Minh Châu Ký

Chương 28: Chương 28



Hoàng đế đưa tay, Trần công công đưa cho hoàng đế một cái lệnh bài bằng vàng, có khắc một chữ “Gián”.

Hoàng đế cầm lấy, rồi lại đưa cho Minh Châu.
– Kim bài này, ngày xưa lúc phụ thân của con còn làm ở Hộ Bộ, ta đã ban cho hắn, nhưng hắn đã trả lại cho ta vào năm mà hắn từ quan.

Bây giờ, ta ban nó cho con.

Người có kim bài này sẽ có thể dâng sớ can gián hoàng đế, chỉ tội hoàng tộc, nhưng chỉ được dùng một lần duy nhất.

Minh Châu trề môi thật dài, ra vẻ không vui.
– Con đâu có vào triều làm quan! Ngài đưa cho con cái này làm gì!
Nguyên Ngọc lại choáng váng một lần nữa.

Minh Châu muội tử của hắn đúng là không phải người thường, dám ghét bỏ vật ngự ban của hoàng đế.
Hoàng đế lại càng cười to hơn.

Phản ứng y chang phụ thân của nó! Hắn đã cho người điều tra lại hành tung của con bé suốt bấy lâu nay.

Lấy phẩm chính và tài năng kinh thương của Minh Châu, chỉ sợ là chỉ hơn chứ không kém người phụ thân thư sinh nhược võ của nó.
– Nam Quốc duy độc tôn quý quận chúa, phong hào Dư, chánh ngũ phẩm.

Không cần thượng triều hằng ngày.

Được phép dâng tấu chương, đàm luận chính sự, chế độ như một quan ngũ phẩm bình thường.

Lần này Nguyên Ngọc cảm giác mình không còn tỉnh táo.
Phụ hoàng của hắn, vậy mà cho phép Minh Châu vào triều làm quan? Còn được ban kim bài can gián! Đây chính là muốn ngang chức Gián nghị đại phu của Ngự Sử rồi!
Chẳng thấy Minh Châu vui thêm bao nhiêu, nàng chỉ chép chép miệng, cúi đầu tạ ơn rồi lèm bèm.
– Hoàng đế bá bá bóc lột con a! Con vừa phải hoàn thành di huấn của tổ tiên Yến gia, giờ lại còn phải can gián con cháu của ngài! Con thật sự là nhiều việc! Con sẽ về dâng hương ở từ đường mách tội của ngài với tổ phụ con!
Hoàng Đế nghe, biết Minh Châu đã hiểu ý.


Con bé quả thật thông minh, lại còn biết tránh nặng tìm nhẹ.

– Con lo mà tĩnh dưỡng đi! Ngày mai ta cho người đưa con về Khánh Niên Trang của con.

Ta phải về phê tấu chương.

Long bá bá của con vất vả lắm, con phải kiếm thêm nhiều tiền cho Long bá bá con không bị đau đầu, rõ chưa!
Nói rồi thì cười cười xoa đầu Minh Châu đi ra.

Lúc đi ra còn căn dặn.
– Nguyên Ngọc, con ở lại bồi Minh Châu muội muội của con.

Các ngươi lo chăm sóc tiểu Quận chúa thật tốt cho ta! Dám chậm trễ, coi chừng cái đâu của các ngươi!
Nguyên Ngọc kính cẩn đáp vâng.

Đợi khi hoàng đế đi, hắn cho lui hết cung nhân, chỉ còn Minh Châu và Xuân Hạnh, hắn mới lên tiếng.
– Ta nói này, Minh Châu muội tử! Muội rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật?
Minh Châu cười như hồ ly, ăn trái cây Xuân Hạnh đưa.
– Chuyện thân thế của ta, ta quả thật phải xin lỗi đã không thể cho huynh biết trước.

Nhưng mà hiện tại, mọi chuyện đã tốt rồi, không phải sao? Huynh nhìn xem, ta vì huynh mà bị đánh ra nông nỗi này, huynh còn trách ta giấu diếm huynh! Huynh có còn lương tâm không hả?
Nguyên Ngọc biết không thể nói lại con tiểu hồ ly này, hơn nữa đích xác, lần này kế hoạch hoàn toàn có lợi cho hắn, người duy nhất chịu thiệt là Minh Châu.

Nhất thời, ánh mắt của Nguyên Ngọc nhìn Minh Châu dịu dàng hơn nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, thánh chỉ sắc phong Minh Châu thành Dư Quận chúa đã được ban xuống, đồng thời bố cáo thiên hạ.

Tòa nhà của Minh Châu được treo biển Phủ Quận chúa.
Người hiểu chuyện thì cảm thán, rốt cuộc ông trời cũng không xử tệ với Giang gia, một ái nữ còn sót lại của Yến gia cũng có thể làm đến bực này.
Người không hiểu chuyện thì nghi ngờ khắp nơi.

Tuy nhiên, danh tiếng của Minh Châu xây dựng bốn năm qua thật sự quá tốt.

Nông dân ca tụng nàng có công hỗ trợ đắp đập sửa đường, khai hoang, phát triển giống cây mới.
Thương nhân ca ngợi nàng rộng lượng, Khánh Niên Trang thường xuyên hỗ trợ những thương gia trong sạch.

Binh lính tán thưởng Khánh Niên trang chủ trung nghĩa, thường xuyên hỗ trợ binh lương, binh dụng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2.

