“Không phải đính hôn, mà là… Có tiền đồ để đính hôn.” Tần Kham không thể không giải thích.
Ánh mắt Đường Dần lập tức trở nên cổ quái, kinh ngạc nhìn Tần Kham hồi lâu, lắc đầu thở dài: “Hiền đệ đúng là… biết chịu nhục, lúc trước ngu huynh cũng từng có vô số tiểu thư quan gia tỏ tình, ta nếu có một một chút khí khái như ngươi, cắn răng một cái rồi nhắm mắt dứt khoát nghe theo thì hiện giờ… Ài.”
Tần Kham xác định, Đường Dần quả nhiên không phải hâm mộ hắn, mà là bội phục hắn… giỏi chịu nhục?
“Đường huynh nói vậy là cớ làm sao?” Tần Kham ngạc nhiên hỏi.
Đỗ Yên tuy nói hơi bạo lực, nhưng cũng không đến nỗi tệ vậy chứ? Nhìn khuôn mặt, đặc biệt là dáng người như người mẫu ấy, còn cả đôi chân thon dài thẳng tắp…
Vì sao vẻ mặt của Đường Dần giống như hắn vừa cưới một con heo nái vậy?
Đường Dần thở dài giải thích nói: “Vị tiểu thư Đỗ gia kia ta cũng thấy mấy lần, nhìn ra được cô nương ấy có tình ý với ngươi, chỉ có điều, người ta gia thế cao hơn ngươi cũng không sao, ngay cả vóc dáng cũng ngang ngửa với ngươi, ngươi không biết là rất không xứng à?”
“Hả?” Tần Kham rất là kinh ngạc: “Nữ nhân cao thì làm sao?”
Đường Dần lườm hắn: “Chồng là Càn, vợ là Khôn, cái này là luân thường trời cho, cho nên nam tử chú định địa vị cao, vóc dáng cao hơn nữ tử, hiền đệ nhìn chung quanh xem, nào có nữ nhân dáng cao như nam nhi năm thước? Tương lai các ngươi nếu thành hôn rồi, trong nhà quyết định luân thường Càn Khôn như thế nào?”
Tần Kham sau một lúc lâu kinh ngạc thì nói không nên lời.
Thì ra nữ nhân dáng như người mẫu ở thời cổ đại cũng không hay gì, ngược lại là một thế yếu rất lớn, thẩm mỹ của cổ nhân đúng là khác thật, bọn họ chịu sự đầu độc của tam cương ngũ thường quá sâu, cho rằng nữ nhân cao quá thì là một loại khiêu chiến đối với phu quyền của bọn họ, cho nên không vui..
Đúng là ngu muội, bọn họ chẳng lẽ không tưởng tượng thử xem, chuyện phòng the ban đêm, lúc được đôi chân thon dài ấy quấn vào hông thì cảm giác tuyệt vời cỡ nào à, ngươi đi tìm một cái chân bắp chuối, tay sờ lên thì trượt xuống, rồi trượt từ đầu tới chân, tìm nửa miếng thịt lợn nằm cùng cũng có thể đạt được hiệu quả đồng dạng, thế thì còn gì là tình thú?
So với ngươi thì là vứt đi, nhưng với ta lại là ngọc quý, loại cảm giác này rất tốt.
Hiện tại điều duy nhất Tần Kham lo lắng là võ lực trị của bà tám nhỏ, cũng không biết nàng ta với ai võ công với ai, lực sát thương rất khủng bố, tương lai nếu có cãi nhau với nàng ta thì có lẽ có thể còn thắng, nhưng sau khi cãi xong rồi, mình tuyệt đối sẽ gặp bi kịch.
Nữ nhân này còn phải dạy dỗ thêm, bằng không thì chết cũng không cưới nàng ta.
Tần Kham nheo lại mắt, bỗng nhiên cười rất vui.
Có thể cam đoan, hắn tuyệt sẽ không ghét bỏ vóc dáng cao của bà tám nhỏ, ừ, không chê tí nào, có tư thế chỉ có dáng cao mới làm được, sau này phải dạy nàng ta…
Ở cái thời đại không có công danh thì không thể làm quan này, muốn có tiền đồ thì chỉ có thể phát tài, lý giải của hắn đối với hai chữ “Tiền đồ” là, một năm sau kiếm được đủ tiền, sau đó từ đại môn tri phủ nha môn ném bạc, gặp người thì ném, ném tới tận trước mặt Đỗ Hoành.
Nếu Đỗ Hoành không khinh bỉ hắn tới chết thì tin rằng cưới bà tám nhỏ không thành vấn đề.
Khi đang Ngồi trong khách sạn suy nghĩ về đường ngắn để phát tài thì bên ngoài khách sạn bỗng nhiên có tiếng người hô ngựa hí.
“Cẩm Y vệ tới!” Dưới lầu có người hoảng sợ kêu to, một mảng hỗn loạn xảy ra.
Tiếp theo là tiếng bước chân rầm rập lên lầu.
Tần Kham ngây ra một lúc, Cẩm Y vệ? Cẩm Y vệ giết người không chớp mắt, đặc vụ khắp thiên hạ Trong truyền thuyết? Bọn họ là tiến vào khách sạn bắt người à? Ai lại không có mắt như vậy, đi đắc tội với Cẩm Y vệ?
Thật sự rất hiếu kỳ, rất muốn ra ngoài nhìn một cái xem Cẩm Y vệ trong truyền thuyết trông thế nào, nhưng Tần Kham không dám, hắn là người coi an toàn là trên hết, tận lực đừng đi chọc vào phiền toái không cần thiết, Cẩm Y vệ ở trong mắt hắn không nghi ngờ gì nữa là đại phiền toái.
Cho dù không muốn chọc vào phiền toái, nhưng phiền toái vẫn tìm tới cửa.
Tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến, thanh âm nhu tình như nước cơ hồ khiến Tần Kham cảm động muốn khóc.
Vào ở cái phòng này mấy tháng, cuối cùng… Cuối cùng cũng có người dùng phương thức bình thường để bái phỏng hắn.
Mở cửa, Tần Kham thất thần, tiếp theo sắc mặt trở nên tái nhợt.
Ngoài cửa có mấy đại hán đang đứng, đều mặc cẩm bào phi ngư màu vàng, hông dắt một thanh trường đao dài nhỏ hơi cong, đầu đội mũ ô sa long ti màu đen, mọi người vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt như điện, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người lương thiện.
Tần Kham ngây ra một lúc, mồ hôi lạnh không ngừng từ trán chảy xuống.
Cẩm Y vệ!
Cẩm Y vệ tìm tới cửa, mình phạm vào chuyện gì? Mà đáng để vận dụng sự truy bắt của Cẩm Y vệ?
Gần đây gần đây đánh nhau với tiểu công gia ra thì mình vẫn rất an phận mà.
“Ngươi… Các ngươi…”
Một hán tử cẩm bào hơn ba mươi tuổi dẫn đầu mạnh ôm quyền, trầm giọng nói: “Tôn giá là Tần Kham?”
Tần Kham nháy mắt mấy cái, tiếp theo thì chỉ lên trên lầu: “Các ngươi nhận nhầm người rồi, Tần Kham sống ở trên lầu, ta tên là Đường Bá Hổ.”
Hán tử cẩm bào nhíu mày, lẩm bẩm: “Không phải nói Tần Kham đó sống ở lầu hai sao? Sao lại thành lầu ba?”
Thản nhiên gật đầu với Tần Kham, cả đám người không lương thiện này rầm rập lên lầu.
Tần Kham cả người run rẩy, vội vàng thu dọn một túi bạc trong phòng rồi sau đó… té!
Đáng sợ thật, Cẩm Y vệ tìm mình để làm gì? Nghe nói chiếu ngục của bọn họ rất hung tàn, đi vào tuyệt không có tiền lệ còn sống đi ra, nơi này không nên ở lâu, trước tiên tìm thâm sơn rừng già trốn mấy ngày, sau đó tìm cách đông độ sang Nhật Bản, Nhật Bản hiện giờ là thời Mộ Phủ, thật sự rất hắc ám, các tiểu quỷ tử, chờ đó, ta đến gây họa cho các ngươi đây…
Vừa đeo túi lên lưng chuẩn bị chuồn êm thì lại nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng hét như heo kêu của Đường Bá Hổ: “Ta không phải Tần Kham! Thật sự không phải hắn mà! Các ngươi nhận nhầm rồi! Ta là Đường Bá Hổ, thật đó! Các ngươi phải tin ta, ta chỉ làm văn sáng tác thơ thôi, thực sự không chọc gì vào Cẩm Y vệ các ngươi mà, trời cao à, ngài mù mắt rồi…”
“Tần Kham ở đâu?” Hán tử Cẩm bào lớn tiếng quát hỏi.
“Ở dưới lầu…”
“Cái tên ở dưới lầu vừa rồi nói ngươi là Tần Kham, rốt cuộc là thế nào?”
“Hả?”
…
Mang theo túi chứa đầy bạc, Tần Kham đau lòng từng đợt, trong bao chỉ còn hơn hơn một trăm lượng bạc, hắn chỉ lấy được có bấy nhiêu, tám chín trăm lượng còn lại vẫn ở trong phòng, không biết tiện nghi cho tên vương bát đản nào, đều là tiền mồ hôi nước mắt đấy…
Lén lút như kẻ trộm xuống lầu, đại sảnh khách sạn là một mảng hỗn độn, khác nhân rúc vào một góc đại sảnh run như cầy sấy, chưởng quầy và mấy tên tiểu nhị thì quỳ ở cầu thang, sợ hãi không ngừng dập đầu lên trên.
Họa của Đại Minh Hán Vệ có thể thấy rõ.
Tần Kham cúi lưng, rón ra rón rén vừa ra khỏi đại sảnh thì đã thấy một bóng đen từ trên trời bay xuống, rất vững vàng hạ xuống trước người Tần Kham, chính là đại hán cẩm bào cầm đầu từ cửa sổ từ lầu hai nhảy xuống.
Tần Kham thiếu chút nữa thì ngã vật ra đất, màu máu trên mặt nhanh chóng biến mất, nháy mắt dã phủ đầy vẻ tuyệt vọng.
Đại hán cẩm bào quan sát hắn một chút, cũng không nhắc tới chuyện hắn chạy trốn, chỉ gật gật đầu, nói: “Thì ra ngươi mới là Tần Kham.”
Nói xong bỗng nhiên lộ ra một nụ cười với Tần Kham, cái miệng rộng đầy râu tách ra để lộ hai hàm răng vàng khè, hết sức đáng sợ.
“Tần bách hộ, lần đầu gặp, có lễ.”