Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 394: Phong ba bình ổn


Tần Kham trầm mặc.

Đồng tình nhìn lướt qua mấy chục đại thần còn lại trong điện, rồi mới như ảo thuật, Tần Kham từ trong ngực lấy ra một thứ.

Chu Hậu Chiếu vừa thấy thì lập tức mừng rỡ.

“Thứ tốt! Tần Kham, ngươi xấu thật, thứ này không ngờ còn tùy thân mang theo.”

Tần Kham cười khổ nói: “Mấy ngày trước thần thường xuyên vào cung, vốn định ném vào ti lễ giám trêu Lưu công công.”

Mặt già của Lưu Cẩn lập tức xám ngoét.

Nghiệt súc, đạn khí độc Tạp gia chưa phải chưa kiến thức qua, ngươi định lấy nó ra “trêu” Tạp gia à.

Chu Hậu Chiếu không quản như vậy, hạ thấp giọng hưng phấn nói: “Chương trình thế nào?”

Tần Kham thở dài: “Bệ hạ, chúng ta cũng nên hôn mê thôi.”

“Sau khi hôn mê thì sao?”

“Tất nhiên là Lưu công công đoạn hậu. . .”

Lưu Cẩn phẫn nộ nắm chặt quyền đầu: “Tại sao lại là Tạp gia đoạn hậu?”

Ánh mắt Tần Kham đảo qua hạ thân Lưu Cẩn, môi mấp máy, nhưng lại không nhẫn tâm nên nói, nhưng ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng… Bởi vì ngươi vốn đã bị đoạn hậu rồi.

Mặt già của Lưu Cẩn lại xám ngoét.

Cảnh Quân thần giằng co theo một tiếng “A, trẫm hôn mê” vừa suy yếu lại có mấy phần vờ vịt của Chu Hậu Chiếu mà được phá vỡ.

Trong điện lập tức một trận rối ren, các tiểu hoạn quan kêu trời kêu đất xông vào trong điện, không nói hai lời khiêng Chu Hậu Chiếu ra ngoài.

Tần Kham vẻ mặt lo lắng theo sát bên cạnh Chu Hậu Chiếu, đám người vây quanh Chu Hậu Chiếu vội vàng ra khỏi Thái Miếu.

Lưu Cẩn không cam lòng đi cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa điện, nhìn đám đại thần ngoan cố vẫn cố gắng không ngất một cái, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ khẽ.

Lưu Cẩn bước ra cửa, giống như thuận tay ném rác vậy, một thứ bốc khóc bị hắn ném vào trong điện, ngay sau đó, Lưu công công rất có tố chất đóng cửa điện lại rồi bỏ đi.

Một tiếng nổ vang lên, trong điện bỗng nhiên tràn ngập sương khói màu vàng khiến người ta ho tới chết, cuối cùng là những tiếng kêu thảm thiết và hoảng sợ của các đại thần, tiếng chửi bậy phẫn nộ, cùng với…. Tiếng đập cửa cào tường đầy Thống khổ.

Mấy chục đại thần Ở lại Thái Miếu sống chết không chịu đi cuối cùng vẫn phải đi, bọn họ được tiểu hoạn quan khênh đi.

Mấy chục người tất cả đều hôn mê, bị đạn khí độc hun cho ngất xỉu, tiểu hoạn quan cuối cùng khi mở cửa điện nghe nói sợ tới mức chân nhũn cả ra, trong điện tràn ngập khói độc, mấy chục đại thần nằm la liệt, tư thế khác nhau rải rác trong điện, vẻ mặt vừa sợ hãi còn kèm theo vẻ không cam lòng và bi phẫn tới cực độ, giống như vừa bị kẻ xâm lược vạn ác đem ra làm thực nghiệm vi khuẩn trên cơ thể sống.

Hoạn quan Trong cung rất bận, từng thân thể được các hoạn quan theo thứ tự khênh ra khỏi cửa cung, hai người khênh một người, các đại thần đã ngất xỉu thỉnh thoảng còn thả tay mềm oặt xuống đất, làm người nhà chờ ở cửa cung thất kinh, cũng không quản là sống hay chết, vừa xông lên đã khóc lóc thê thảm.

Phong ba Thái Miếu thỉnh tội cuối cùng theo mấy chục đại thần bất tỉnh nhân sự được khênh ra khỏi cửa cung mà hạ màn, Tần Kham ra chủ ý xấu, Chu Hậu Chiếu đồng ý, Lưu Cẩn tự mình chấp hành, các đại thần triều Chính Đức lần đầu tiên bị hoàng đế bệ hạ trị cho một phen, còn trị tới mức khiến cho họ không còn gì để nói, sau chuyện muốn tính sổ, nhưng lại không biết lên lấy lời thánh nhân nào ra để chỉ trích hoàng đế, vả lại, hoàng đế hiện giờ biến thành thông minh rồi, nếu còn lấy lời thánh nhân ra làm luận cứ, có quỷ mới biết hoàng đế sẽ đáp lễ như thế nào?

Còn trong đông điện Thái Miếu vì sao tự dưng bốc khói vàng, trong cung cuối cùng cũng có một giải thích.

Hỏa hoạn, đương nhiên là hỏa hoạn!

Trời lạnh đốt lửa sưởi ấm là rất bình thường, đốt lửa xảy ra sự cố lại càng bình thường hơn, không xảy ra sự cố mới gọi là không bình thường, còn vì sao lại hun đúng những trọng thần triều đình này thì không có cách giải thích nào khác. Cái thứ Vận khí này dù sao cũng là rất hư vô mờ mịt, giống như kính tổ tông ở Thái Miếu vậy, tin hay không tin cũng đành chịu.

Một phen hồ lộng tự như chuyện ma quỷ tất nhiên không hồ lộng được các đại thần, cả triều trên dưới trong lòng minh bạch, bất kể cái gọi là “Trai giới mười ngày” hay là khỏi vàng khắp điện cuối cùng đó, đều là Chu Hậu Chiếu giở trò quỷ, không cần tìm chứng cớ, kiểu gì cũng là hắn.

Các đại thần ngậm bồ hòn làm ngọt cảm thấy trên mặt đau rát, Chu Hậu Chiếu đã cho bọn họ mỗi người một cái tát thật vang. Càng làm bọn họ lo lắng là. Thủ đoạn động chút là dùng cái chết để ép hoàng đế thỏa hiệp sau này chỉ sợ không linh nữa, cái cách các thường thường chiếm điểm cao đạo đức cũng không còn có tác dụng, bởi vì điểm cao đạo đức này chưa chắc đã cao, ngược lại rất dễ bị hoàng đế tìm chỗ hở lợi dụng.

Bất kể có cam lòng hay không. Phong ba chung quy đã bị đè xuống. Không chỉ như vậy, hoàng đế Chính Đức Trẻ tuổi còn đạt được mục đích trừng trị các đại thần, trong mưa thuận gió hòa, hoàng đế bệ hạ cười dài phát động kỹ năng công kích quần thể đặc biệt. Hiệu quả rất không tồi, toàn bộ đều ăn đòn.

Các đại thần đã chẳng còn khí lực để tiếp tục gây sự, bọn họ còn bận ở nhà tẩm bổ sức khỏe, nhịn đói cả năm ngày, khi được khiêng ra khỏi cung mọi người đã cách cái chết không xa, không bồi bổ thì làm sao cho được?

Còn hoàng đế, không sao, lần tới tiếp chiêu là được.

Chu Hậu Chiếu rất quan tâm, biết các đại thần sau khi về nhà bận ăn bù, liền dứt khoát bãi triều ba ngày.

Trong ba ngày này, kinh sư lại truyền ra một tin tức khiến người ta khiếp sợ.

Thông chính ti tả thông chính Hoàng Lộc, cũng chính là người khởi xướng phong ba Thái Miếu thỉnh tội lần này mạc danh kỳ diệu chết ở trong phủ.

Tri phủ Thuận Thiên sợ hãi, vội vàng lệnh cho Bộ đầu và ngỗ tác nghiêm tra, nhưng lại phát hiện căn bản không có nguyên nhân đặc biệt gì, cái chết của Hoàng Lộc nói ra rất mất mặt, ở nhà bồi bổ hai ngày, không biết ăn phải thứ kỳ quái gì, tóm lại là tình dục đại phát, đóng cửa hồ thiên hồ địa với cùng bốn tiểu thiếp, kết quả, kết cục giống như Tây Môn đại quan nhân, chết trên bụng của tiểu thiếp.

Tin tức truyền ra, đại thần cả triều nửa tin nửa ngờ, nhao nhao nghị luận. Thuận Thiên phủ thấy sự tình trọng đại, không dám giấu diếm, trình báo tất cả nhân chứng vật chứng, chi tiết vụ án lên triều đình, hình bộ, Đô Sát viện và Đại Lý tự đều kinh động, án này tra đi xét lại, vẫn không phát hiện bất kỳ điều mờ ám gì, đành phải kết án.

Chân tướng Sự thật như thế nào, trên đời có hai người minh bạch nhất, một là Lưu Cẩn, hai là Tần Kham.

Tần Kham tựa hồ sớm đã đoán trước được Lưu Cẩn sẽ làm gì, hơn nữa thậm chí biết mỗi một chi tiết trong cái chết của Hoàng Lộc, đêm đó khi trời tối, Cẩm Y vệ tuần phố gần nhà Hoàng Lộc đã bị Tần Kham bí mật rút đi, không cho phép ai ở lại, cũng chính là vào đêm đó, Lưu Cẩn phái người lặng lẽ tiềm nhập Hoàng phủ, bỏ một thứ thuốc gì đó vào trong rượu thuốc của Hoàng Lộc, thế là Hoàng Lộc đã độ kiếp phi thăng trong cảm giác hạnh phúc cực độ.

Còn xóa dấu vết sau chuyện, lưu lại manh mối đánh lạc hướng, cao thủ Tây Hán tất nhiên có thể làm thiên y vô phùng.

Tần Kham thành người bàng quan duy nhất của sự kiện này, hắn bàng quan rất bình tĩnh, không chỉ bình tĩnh, mà còn là máu lạnh.

Nếu nói sự kiện Thái Miếu lần này phải có người chết, vậy người này trừ Hoàng Lộc ra thì không còn có thể là ai khác.

Nếu không phải hắn bị quỷ ám muốn mượn việc mắng hoàng đế đẻ mua danh thì làm sao lại xảy ra đại sự như vậy? Hắn không chết thì ai chết?

Nói thật ra, đêm đó nếu Lưu Cẩn không động thủ thì Tần Kham cũng sẽ tự mình hạ lệnh động thủ trừ Hoàng Lộc.

Phong ba bình ổn, triều đình tiếp tục mỗi ngày lục đục đấu đá, Chu Hậu Chiếu vẫn khấp khởi với công trình xây dựng Báo Phòng, tất cả quốc sự quân vụ dân tình trong triều để Lưu Cẩn quyết tất.

Cách năm mới chỉ còn có mười ngày, dân chúng kinh sư đang đắm chìm trong không khí vui mừng của năm mới, một đội xe ngựa vội vàng mang kinh, xe ngựa vừa vào Triêu Dương môn lập tức tiến đến nha môn Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti, vào thành cũng không giảm tốc độ, hơn mười kỵ sĩ chung quanh xe ngựa vẻ mặt phong trần, vung roi ngựa rất không khách khí quát dân chúng chắn đường.

Đến cửa Bắc trấn phủ ti, kỵ sĩ dẫn đầu tiến lên một cước đá ngã Giáo úy trông cửa, quát to: “Hầu gia có ở trong nha môn không? Mau mời Hầu gia ra, đã xảy ra chuyện rồi!”

Giáo úy trông cửa thấy bọn họ thế tới ào ào, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng không dám rời khỏi cương vị công tác, vẫn hỏi: “Các ngươi là ai? Trong xe ngựa là ai? Không nói tên tuổi thì tiểu nhân vào bẩm báo với Hầu gia thế nào?”

Kỵ sĩ dẫn đầu tóm cổ áo hắn, cả giận nói: “Chúng ta là hạng người vô danh, tất nhiên không dám kinh động Hầu gia, nhưng trong xe ngựa lại là Đinh Thuận Đinh trấn phủ, hắn bị trọng thương nằm ở bên trong, thế chẳng lẽ không đáng để ngươi đi vào bẩm báo à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận