Mọi thứ đều diễn ra như Trương Hạo Dân sắp xếp, trong khi Mộng Tịch Ái đang được cấp cứu trong bệnh viện, chuyện Thành Phát buôn bán hàng nhái đã lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Đế Thành.
Tất cả bắt đầu khi một du khách nước ngoài đến mua đồ tại một cửa hàng thuộc hệ thống đại lý của công ty Thành Phát.
Tuy nhiên sau khi mua về, người khách kia phát hiện những món đồ vừa mua lại là hàng fake loại một, nên đã đến cửa hàng yêu cầu bồi thường.
Ai ngờ nhân viên cửa hàng chẳng những không thừa nhận, còn lớn tiếng đôi co, cho rằng vị khách kia đang lừa tiền.
Tuy nhiên vị du khách này cũng chẳng phải quả hồng mềm dễ xơi, cô ta gọi người tới, cưỡng chế điều tra cửa hàng.
Kết quả tìm được bên trong kho có tận mấy chục chiếc túi fake.
Ngay lập tức cả bộ công thương và phía cảnh sát đều vào cuộc điều tra, hiện chưa rõ thực hư thế nào, nhưng sau khi chuyện này được lan truyền rộng rãi trên Internet đã gây nên một làn sóng xôn xao dư luận cực lớn.
Không chỉ được các báo đài tranh nhau đưa tin, mà nhiều KOC, người nổi tiếng, người có tầm ảnh hưởng cũng đều lần lượt lên tiếng về vụ việc này.
Đa phần mọi người đều chỉ trích công ty Thành Phát làm ăn vô đạo đức.
Thậm chí có người còn chỉ trích nghiệp vụ chăm sóc khách hàng của Thành Phát quá tệ, nhân viên coi thường khách du lịch, lợi dụng sự bất đồng ngôn ngữ và thiếu hiểu biết của người nước ngoài nên bán hàng fake.
Chuyện càng lúc càng náo nhiệt, thậm chí rất nhiều trang tin tức trên mạng đều đồng loạt đăng bài, dự đoán sự việc lần này sẽ ảnh hưởng đến lượng khách du lịch của Đế Thành.
Và đang có rất nhiều đoàn du lịch quốc tế đều đòi hủy chuyến đi, ảnh hưởng vô cùng lớn.
Dĩ nhiên bị tổn hại nặng nề nhất chính là Tập đoàn thương mại Thành Phát.
Tin tức bất lợi vừa truyền ra, mọi người đều sợ hãi vội bán tháo cổ phiếu, khiến giá cổ phiếu của công ty này càng lúc càng thấp, đồng thời bên ngân hàng cũng liên tục thúc giục đòi nợ.
“Cuối cùng thì công ty trả tiền cho các người để làm gì? Phương án đề xuất giải quyết mà tôi cần đâu?”
Trong văn phòng làm việc, Mộng Gia Trí lúc này cũng chẳng còn giữ được sự bình tĩnh.
Ông tức giận, gạt phăng tách trà nóng xuống sàn.
“Chủ tịch…”
Nhìn thấy ông như vậy, giám đốc phòng marketing không khỏi lo sợ bất an.
“Với tình hình hiện tại, chúng ta cần phải xoa dịu dư luận trước tiên… tôi đã liên lạc với một vài công ty truyền thông.
Trong chiều nay chắc chắn họ sẽ gửi bản kế hoạch chi tiết cho chúng ta.”
Vấn đề cấp bách hiện tại, chính là giải quyết khủng hoảng truyền thông đồng thời cố gắng cứu vãn lại hình tượng của Tập đoàn trong mắt công chúng.
“Được rồi, cứ làm theo đề xuất của anh đi.”
Hai ngón tay nhịp nhịp xuống bàn, một lúc sau Mộng Gia Trí phất tay ra hiệu cho giám đốc marketing rời đi.
Nhìn người trợ lý vừa trở về, ông vội vã hỏi:
“Việc điều tra đã đến đâu rồi?”
Chuyện hàng giả hàng nhái xuất hiện trong Thành Phát nhất định phải giải quyết cho triệt để, nếu không thì Mộng gia sẽ không thể ngóc đầu lên được…
“Trước mắt… vẫn chưa tra ra.
Tuy nhiên theo khảo sát của tôi thì ngoài chi nhánh kia, tất cả những đại lý còn lại đều không có dấu hiệu gì bất thường.
“
Mộng Gia Trí thoáng trầm ngâm, đôi mày rậm khẽ cau lại.
Chẳng biết vì lý do gì, trong lòng ông lại dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu.
Không có gì bất thường? Liệu đây là hành vi cá nhân trục lợi hay… đã có ai đó nhúng tay vào?
“Tiếp tục điều tra.
Đồng thời sắp xếp lại lịch trình tối nay cho tôi.”
“Vâng, chủ tịch.”
Thỏ khôn đào ba hang, Mộng Gia Trí ông cũng nên tính đến tình huống xấu nhất.
***
Trong một nhà hàng được bài trí theo phong cách truyền thống ấm cúng, tiếng cửa phòng vừa mở, Mộng Gia Trí ngước lên.
Nhìn thấy hai cô gái trẻ tuổi trước mặt, ông mỉm cười hiền từ như một người cha đang chờ con gái về nhà.
“Hai đứa đến rồi à? Nào ngồi đi.”
Diệp Mỹ Uyên và Quan Lệ Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn nhau, lễ phép ngồi xuống.
“Chú Trí.”
Chỉ chưa đến một ngày sau khi drama nổ ra, người đứng đầu nhà họ Mộng đã chẳng được nghỉ ngơi đầy đủ, quầng thâm dưới mắt cũng đậm dần.
“Sao thế? Hôm nay có chuyện gì làm hai đứa không vui à? Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Nhìn ông như vậy, trong lòng Diệp Mỹ Uyên vô cùng áy náy.
Trước đây Mộng Gia Trí đã giúp đỡ hai mẹ con cô rất nhiều.
“Chú Trí…”
“Cháu không cần nói, chú hiểu mà.”
Ngay lúc mọi người đồng loạt bán tháo cổ phiếu của một công ty bị nghi án bán hàng giả, thì người đứng đầu một tập đoàn lớn lại tự bỏ tiền túi, âm thầm giúp ông để ổn định lòng người.
Ông biết cô cũng chẳng dễ dàng gì.
Đôi mắt Mỹ Uyên đượm buồn ánh lên tia áy náy.
Trước khi scandal nổ ra, có đánh chết cô cũng không ngờ, công ty bị tính kế lại chính là Thành Phát.
Đặt một tập tài liệu lên bài, Quan Lệ Nguyệt nhẹ nhàng nói:
“Con biết tình hình của Thành Phát gần đây không tốt lắm.
Đây là một số ngân hàng con tìm được, hi vọng có thể giúp đỡ cho chú.”
Gương mặt già nua của Mộng Gia Trí hiện rõ sự cảm kích.
Kể từ khi công ty nhà ông bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, ông đã biết lòng người bạc bẽo thế nào.
Mà hành động vừa rồi của hai cô, chính là đưa than giữa ngày tuyết rơi, khiến người ta ấm áp vô cùng.
“Chú Trí, có chuyện này cháu cần phải nói với chú.”
Sau một hồi đắn đo, Diệp Mỹ Uyên quyết định kể ra toàn bộ sự thật.
Dù nó chẳng mấy vui vẻ nhưng cô tin, với kinh nghiệm bao năm lăn lộn trên thương trường của Mộng Gia Trí, chỉ cần vượt qua sóng gió này, ông sẽ có cách “đông sơn tái khởi”.
“Hóa ra tất cả đều đã được người ta lên kế hoạch sắp xếp từ trước.”
Thảo nào mọi thứ lại mượt mà trơn tru như vậy, e rằng bây giờ ông cũng chỉ như một con cá nằm trên thớt mà bất lực giãy giụa.
Mộng Gia Trí siết chặt nắm tay, cay đắng bật cười.
“Chú à, hiện tại Thành Phát đã có kế hoạch gì chưa?”
Uống cạn ly rượu trong tay, ông tuyệt vọng trả lời.
“Chiều nay ban giám đốc đã đề xuất biện pháp thuê một công ty truyền thông để cứu với hình tượng.
Nhưng theo như những gì cháu kể thì e rằng cũng chẳng thấm tháp vào đâu.”
Giữa lúc bầu không khí ngột ngạt này, tiếng mở cửa truyền vào.
Một người phục vụ tươi cười, bưng một dĩa cá hấp thơm lừng đặt lên bàn.
Như một người cha hiền, Mộng Gia Trí dùng đũa lần lượt gắp cá bỏ vào chén cho hai cô.
“Chuyện của Thành Phát, tự chú sẽ tìm cách giải quyết.
Hai đứa cũng không nên dây vào vũng bùn này.”
Buông đôi đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn hai cô gái trước mặt, ông mỉm cười.
“Chuyện của Tiểu Ái nhà chú, chắc hai đứa biết hết rồi đúng không?…!Với tình hình trước mắt, e rằng sau này chú sẽ không thể làm chỗ dựa cho con bé được nữa.”
Nghĩ đến đứa con gái bảo bối của mình, đôi mắt Mộng Gia Trí hiện rõ sự bao dung.
“Tranh đấu, lăn lộn cả nửa đời người… có thể chú cũng nên chuẩn bị cáo lão về hưu thôi.
Chỉ là…”
Tiền tài, danh vọng, cả sự phấn đấu miệt mài gần bốn chục năm, nay nói buông tay… thật lòng cũng không nỡ.
Ông gượng cười nói tiếp:
“Vừa hay vẫn còn 5% cổ phần của chú ở Diệp Thị.
Uyên Uyên, hãy giúp chú dùng nó để bảo vệ Tiểu Ái.”
Vẫn chưa biết mục đích của đối phương là việc công hay việc tư, nhưng chỉ với 5% cổ phần đó, đã có thể đảm bảo cho con gái ông sung túc đến nửa đời sau..