Nào Hay Xuân Mênh Mông
3.

Yên Chi Thượng Hoa
4.

Cuộc Chiến Thượng Vị
=====================================
Văn nhân cả nước lại càng không phải nói.


Khánh Niên Trang cho họ có đất dụng võ.

Luật lệ, quy chế thi thố ở đây đều công bằng, tổ chức cực kỳ tốt, được sự công nhận của toàn thể giới văn nhân tài tử.

Người đứng đầu một quý ở đây liền trở thành nhân vật có tiếng nói trong giới.

Nhất thời, danh tiếng của Khánh Niên Trang lại nâng lên một tầm cao mới.
Nhân vật chính trong sóng gió này thì đang ngồi trên ghế quý phi dưới gốc cây lê, tận hưởng sự chăm sóc từng ly từng tí của Xuân Hạnh và Hạ Quả.
Hạ Quả vẫn hoạt bát như ngày thường, ríu rít kể cho Minh Châu nghe chuyện trong nhà ngoài ngõ.
– Tiểu thư của em, lần này người đích xác trở thành người nổi tiếng nhất Nam Quốc nha!
Minh Châu vẫn ham thích nước lê bí truyền của Hạ Quả, nguýt nàng một cái rõ dài.
– Tiểu thư của em ăn hai mươi roi của Đại lý tự mới nổi tiếng như vậy đó! Hạ Quả nhà ta có thích không nào?
Hạ Quả làm bộ sợ hãi, sau đó cười hì hì lấy lòng.
– Dạ không cần đâu ạ! Em tình nguyện suốt đời làm nô tì cho đệ nhất Quận chúa của Nam Quốc đã là đủ oai phong rồi ạ!
Xuân Hạnh đến mệt với đôi chủ tử nhà này.

Từ sáng đến giờ chỉ biết hi hi ha ha trêu chọc nhau, rồi buôn chuyện trong nhà ngoài ngõ.

Lúc này Mộc Đông bước vào.
– Tiểu thư, có Nghiêm đại nhân và Tam hoàng tử đến.
Minh Châu đưa mắt nhìn Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh hiểu ý vào trong nhà lấy áo khoác cho Minh Châu.

Xuân Hạnh chải lại tóc cho Minh Châu, lấy dây lụa buộc chặt.

Chỉnh tề hơn một chút, Minh Châu mới bảo Mộc Đông đưa người vào.
Nghiêm Cẩn mặt trường bào màu trắng, mặt mày tuấn tú, không hổ bốn chữ “ngọc thụ lâm phong”.

Tuy nhiên, dáng điệu hiện tại của hắn có vẻ vội vội vàng vàng.

Tuy không thấy được vẻ phiêu diêu tự tại trước giờ, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn.
– Minh Châu! Nàng thấy trong người sao rồi? Hôm qua nàng ở Triêu Dương cung, ta không tiện tới thăm.
Minh Châu vẫn cười híp mắt với Nghiêm Cẩn.
– Ta không sao, chỉ là trầy da tróc vảy một chút thôi.

Huynh đừng lo lắng quá!
Nghiêm Cẩn thấy Minh Châu ngoài gầy đi một chút thì vẫn ổn, tinh thần vẫn vui vẻ như bình thường thì thở ra.


Sau đó lại nghiêm mặt.
– Nếu ta biết muội sẽ đến Đại lý tự, ta đã không đồng ý kế hoạch này.
– Không! Không! Không! Khổ nhục kế dùng luôn tốt a! Huynh xem, giờ mọi chuyện đều như ý.

Người làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết!
Nguyên Ngọc hiếm khi thấy dán vẻ thất thố này của Nghiêm Cẩn.

Sáng nay lúc lâm triều hắn cứ kéo Nguyên Ngọc lại hỏi han tình trạng của Minh Châu.

Vừa bãi triều đã vội vàng về thay quan phục rồi chạy đến đây.
– Đúng vậy! Ngươi lo cái gì a! Muội ấy hiện tại đã là đương triều ngũ phẩm tôn quý độc nhất Dư Quận chúa của Nam quốc chúng ta rồi! Còn được phụ hoàng coi trọng hơn cả ta đấy!
Minh Châu nguýt Nguyên Ngọc.

Hoàng đế hiện tại không có công chúa.

Vương thất hiện tại cũng chưa xuất hiện một vị Quận chúa nào, chỉ toàn là con trai.

Nàng hiện tại đúng là quận chúa duy nhất.
– Huynh đừng có mà nhắc đến cái phong hào đáng sợ đó nữa! Nghe lùng bùng cả tai ta! Sao? Tam hoàng tử như huynh mà còn phải ghen tị với một Quận chúa nhỏ nhoi như ta à?
Nguyên Ngọc không đáp, chỉ nhún vai uống trà.

Nghiêm Cẩn lúc này mới mỉm cười, thong thả mở quạt ra nhẹ nhàng phẩy.

Minh Châu bưng ly nước lê, uống một ngụm.

Nàng cầm quạt tròn trong tay, quạt cho chính mình, rồi quạt những cánh hoa lê trên bàn rơi xuống đất.
– Nguyên Ngọc, Nghiêm Cẩn, bánh xe chính trị đã khởi động rồi.

Sau này, từng bước của chúng ta không được phép có sai sót..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận