Đường Thọ đường vốn là cả điện mừng vui, lại bị Hoàng Lộc phá hoại sạch sẽ, Chu Hậu Chiếu giận dữ, trong ngày đại thọ của lão Thái hậu lại không thể hạ lệnh giết hắn, tức giận đến lệ tuôn đẫm mặt.
Hoàng Lộc vẫn không buông tha nói: “Bệ hạ, chính vì ăn lộc vua, thần phải hết lòng vì việc của vua, chuyện mà thần tấu, gian nịnh sẽ không bao giờ nói. Trong mắt Gian thần chỉ có sự buồn vui của một mình bệ hạ, còn trong mắt trung thần thì chính là sự buồn vui của vạn vạn người trong thiên hạ.”
Nói rất hay, trong điện lại có mấy tiếng hầm hừ tức giận, không cần nói, tất nhiên là đám tám con lừa Lưu Cẩn Trương Vĩnh, ngay cả sắc mặt Tần Kham cũng không dễ coi.
Vũ khí của Quan văn nhiều, lời của thánh nhân là vũ khí, ví dụ hưng suy của tiền triều là vũ khí, luôn mồm quảng cáo rùm beng trung thần cũng là vũ khí. Ngươi quảng cáo rùm beng mình là trung thần thì cũng thôi đi, còn ngấm ngầm hại người mắng người khác là gian nịnh, hiện giờ triều đình phân biệt trung và gian tựa hồ không cần luận cứ, chỉ cần một cái miệng của đại thần là đủ rồi.
Lưu Cẩn mặc cát phục đứng trước điện, hai tay tự nhiên là rủ xuống, lưng cũng hơi cong, nhìn bề ngoài thì là bộ dạng gia nô hoàng gia, nhưng đôi mắt nhỏ lại nhìm chằm chằm vào Hoàng Lộc, sát khí trong mắt đại thịnh. Hôm nay là mừng thọ lão Thái hậu, giết người không may mắn, nhưng…. Lão Thái hậu đâu phải ngày nào cũng là ngày đại thọ?
Tần Kham không thích giết người cho lắm, có điều đối với Hoàng Lộc này thì cũng vui vẻ nhìn hắn lĩnh giáo thủ đoạn của Lưu công công.
Không phải là trung thần sao? Làm trung thần phải có giác ngộ bị gian thần hại chết, không tin thì xuống dưới hỏi cảm nghĩ của Nhạc Phi khi bị hại đi.
Các quan văn Trong điện không nói một lời, đối với hành động của Hoàng Lộc cũng không tỏ vẻ gì, hiển nhiên, lời nói của Hoàng Lộc chính suy nghĩ của các là quan văn, Hoàng Lộc hôm nay không chỉ nói cho bản thân, mà còn thay mặt cho tất cả quan văn.
Lúc này đầu óc Chu Hậu Chiếu rất loạn, hắn muốn giết người, cũng muốn khóc thật to, càng muốn dứt khoát viết chiếu thư thoái vị không làm hoàng đế này nữa, rất nhiều cảm xúc đan xen trong lòng.
“Hoàng Lộc, ngươi nói những lời này rốt cuộc là có dụng ý gì, Bắc Trực Đãi nhiều lưu dân khất cái chết cóng, trẫm cũng đau lòng vạn phần, trẫm đã hạ chiếu thư tự trách tội, cũng cấp ngân lượng để cứu tế, xử trí những quan viên tương quan rồi, giờ.. ngươi nói như vậy là còn muốn trẫm thế nào nữa?” Chu Hậu Chiếu nén giận chậm rãi hỏi.
Hoàng Lộc vừa lạy vừa nói: “Thần xin bệ hạ cắt giảm chi phí trong cung, phân phối bạc trong nội khố cho các phủ làm từ thiện cứu tế lưu dân.”
“Trẫm đáp ứng!” Chu Hậu Chiếu xanh mặt, cắn răng nói.
Hai chuyện này không phải là quá đáng, cho dù Hoàng Lộc không nói, Chu Hậu Chiếu cũng đang có ý định này, có điều bị Hoàng Lộc ở trước mặt văn võ cả triều nói ra, hương vị liền thay đổi, có vài phần ý tứ bức bách, hơn nữa do đại thần chủ động mở miệng, truyền ra sẽ được dân chúng thiên hạ tán tụng, thanh danh tốt đều bị đại thần chiếm hết, ngược lại càng làm lộ rõ sự vô đạo ngu ngốc của hoàng đế.
“Bệ hạ nhân nghĩa, thần thay dân chúng thiên hạ cám ơn bệ hạ.”
Chu Hậu Chiếu lạnh lùng nói: “Dân chúng Thiên hạ là con dân của trẫm, trẫm không cần phải ngươi thay cho dân chúng thiên hạ.”
“Vâng, thần lại xin bệ hạ trai giới tắm rửa, dâng hương tế điện cho các khất cái đáng thương đã chết, cũng ở trước Thái Miếu trịnh trọng trách tội bản thân.”
Thân hình Chu Hậu Chiếu không kìm được mà run nhè nhẹ.
“Hoàng Lộc, ngươi có phải quá đáng quá rồi không? Ngươi có biết Thái Miếu là nơi nào không?”
“Bệ hạ, giang sơn là giang sơn tổ tông truyền xuống, bệ hạ cũng là con cháu của tổ tông, con cháu có công có thể khoe ở Thái Miếu, vậy có tội thì sao không thể tự sám hối ở Thái Miếu?”
Lúc này, quan văn cả điện giống như nghe thấy tín hiệu vậy, bỗng nhiên đồng loạt quỳ về phía Chu Hậu Chiếu, đồng thanh nói: “Chúng thần cung thỉnh bệ hạ sám hối ở Thái Miếu.”
Trong đám người, đám đại thần tính tình trung hậu như Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa có chút do dự và không đành lòng, nhưng thấy đại bộ phận quan văn đều quỳ xuống, bọn họ cũng không thể cúi đầu quỳ theo.
Phát luật không phạt được số đông, khi các quan văn đã bện thành một sợi dây thừng, thế lực này tuyệt đối là tồn tại khủng bố, ngay cả hoàng đế cũng phải đành bất lực với nó. Lúc này, thị phi trắng đen không còn quan trọng, quan trọng là tiếng nói của ai lớn.
Chu Hậu Chiếu thế đơn lực bạc lại khóc, ngửa đầu nhìn nóc điện, bỗng nhiên buồn bã nói: “Các ngươi không phải là muốn trung trực thanh danh sao? Trẫm. . . Cho các ngươi! Cũng không cần cái gì tự trách tội, trẫm giờ hạ chiếu, các ngươi chọn người hiền khác, trẫm…”
Hai chữ “Thoái vị” Còn chưa nói ra khỏi miệng thì nghe thấy một giọng nữ già nua hét lớn: “Bệ hạ! Câm mồm!”
Trong điện chỉ có ba nữ nhân là Thái hoàng thái hậu, Trương Thái hậu và Hạ hoàng hậu, tục ngữ nói ba nữ nhân một đài diễn, nhưng kịch vui hôm nay hiển nhiên không phải là của họ, thấy các đại thần trong điện sinh sự, chẳng những làm hỏng không khí vui mừng, hơn nữa còn bức Chu Hậu Chiếu phải tự nguyện thoái vị, lão Thái hậu đã nổi giận.
Quải trượng đầu rồng bằng gỗ mun nện mạnh lên sàn được lát thảm, vang vọng cả điện, lão Thái hậu được Trương Thái hậu đỡ đứng dậy.
Chậm rãi nhìn quét quần thần trong điện, lão Thái hậu cười lạnh mấy tiếng nói: “Đều là thần tử tốt của tiên đế, phụ nhân không thể tham gia vào chính sự, bệ hạ bị các ngươi bức tới hoàn cảnh này, ai gia có thể coi như không thấy, nhưng hôm nay là thọ điển của ai gia, giờ bị các người làm rối tinh rối mù, cả điện không vui, các ngươi muốn cái gì? Luôn miệng nói trung nghĩa, ai gia mắt mờ, vì sao chỉ thấy cả điện đều là yêu ma quỷ quái, nam trộm nữ điếm? Nhìn thanh thiên bạch nhân ngoài điện đi, giữa ban ngày hỏi các ngươi, hiện giờ thiên hạ này có còn là của họ Chu nữa hay không?”
Lời này rất nặng, khiến đại thần cả điện phục xuống đồng thanh hô: “Lão Thái hậu bớt giận, chúng thần muôn chết!”
Lão Thái hậu tức giận hừ một tiếng, nói: “Chuyện Triều đình, ai gia không tiện lắm miệng, quân thần các ngươi tự thương lượng, thọ điển đang tốt đẹp của ai gia bị các ngươi quấy phá thành như vậy, các ngươi muốn làm ai gia tức chết không phải không?”
“Chúng thần không dám, chúng thần muôn chết!”
“Giải tán! Giản tán cả đi! Dù sao cái nắm xương già này của ai gia các ngươi cũng chẳng để vào mắt, sớm nên được vui vào tẩm lăng với Hiến tông hoàng đế thôi.”
Vương Thái hoàng thái hậu tức giận đến tức ngực, được đỡ về hậu điện nằm nghỉ.
Chúng thần không đạt được mục đích, bị lão Thái hậu phẫn nộ đuổi đi, ai nấy trầm mặc nối đuôi nhau đi ra cửa điện.
Một cuộc thọ điển mừng vui không ngờ lại kết thúc như vậy, thiên gia nổi giận, tâm tình của các đại thần cũng chẳng tốt hơn là bao.
Tần Kham không đi, hắn chờ ở ngoài cửa điện, lẳng lặng nhìn về phía hậu điện cung Từ Ninh.
Quả nhiên, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, một tiểu hoạn quan vội vàng đi tới, nhìn thấy Tần Kham liền cười lấy lòng nói: “Hầu gia, bệ hạ triệu kiến ngài, xin Hầu gia theo nô tỳ vào.”
Tần Kham cười nhạt, sửa sang lại y quan, thong dong vào điện.
Lão Thái hậu tức ngực, đang nằm ở tẩm cung hậu điện nghỉ ngơi, Trương Thái hậu đã tuyên Thái y vào xem bệnh cho lão Thái hậu.
Trong Noãn các sườn đông Cung Từ Ninh, Chu Hậu Chiếu ngồi ở mép giường cúi đầu khóc, đám người Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng quỳ gối trước người hắn cũng không theo.
Thấy Tần Kham đi vào, Chu Hậu Chiếu ra sức lau nước mắt, đứng bật giận, tức giận nói: “Tần Kham, trẫm biết ngươi có biện pháp, mau giúp trẫm nghĩ đi, trẫm muốn trị đám cẩu quan vô quân vô phụ này thật nặng.”
Tần Kham ung dung cười: “Rất đơn giản, đẩy Lưu công công tới trước mặt các đại thần rồi một đao chém chết, cái này gọi là giết lừa cảnh cáo chó.”
Mặt mọi người xám ngoét: “…”
Cũng không biết là công phu cao thâm như thế nào, Lưu Cẩn đang quỳ hai đầu gối bất động, , không ngờ lại bật lên tại chỗ cao hơn thước, tiếp theo dùng tư thế đầu cắm xuống đất ngã mạnh xuống.
Chẳng buồn kêu đau, Lưu Cẩn hoảng sợ nhìn Tần Kham, rít lên: “Tần Kham, Tạp gia chọc gì ngươi hả?”
Tần Kham cười hai tiếng, giả vờ thân mật vỗ vỗ vai Lưu Cẩn nói: “Lưu công công đừng tức giận, ta nói đùa chút để làm dịu bầu không khí thôi mà, không thấy bệ hạ đang thương tâm tới thế nào à?”
Trương Vĩnh là không cố kỵ nhất, bật cười vui sướng khi người gặp họa.
Lưu Cẩn mặt tái đi, muốn nổi bão, nhưng lúc này tâm tình của tâm tình không tốt, Lưu Cẩn sợ sẽ dẫn tới họa cho mình, oán độc lườm Tần Kham một cái rồi không thèm nói gì nữa.
Chu Hậu Chiếu đang bi phẫn nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhưng cũng dở khóc dở cười nói: “Tần Kham, ngươi có thể đứng đắn một chút không?”
Tần Kham thở dài: “Lời đứng đắn thì sẽ không dễ nghe, bệ hạ, hôm nay đại thần quỳ xin bệ hạ thực tội ở Thái Miếu có bao nhiêu người, đã đếm chưa?”
Chu Hậu Chiếu buồn bã nói: “Còn cần đếm sao? Tất cả đều quỳ.”
“Một người hai người, thậm chí mười mấy người, thế thì dễ trị thôi, sợ là sợ cả điện trăm miệng một lời, bệ hạ không trị được hết tất cả, quan văn Đại Minh chúng ta trước nay không sợ đau không sợ chết, đánh không sợ giết cũng không sợ, bệ hạ muốn trị nặng văn võ cả triều chỉ sợ là không dễ.”
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn chúng được một tấc lại muốn tiến một thước, bức trẫm lui tới không thể lui nữa thì thôi à? Tần Kham, trẫm biết ngươi có nhiều ý tưởng xấu, ngươi nhất định có biện pháp.”
Tần Kham trợn mắt lên: “Bệ hạ, thần là chính nhân quân tử, không có chủ ý xấu xa gì cả.”
Chu Hậu Chiếu tức giận chỉ vào Tần Kham: “Lại nữa rồi! Cái bản mặt này lại xuất hiện nữa rồi.”