Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 42: Cố sự kiếp trước


Thật không hiểu nổi vị tiểu công gia cẩm y ngọc thực này vì sao đối với mỹ thực có một sự theo đuổi cuồng nhiệt đến vậy, không biết hắn trước kia từng có một đoạn lịch trình phức tạp lận đận thế nào, đi rồi cũng tốt, người này người mặc dù không tồi, đáng tiếc tính tình hoàn khố hơi nặng, Tần Kham cảm thấy nếu ở chung lâu với hắn, khó tránh khỏi sẽ lại đánh nhau với hắn một trận.

Tiểu công gia đi rồi, cuộc sống của Tần Kham vẫn tiếp tục.

Mấy ngày nay làm ầm ĩ, cuộc sống của hắn chịu ảnh hưởng rất lớn , công việc thì mất, nhà tù Đại Minh cũng ngồi rồi, nhiều chuyện thiếu bình tĩnh như vậy hắn đều phạm phải, đáng tiếc lợi ích lại không có một chút nào. 

Cái này không phù hợp với lợi ích của Tần Kham, Tần Kham là người theo chủ nghĩa thực tế, tất cả những gì hắn làm chỉ để phục vụ mục đích cuối cùng là kiếm tiền, từ góc độ này mà nói, mấy ngày nay những chuyện hắn làm không có chuyện nào là có ý nghĩa cả, toàn thuộc loại phí công phí thời gian.

Nhà lớn, nha hoàn xinh, những mục tiêu này còn rất xa xôi, phải tranh thủ thời gian kiếm bạc mới là đúng.

Đường Dần say xỉn đã trở lại.

Mất tích liền hai ngày, tới hôm nay Đường Dần mới lảo đảo trở về.

“Đường huynh, mấy ngày nay chạy đi đâu thế?”

“… Ngu huynh cùng bạn bè luận bàn thi văn.”

“Luận bàn thi văn thì cớ sao người đầy mùi hương thế?”

“Ặc… hương vị của tài hoa.”

“Thì ra tài hoa là mùi hoa lài, bản sự trợn mắt nói dối của Đường huynh, ngu đệ không theo kịp.”

Trên mặt Đường Dần lộ ra ngại ngùng: “Thuận tiện uống mấy chén hoa tửu.”

Khách làng chơi Không biết xấu hổ! Tần Kham thầm khinh bỉ.

“Uống hoa tửu đắt không?”

Đường Dần mở to đôi mắt đã say lờ đờ, nói: “Không rõ, dù sao ta cũng không phải trả tiền.”

Người so với người, tức chết người, Tần Kham mấy ngày nay bận bịu ngồi tù, đánh nhau với quyền quý, liều mạng với kẻ làm quan, người này thì ngày ngày say đắm trong hương ôn nhu, uống rượu, ôm tiểu mỹ nhân, hơn nữa còn hưởng thụ đãi ngộ miễn phí.

Giống như cố ý để lòng ghen tị của Tần Kham thăng cấp, Đường Dần lại lấy ra hai thỏi bạc lớn, không hiểu ra sao nói: “Kỳ tai, rõ ràng không xu dính túi, vì sao trở về còn có thêm hai mươi lượng?”

Khóe mắt Tần Kham căng tới sắp rách, loại người ăn không phải trả tiền, cuối cùng về còn được cho tiền này, đã kích thích nghiêm trọng nhân sinh giá trị quan của hắn, hắn bắt đầu cảm thấy hành vi chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền của hắn là rất ngu xuẩn, nên giống như Đường Bá Hổ, chẳng cần làm gì, chỉ cần phong tao xuất trướng, liền có vô số mỹ nữ tranh nhau ngủ với hắn, tranh nhau cho hắn bạc, sợ hắn mất hứng, còn rất uyển chuyển nói tiền chơi gái là phí nhuận bút.

Thật sự không nên quan tâm tới người như thế.

“Đường huynh thích xem ảo thuật không?” Tần Kham nháy mắt hỏi.

“Ảo thuật gì?”

Ở Trong phòng tìm ra ba cái bát to, đặt úp lên bàn.

“Mượn đạo cụ của Đường huynh dùng một chút.” Tần Kham lấy ra hai thỏi bạc mà Đường Dần kiếm được từ chỗ của kỹ nữ, bỏ bạc vào trong một cái bát to.

“Nhìn cho kỹ nhé, chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất hiện này.” Hai tay Tần Kham giống như bánh xe lăn nhanh trên bàn, không ngừng biến hóa vị trí của ba cái bát, hai mắt Đường Dần nhìn đăm đăm, đầu cũng lắc lư di động theo cái bát.

Xoạt!

Ba cái bát dừng lại.

“Đường huynh đoán bạc ở trong cái bát nào?”

Đường Dần chỉ: “Cái này.”

Bát mở ra, rỗng tuếch.

“Cái kia.”

Vẫn rỗng.

“Nhất định là cái này.”

Ba cái bát đều mở, Đường Dần chấn kinh: “Bạc đâu?”

“Không có. Đường huynh, ngủ một giấc cho ngon đi, tỉnh lại thần thanh khí sảng, bạc là tục vật, đừng mãi miệt mài theo đuổi.”

Tần Kham chắp tay, quay đầu bỏ đi.

Đường Dần không cam lòng sờ đáy từng cái bát, vẻ mặt rất thống khổ, hiển nhiên lại đang nghi ngờ trạng thái tinh thần của mình.

Không thể trách Tần Kham khi dễ người có văn hóa, có đôi khi người có văn hóa vô ý làm người ta tức giận, lừa hai mươi lượng bạc của hắn chỉ có thể coi như là trừng phạt một chút.

Rất nhiều chuyện đang chờ Tần Kham, kế hoạch tiếp theo là tiếp tục viết sách, Tây Du kí sớm làm cho xong, Hồng Lâu Mộng liệu có thể tỏa sáng không? Lần này dùng tên mình viết, sau khi thành danh thì uống hoa tửu, ăn không phải trả tiền, khi đi còn được cho tiền.

“Tần hiền đệ đi thong thả…” Đường Dần gọi Tần Kham lại.

Tần Kham quay đầu nhìn chằm chằm Đường Dần, nếu hắn còn so đo chuyện hai mươi lượng bạc, Tần Kham quyết định sẽ triệt để lừa hắn thành thằng điên.

May mà Đường Dần sau khi uống rượu thì trí nhớ cũng chẳng khác cá là mấy, chỉ có bảy giây, chuyện bạc với rồi đã sớm quên sạch.

“Tần hiền đệ, ngu huynh hôm nay mới biết được, thì ra ngươi bị cách công danh lại là vì một nữ tử, ngu huynh thật sự bội phục.” Đường Dần lảo đảo thở dài.

Tần Kham mắt sáng ngời, đoạn ký ức này trống rỗng, chính hắn cũng rất phiền não, không ngờ Đường Dần lại biết.

“Đường huynh làm thế nào mà biết được?”

“Tiêu Hồng muội muội của Tần Thúy quán nói cho ta biết.”

Tần Thúy quán này chắc là tên thanh lâu, Tiêu Hồng muội muội chắc chính là tiểu thư ghế tràng kỷ.

“Phiền Đường huynh nói tường tận.”

“Tiêu hồng muội muội nói, mấy tháng trước, một tú tài họ Tần nghỉ chân ở Tần Thúy quán, nảy sinh tình ý với một vị cô nương trong quán của họ tên là Kim Liễu, đáng tiếc công tử của tri phủ tiền nhiệm Đông Ứng Long hoành đao đoạt ái, cứ đòi trang điểm cho Kim Liễu, muốn nạp nàng làm thiếp, Kim Liễu không nghe, đúng lúc Tần tú tài đang ở Tần Thúy quán, vì thế hai người đánh nhau, Tần tú tài không biết vì sao lại đánh vào ngực Đông Ứng Long, đánh cho hắn thổ huyết, vì thế tú tài công danh bị trừ, Đông tri phủ vốn muốn truy bắt bỏ tù, may mắn có nhiều vị đồng liêu cùng nhau bảo vệ, Kim Liễu cũng quỳ trước gia môn tri phủ cầu tình, Đông tri phủ sợ khiến nhiều người tức giận, lúc này mới để Tần tú tài bồi tiền cho xong việc, vè sau Kim Liễu sợ lại gây họa cho Tần tú tài, thế là tự chuộc thân, vội vàng ly khai Thiệu Hưng, không còn tung tích.”

Tần Kham trợn mắt há hốc miệng: “…”

Ánh mắt nhìn hắn của Đường Dần rõ ràng có mấy phần sùng bái: “Vì hồng nhan, không ngại phạm quyền quý, Tần hiền đệ mới là thực sự là người tiên phong cho mặt trận phong lưu, ngu huynh thực sự không bằng, đáng hổ thẹn.”

Tần Kham xấu hổ tới trán túa mồ hôi

Chủ nhân tiền nhiệm của Thân thể này không ngờ còn có cố sự bi tình như máu cho tới vậy.

Tần Kham đang nghĩ có nên học theo Lâm Đại Ngọc, lấy khăn tay trắng ra, nhổ mấy ngụm máu đen lên trên, nhuộm đẫm không khí đau thương lúc này hay không.

Đường Dần cảm thán nói: “Thế nhân đều coi chơi gái là chuyện phong lưu, ai hay đâu các nàng cũng là người đáng thương lưu lạc phong trần, ai cũng bảo gái điếm thích nam tử tài hoa xuất chúng, kỳ thật lời ấy rất sai, nếu đêm ra so sánh thì các nàng thích người nặng tình nặng nghĩa hơn, hồng phất dạ bôn, lục châu trụy lâu, các nàng vì cái gì? Còn không phải là vì hai chữ Tình nghĩa à, cái gọi là tài hoa, chẳng qua chỉ là cái áo khoác hoa lệ trang trí bề ngoài mà thôi.”

Nhìn chằm chằm Tần Kham, mắt Đường Dần hâm mộ tới đỏ lên: “Tần hiền đệ, danh khí của ngươi ở Tần Thúy quán còn cao hơn ngu huynh, ngươi vì Kim Liễu mà trùng quan nhất nộ, hiện tại được các nàng coi là nam tử trọng tình nhất trên thế gian, các cô nương này đều đang ngóng trông ngươi đó, ai ai cũng muốn được ngủ với ngươi.”

Tần Kham lập tức kinh hỉ: “Nói cách khác, có thể ăn uống ngủ nghê miễn phí?”

“Ặc, đương nhiên.”

“Chơi gái có phải trả tiền không?” Ánh mắt Tần Kham sáng quắc.

“Ặc, ngươi thì không cần trả tiền.”

“Vậy họ có trả tiền chơi ta không?”

Khóe mắt Đường Dần giật giật: “Ừm. .. thì chắc là có.”

Tần Kham ngửa đầu trầm ngâm: “…Cũng vẫn có thể xem là một tài lộ, đáng tiếc có chút mất mặt.”

Vỗ vỗ vai Đường Dần, vẻ mặt của Tần Kham thực sự khiến cho người ta rối rắm, ngữ khí ngưng trọng nói: “Có lẽ để ta nghĩ thêm đã.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận