thật là lợi hại đúng không tiểu thư!
– Đúng đúng! Hạ Quả nhà ta lợi hại nhất! Nào Hạ Quả cô nương siêu cấp lợi hại, vào lấy điểm tâm cho tiểu thư nhà em nhanh lên! Đứng xem đánh nhau tốn sức quá!
Hạ Quả cười toe toét thưa vâng.
Đúng giờ Thân, Minh Châu ăn vận nghiêm trang, cùng với Xuân Hạnh và Mộc Đông đến xin bái kiến Trác Tri huyện.
Cả ba người bị áp giải đến phòng Thẩm vấn trong đại lao huyện.
Bọn quan binh vẫn còn sợ thân thủ của Mộc Đông nên không dám manh động, đành nhìn chằm chằm ba người, đợi Trác tri huyện đến.
Xuân Hạnh nhẹ nhàng lót khăn tay, mời Minh Châu ngồi.
Ba người bình tĩnh như đi đến thăm viếng chứ không phải đến chịu tội.
Một lúc sau, Trác tri huyện và Huỳnh sư gia đến.
Minh Châu đứng lên hành lễ.
– Thảo dân Minh Châu, bái kiến Trác đại nhân.
Hành lễ xong tự nhiên ngồi lại vào chỗ, không đợi Trác đại nhân phản ứng.
Trác đại nhân tức giận chỉ vào mặt Minh Châu.
– Hay cho một con nha đầu vô lễ! Ta đã cho nhà ngươi miễn lễ lúc nào? Thân ngươi mang tội, còn không mau quỳ xuống chịu phạt!
Minh Châu phẩy phẩy quạt nan, cười nhẹ.
– Bẩm đại nhân.
Thứ nhất, thảo dân đóng thuế đúng với quy định của Hoàng gia đưa xuống, không thiếu một đồng nào.
Đại nhân có thể cho gọi Trầm phu tử ở học viện đến đối chứng.
Thứ hai, quan binh của đại nhân xông vào nhà thảo dân đập phá, không có lệnh bắt giữ, nhà thảo dân lại toàn là nữ nhi, đây là phòng vệ chính đáng.
– Hay cho một nữ nhân nhanh mồm nhanh miệng! Ta nghe nói ngươi ở ngoại quốc về, đúng là không hiểu phép tắc.
Mười năm nay, dân huyện Tần Hoài áp dụng mức thuế riêng.
Ngươi là người từ nơi khác đến mưu sinh, phải tuân theo luật lệ địa phương mới đúng! Nay còn dám chống lại bổn quan?
Minh Châu hơi khựng lại.
Quan lại triều Giang gia, từ khi nào đã biến chất như thế này.
Đây đã là lần thứ hai rồi.
– Dám hỏi đại nhân, công văn áp dụng mức thuế mới ở đâu? Thảo dân chỉ nhìn một cái, nếu đúng là có, thảo dân sẵn sàng nộp bù, hơn nữa sẵn sàng nộp phạt thêm nếu có sai sót.
Trác đại nhân tức run người.
Con ả ngoại quốc này dám chống đối ta!
– Ở đây ta là tri huyện, lời của ta nói chính là đạo lý! Nếu ngươi không tuân theo, đừng trách ta nặng tay!
Minh Châu gấp quạt, nghiêm chỉnh.
– Lý nào lại như thế! Đại nhân, người làm như thế là lạm dụng chức quyền, tham ô thuế má, chèn ép dân lành!
Trác đại nhân không nghe Minh Châu nói.
– Bây đâu! Dùng hình!
Mộc Đông bước lên chắn trước mặt Minh Châu, tay giơ lệnh bài, đanh giọng.
– Dừng tay! Lệnh bài của tri phủ Nam phủ Đồng đại nhân ở đây! Ai dám manh động!
Trác tri huyện vừa nghe Tri phủ Nam phủ liền giật mình.
Quan binh nghe vậy lập tức lùi lại, không dám manh động.
Xuân Hạnh bước lên, trình lệnh bài trước mặt Trác tri huyện.
– Mời Trác đại nhân nhìn kỹ.
Đây chính là lệnh bài của Đồng đại nhân cấp cho tiểu thư nhà ta.
Trà tri huyện và Huỳnh sư gia tái cả mặt, lúc này biết là vuốt phải râu cọp.
Trác tri huyện lập tức thay đổi thái độ.
– À, ra Minh Châu tiểu thư là người của Đồng đại nhân! Bổn quan đã trách lầm người rồi.
Huỳnh sư gia, mau lấy trà mời tiểu thư!
Minh Châu không hề khách khí.
– Đại nhân, ta rất bận nên xin phép nói thẳng.
Việc trước giờ đại nhân làm, ta không tiện can dự.
Chỉ cần từ nay đại nhân thu thuế đúng với mức thuế triều đình đưa ra, không chèn ép dân chúng Tần Hoài, ta hứa sẽ không làm lớn chuyện.
Hơn nữa, ta sẽ nộp thuế đầy đủ, không thiếu một đồng.
Lễ Tết, quản gia nhà ta tự có quà cáp biết ơn đại nhân.
Mục đích của ta ngày hôm nay đến đây chỉ là như thế.
Mong đại nhân cân nhắc.
Trác Tri huyện ngẩn người ra.
Lúc thấy lệnh bài, trong lòng hắn đã xoay chuyển mấy chục vòng, không biết xử sự thế nào để giải quyết êm đẹp.
Không ngờ đối phương lại đưa ra một yêu cầu đơn giản như vậy.
Hắn không dám tin, hỏi lại.
– Thật là chỉ có như vậy?
Minh Châu lại tiếp tục phẩy phẩy quạt nan trong tay.
– Ta cam đoan.
Trác tri huyện lập tức như được đại xá, ngay lập tức cười lấy lòng.
– Được được được! Bổn quan cam kết với tiểu thư sẽ làm đúng.
Bấy lâu nay Huỳnh sư gia tư vấn cho ta cách làm này, vốn cũng chỉ là để gây thêm quỹ để xử lý công việc trong huyện, quả nhiên là không đúng đắn.
Bổn quan đa tạ Minh Châu tiểu thư nhắc nhở.
Minh Châu không có kiên nhẫn nghe Trác tri huyện nói hưu nói vượn, đứng lên ra về.
– Vậy, sự kiện thuế đến đây là kết thúc.
Tiểu nữ gia sự bề bộn, không tiện nán lại, xin phép cáo từ.
– Tiểu thư đi thong thả.
Minh Châu nói xong lập tức rời đi.
Trác tri huyện lau mồ hôi, đá chân Huỳnh sư gia.
– Sao ngươi nói ả ta từ nước ngoài về, không thân không thích? Suýt nữa đến tai Đồng đại nhân, cái mũ ô sa của bản quan đã bị ngươi đánh rớt rồi! Tức chết ta!
Huỳnh sư gia lập tức quỳ xuống.
– Quả thật tiểu nhân không nghe tin tức này.
Đại nhân tha mạng! Nhưng mà, Minh Châu tiểu thư này cũng là người gan thỏ, chỉ dám hù dọa đại nhân vậy thôi, chứ đâu có làm khó dễ gì chúng ta!
– Không được! Ta không an tâm.
Ngươi cho người dòm ngó cô ta! Có động tĩnh gì phải báo cho ta ngay lập tức..