Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 17: Hóa hiểm vi an (Hạ)


Vì sao Tần Kham không dám dây dưa với bà cô này?

Đây chính là nguyên nhân.

Nàng quá hung tàn, trước mặt nàng Tần Kham tùy thời có thể trở thành một cái bao cát.

Mặc dù nàng cũng đã nương tay hạ thủ có chừng mực, không đem Tần Kham đánh chết, nhưng dù sao cũng là đánh a.

“Thêm tiền, phải thêm tiền! Bồi tiền thuốc thang, cả thảy hai trăm lượng, bằng không việc này ta không làm nữa… ” Tần Kham thều thào nói.

Đỗ Yên vẻ mặt hết sức sảng khoái, uất ức nghẹn ở cổ họng mấy ngày nay vừa rồi phát tiết hết ra khiến nàng lúc này hết sức nhẹ nhõm sướng khoái.

“Không thành vấn đề, hai trăm lượng thì hai trăm lượng… ” Đỗ Yên nở nụ cười tựa thiên thần, nhìn qua tựa hồ hoàn toàn không quen biết gì cái bà chằn mới rồi khi hung hãn đánh đập Tần Kham.

Đỗ Yên nhìn chăm chú vào Tần Kham, thành khẩn nói: “Nói thật, từ ngay cái ngày mới quen ngươi thì ta đã có một loại khát vọng mãnh liệt muốn đập cho ngươi một trận tơi bời hoa lá rồi, sau đó mấy ngày này cứ mỗi lần thấy ngươi thì cái khát vọng này lại mãnh liệt thêm một phần. Từ đó tới giờ ta vẫn một mực kìm nén bản thân, kìm nén đến mức hết sức cực khổ nữa. Rốt cục hôm nay không nhịn nổi nên cũng đành phải ra tay thỏa mãn tâm nguyện rồi. Tần công tử, đa tạ ngươi!”

Tần Kham: “…”

Hiện hắn mới phát hiện nguyên lai bộ dạng mình thiếu đánh tới vậy… nghe người ta nói kìa – “Kìm nén hết sức cực khổ “…

Tần Kham quả thật rất muốn chửi toáng lên “Đệk mẹ nó!”.

Đỗ Yên cũng không thèm để ý tới cảm thụ của Tần Kham, thản nhiên bắt đầu nói chánh sự.

“Thạch Lộc đến Sơn Âm huyện được hai ngày rồi, ngươi vẫn nói đã có biện pháp phá giải tử cục mà sao đến bây giờ cũng chưa thấy động tĩnh gì vậy hả?”

Tần Kham lạnh lùng nói: “Thời cơ chưa tới.”

“Ngươi ngồi ở chỗ này chờ thời cơ kiểu gì?”

“Chờ cha cô cùng Thạch Lộc chính thức trở mặt với nhau.”

“Sau đó thì sao? Bọn họ trở mặt xong thì ngươi định làm gì?”

“Sau đó ta liền ra tay phá giải tử cục…”

Đỗ Yên trầm mặc hồi lâu rồi mới thở dài thườn thượt: “Tần công tử, chúng ta có thể không nói nhảm vòng vo nữa được chăng?”

Tần Kham cũng than thở: “Ta cũng không muốn nói nhảm với cô, nhưng cô cứ nói nhảm thì ta biết làm sao được?”

“Cha ta không sai biệt lắm đã sắp trở mặt với Thạch Lộc.” Đỗ Yên đột nhiên nói.

“Nói tỉ mỉ chút xem.”

“Thạch Lộc phụng mệnh thanh tra địa phương, hai ngày này hắn ở huyện nha đối chiếu sổ sách, tra hỏi quan lại dân chúng, khảo chứng đủ loại lời đồn về Tri huyện… vân vân… động cái là nói bóng nói gió, sổ sách đinh mẫu thuế phú rõ ràng không chút sai lầm thì hắn nói nhiều khoản không rõ ràng, rõ ràng người làm công trong nha môn có số lượng đầy đủ nhưng hắn lại nói nhân số thiếu hụt kiểu như cha ta ăn chặn lương công của triều đình ấy… ” Đỗ Yên nói một hồi thì sắc mặt đỏ dần lên, càng nói càng tức giận.

Tần Kham thở dài: “Xem ra vị Thạch đại nhân này thật quyết tâm muốn bãi miễn cha cô rồi a. Có điều hắn làm tới trắng trợn như thế, khẩn cấp như thế thì không khỏi có chút quá mức rồi. Ta mặc dù không phải người trong quan trường nhưng cũng biết quan trường là nơi một nói thể diện, hai nói quy củ, vị Thạch đại nhân này chẳng lẽ không thèm để ý mấy cái này nữa cơ à?”

Đỗ Yên cười lạnh: “Tiểu nhân một khi đắc chí liền càn rỡ, chẳng lẽ Tần công tử không biết hay sao?”

“Cũng còn may ta không phải tiểu nhân, là cái quân tử… ” Tần Kham vẻ mặt may mắn, cũng lười giải thích là đứa nào nghĩ như thế về hắn.

Mới rồi đã đập cho hắn một trận thỏa thích nên Đỗ Yên nhất thời cũng không so đo với thằng mặt dày này thêm làm gì, nàng không thèm để ý nói tiếp: “Cha ta đã sắp không nhịn nổi nữa rồi, khi nãy còn mới phẫn nộ vỗ bàn nói dù sao cũng sắp bị bãi miễn hồi hương, cần gì phải nể mặt cái thằng tiểu nhân kia nữa chứ…”

“Ừ, cha cô sắp biến thân…” ( kiểu Songoku )

“Gì?”

“Cha cô sắp bộc phát.”

Đỗ Yên nghiêm trang nhìn hết sức chăm chú vào Tần Kham, nói: “Tần công tử, ngươi đã nói là có biện pháp hóa giải… chuyện này quan hệ đến thanh danh cùng quan chức của cha ta nên không thể nói chơi được. Hiện ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự đã có biện pháp chứ?”

“Quân tử không nói chơi.”

“Hiện giờ thời cơ đến chưa thế?”

“Không sai biệt đã lắm đến hỏa hầu.”

“Đi, theo ta đi huyện nha.”

“Tốt, sau khi chuyện thành công, đừng quên trả ta hai trăm lượng đấy.”

Đỗ Yên hé mắt lườm hắn: “Ngươi mới vừa nói ngươi là quân tử?”

“Quân tử làm việc giúp người cũng cần tiền công. Không thu tiền không phải quân tử, mà là thằng ngu.”

***

Nha môn Sơn Âm huyện.

Nếu như nói hai ngày nay nơi này giống như một cái thùng thuốc súng sắp nổ tung thì ngay lúc này cuối cùng nó cũng nổ.

Tuần án Ngự sử Thạch Lộc bới lông tìm vết, Thạch Lộc chỉ cây dâu mắng cây hòe, Thạch Lộc miệng một bồ dao găm… hết thảy những cái này Đỗ Hoành cũng đều có thể nhịn được, nhiều năm đọc sách thánh hiền không có uổng phí, trước mặt tiểu nhân thì một điểm khí độ hàm dưỡng vẫn phải có.

Nhưng khi Thạch Lộc chỉ vào năm ngoái sổ sách thu phí năm ngoái nói có vài khaonr không rõ ràng, có nghi vấn gian lận kiếm lời riêng thì Đỗ Hoành rốt cục cũng bộc phát.

Đỗ Hoành cả đời làm người làm quan đều hết sức thanh bạch, là một người đọc sách điển hình cực kỳ trân trọng danh tiết bản thân, hắn không thể cho phép tiểu nhân làm ảnh hưởng thanh danh của mình, quan có thể không làm, nhưng thanh danh thì theo mình cả đời, không thể dính chút vết nhơ nào được.

“Thạch Lộc, ngươi thật là quá đáng! Sổ sách thu phí ghi chép rõ ràng như vậy, ngươi dám nói khoản nào mập mờ hả? Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do! Ngươi muốn bãi miễn bổn quan thì cứ việc trực tiếp dâng sớ tấu lên Nam Kinh Đô Sát viện, không cần ở đây bôi nhọ thanh danh bổn qua!”

Thạch Lộc cười lạnh: “Đỗ đại nhân, Bổn quan là Tuần án Ngự sử, có chức trách duy trì kỷ luật của quan lại địa phương, tất cả mọi sự vụ trong nha môn quan phủ đều thuộc phạm vi thanh tra của bổn quan. Hiện Bổn quan bất quá mới chỉ thắc mắc có vài tờ sổ sách mà thôi thì Đỗ đại nhân đã phản ứng quyết liệt như vậy thì là khiếp đảm hay chột dạ thế?”

“Thạch Lộc! Ngươi khinh người quá đáng! Ngươi nói bổn quan gian lận kiếm lời riêng thì chứng cớ đâu hả? Hôm nay nếu ngươi không cầm ra nổi chứng cớ thì bổn quan tất phải vào kinh dâng ngự trạng lên thánh thượng. Tới đó chúng ta ở trước mặt bệ hạ đem đạo lý nói rõ ràng là được!”

Thạch Lộc cười rộ không chút sợ hãi: “Đỗ đại nhân là giận quá mất khôn rồi sao? Ngươi chỉ là một thất phẩm Tri huyện nho nhỏ thì làm gì có tư cách tiến kinh diện thánh? Huống chi ngươi đương nhiệm Sơn Âm huyện ba năm, cai trị hỗn loạn không chịu nổi, lại thu thuế lung tung rối tinh rối mù… cái chức Tri huyện này của ngươi đã là hết thuốc cứu nổi rồi, cũng không cần chụp mũ cáo trạng làm gì cho mệt. Ta đã ghi chép lại hết, ngày mai tất sẽ đưa cáo trạng về Nam kinh Đô Sát viện. Đỗ đại nhân hẳn là bây giờ nên vào trong thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê đi thôi.”

Đỗ Hoành giận đến sây sẩm mặt mày, cả người run rẩy.

Ở khi hai người bắt đầu cãi vã thì Đỗ Yên đã cùng với Tần Kham tới ngay bên ngoài cửa phòng, lẽo đẽo theo sau bọn họ lại là một nữ nhân ăn mặc thô sơ tuềnh toàng sắc mặt vàng vọt cùng với một đứa bé ước chừng hai ba tuổi gày gò xanh xao.

Đỗ Yên nghe được Thạch Lộc trong phòng chỉ chó mắng mèo, chụp mũ nói xấu Đỗ Hoành thì tức tới tím mặt, xắn tay áo dậm chân định xông vào xuất thủ thì bị Tần Kham gắt gao kéo lại.

Tần Kham thấp giọng lạnh lùng: “Cô định làm gì?”

Đỗ Yên cả giận nói: “Thằng tiểu nhân khốn nạn này so với ngươi còn đánh đánh hơn nữa ấy!”

Tần Kham hít sâu… coi như xong, không nên chấp nhặt với nữ nhân…

“Đỗ cô nương, nếu cô xông vào thì cái chức quan nho nhỏ của cha cô khẳng định sẽ đi tong, trời cũng hết cách cứu.”

“Vậy rốt cuộc ngươi định làm gì hả? ” Đỗ Yên quay đầu nhìn lại người đàn bà trung niên nghèo khổ cũng đứa bé sau lưng, lại nói tiếp: “Ngươi thuê nữ nhân này cùng thằng bé tới huyện nha làm gì?”

“Ta tự có dụng ý, trước đó ta đã nói rồi mà! Phải tóm được nhược điểm của vị Ngự sử này…”

“Tóm cách nào?”

Tần Kham cười cười: “Muốn đối phó hoặc làm cho địch nhân khuất phục thì biện pháp hữu hiệu nhất chính là đả kích hắn về mặt tinh thần…”

Đỗ Yên sắp phát điên khẽ rít: “Nói tiếng người! Nếu không ta liền đả kích ngươi về mặt nhục thể! Kế tiếp làm gì hả?”

Tần Kham không chút nghĩ ngợi nói: “Hiện cô có thể xông vào, sau đó ôm lấy bắp đùi Thạch Lộc, than thở khóc lóc vu cho hắn bạc tình bạc nghĩa với cô, lang tâm cẩu phế, chơi bời cô xong thì đêk thèm trả tiền quất ngựa chạy mất…”

Không khí chung quanh chợt biến hóa, trở nên lạnh lẽo âm hàn tới tận xương tủy.

Tần Kham rất lý trí sửa lời: “Ta đoán chừng cũn rất có thể cô không quá nguyện ý làm chuyện này cho nên mới mời người khác tới làm a…”

Đỗ Yên thu hồi đối sát khí chỉ vào nữ nhân phía sau nói: “Là nàng hả? Biện pháp này hữu dụng nổi sao?”

Tần Kham cười, cười tới thật ngọt ngào, hai hàng hàm răng trắng bóc lóng lánh hàn quang.

“Không phải còn cả cha cô ở bên trong sao? Nếu ông ta ngớ ngẩn đến ngay cả có hội phản kích tốt như thế mà cũng không nắm chặt nổi thì… cái chức quan này cũng không nên làm nữa đi thôi, bằng không sớm muộn cũng bị người hại chết mà không biết tại sao a…”

Nói xong quay đầu đánh mắt với nữ tử sau lưng một cái. Trong mắt nữ tử vẻ ngoài nghèo túng này chợt lóe lên tinh quang, kín đáo gật đầu một cái với Tần Kham, sau đó bế thằng bé bên cạnh lên tay hít một hơi thật sâu rồi thoáng một cái xông ào vào trong phòng.

Tiếp theo, trong văn phòng truyền ra tiếng gào thét tê tái cõi lòng.

“Bố thằng ku ơi là bố thằng ku! Tôi cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi! Đồ vô lương tâm, vì sao bạc tình bạc nghĩa với mẹ con tôi như vậy hả? Con ơi… mau… mau gọi cha…”

Bên trong truyền ra hai tiếng hít khí lạnh to đùng của Đỗ Hoành cùng với Thạch Lộc.

“Cha —— ” Thằng bé ngọt ngào mở miệng vươn tay gọi Thạch Lộc, âm thanh non nớt thanh thúy khiến người ta yêu thương hết sức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận