Lận Khinh Chu không biết mình cõng Mục Trọng Sơn đi bao lâu, càng không biết đi bao xa.
Y chỉ biết phía trước toàn cổ thụ che trời, xa hơn nữa là bóng đêm vô tận như thể không bao giờ đi được đến cuối cùng.
Y không dám dừng lại mà cứ chết lặng đi tới, tựa như chỉ cần đi thẳng thì sẽ thấy được hy vọng.
Bóng đêm mịt mờ, cú kêu quạ hót, sự tuyệt vọng và màn đêm lạnh lẽo từng bước xâm chiếm Lận Khinh Chu.
Ngay khi tinh thần y đang bên bờ vực sụp đổ thì bỗng nhiên phía trước có ánh đèn lồng lóe lên, ánh sáng bao trùm chiếu rọi khắp nơi.
Lận Khinh Chu mơ hồ trông thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc áo trắng cầm đèn lồng yên lặng đứng dưới gốc cổ thụ.
Nữ tử áo trắng này xuất hiện quá đột ngột khiến núi sâu hoang vắng càng thêm rợn người.
Nhưng Lận Khinh Chu đâu còn nghĩ được tại sao ở đây lại xuất hiện một nữ tử, y cõng Mục Trọng Sơn ngất lịm đi hồi lâu, thấy bóng người thì mừng như điên, co cẳng chạy tới phía trước: “Cô nương, ngài ở gần đây sao? Bạn ta bị thương, xin ngài mau cứu hắn với!”
Lận Khinh Chu nói rất lớn, thanh âm to rõ văng vẳng trong rừng khuya nhưng kỳ quái là nữ tử kia mắt điếc tai ngơ không hề nhúc nhích, chẳng khác gì người chết.
Lận Khinh Chu gọi mấy tiếng, thầm nghĩ không ổn nên bước chân chậm lại, ngay khi y dừng hẳn thì nữ tử lại cử động.
Nàng cầm đèn lồng đi từng bước về phía Lận Khinh Chu.
“Cô nương?” Lận Khinh Chu bất an hít sâu mấy lần, “Cô nương, ngài là người làng bên à?”
Cô nương áo trắng kia dừng lại.
Lúc đầu ánh đèn lồng làm Lận Khinh Chu chói mắt, còn bây giờ khoảng cách đã gần hơn nên y chợt thấy rõ bộ dạng cô nương kia.
Sắc mặt trắng bệch, con ngươi xanh đen, đáng sợ nhất là miệng nàng bị khâu kín bằng chỉ bạc!
Đó hoàn toàn không phải là người sống.
Ban đêm gió lớn, lưng Lận Khinh Chu bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
Ngực y phập phồng dữ dội, trơ mắt nhìn cô nương áo trắng kia bắt đầu chuyển động, vẻ mặt vô cảm từng bước tới gần y như oan hồn lệ quỷ từ ngục máu biển đao đến lấy mạng.
Lận Khinh Chu hít sâu một hơi rồi xốc lại Mục Trọng Sơn trên lưng, quay người co cẳng chạy.
Ngay khi y quay người thì gió nổi lên, cỏ dại phát ra tiếng động lớn như có thứ gì lướt qua cực nhanh.
Lận Khinh Chu vừa quay đầu thì đã thấy nữ tử kia đứng ngay trước mắt.
Lận Khinh Chu hoảng hồn lui lại mấy bước, y đang cõng người nên trọng tâm bất ổn, vừa lui lại thì lập tức lảo đảo mất thăng bằng, Lận Khinh Chu sợ té ngửa ra sau sẽ đè Mục Trọng Sơn nên vội vàng cúi người tới trước, cuối cùng hoảng hốt té nhào xuống đất.
Đúng là người xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc răng.
Chỗ Lận Khinh Chu ngã sấp xuống có một tảng đá lớn, y vừa mệt vừa đói đập trán vào đá, hai mắt lập tức tối sầm, chưa kịp kêu tiếng nào đã hôn mê bất tỉnh.
–
Chẳng biết qua bao lâu, ý thức trở lại thân thể Lận Khinh Chu, y mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót, cảm nhận được nắng sớm ấm áp rọi vào mí mắt, ngửi được mùi thảo dược đắng chát.
Lận Khinh Chu chậm chạp mở mắt ra.
Nào ngờ y vừa mở mắt thì đã thấy cô nương có sắc mặt tái nhợt như xác chết, miệng khâu chỉ bạc chằng chịt đang cúi xuống gần mình.
“A!!” Lận Khinh Chu giật mình hét to.
Điều bất ngờ là cô nương kia cũng run lên, chén sứ trong tay rơi xuống đất vỡ nát, chất lỏng màu vàng úa trong chén văng tung tóe.
Sau khi làm rơi chén, cô nương chạy vụt ra khỏi phòng như thể Lận Khinh Chu là vật gì đáng sợ lắm.
Lận Khinh Chu vỗ ngực hồi lâu mới tỉnh táo lại sau cơn khiếp sợ, y nhìn quanh quất, kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một căn nhà gỗ.
Cách bài trí rất đơn giản, bàn gỗ vuông không khắc hoa văn, hai chiếc ghế dài có một chiếc bị mẻ, một giường thấp, một kệ rửa mặt đơn sơ cũ kỹ, một tủ gỗ tróc sơn, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nhìn ra cửa sổ mở rộng có thể thấy khoảng sân nhỏ và hàng rào bên ngoài, buổi sáng mùa xuân yên bình chim hót líu lo.
Lận Khinh Chu xoa xoa cái trán đau nhức thở dốc một lát, sực nhớ ra chuyện gì nên kêu thất thanh: “Mục Trọng Sơn! Mục Trọng Sơn ngươi đâu rồi?”
Y vén chăn lảo đảo xuống giường định chạy ra ngoài phòng.
“Mới tỉnh mà đã phấn chấn vậy rồi à? Chẳng lẽ trước đó giả vờ ngủ sao?” Tiếng cười vọng đến làm Lận Khinh Chu đột ngột ngẩng đầu lên.
Mục Trọng Sơn đứng ở cửa, tay phải vịn khung cửa, trên người mặc áo bào đen tuyền thêu viền vàng, đôi mắt sáng ngời, môi mỏng cong lên, dáng vẻ oai phong.
Lận Khinh Chu còn nhớ rõ hôm qua khi mình cõng Mục Trọng Sơn, hơi thở của người trên lưng dần yếu đi, thân thể từ từ lạnh buốt, sự thay đổi kia nhỏ đến mức không thể nhận ra, ở nơi núi sâu mỗi câu mỗi chữ đều không được đáp lại làm trong lòng y gần như sụp đổ.
Còn bây giờ Mục Trọng Sơn đang khỏe mạnh đứng trước mắt y, nắng ấm nhuộm tóc đen, đôi mắt sáng lấp lánh, nói cười rộn ràng.
“Sao thế? Sao không nói gì……” Mục Trọng Sơn đột ngột im bặt vì Lận Khinh Chu bất ngờ lao tới ôm chầm lấy hắn.
Lực đẩy làm Mục Trọng Sơn lui lại nửa bước, đáy mắt dâng lên một nỗi kinh ngạc không hợp với tính tình của hắn.
Lận Khinh Chu siết chặt cánh tay, cảm nhận được da thịt ấm áp dưới lớp y phục mới thở hắt ra, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Quá tốt rồi, ngươi vẫn còn sống, đêm qua thật làm ta sợ muốn chết, ta cứ tưởng…… cứ tưởng……”
Mục Trọng Sơn xưa nay thích cười nhạo đùa cợt người khác giờ phút này lại lặng thinh, hắn giơ tay lên như muốn vỗ lưng Lận Khinh Chu, lại như muốn xoa đầu y, nhưng do dự nửa ngày vẫn hạ tay xuống.
“Vết thương của ngươi sao rồi?” Lận Khinh Chu buông Mục Trọng Sơn ra rồi sờ soạng lung tung trên ngực hắn, “Hả? Lỗ thủng đâu? Lỗ thủng to đùng kia đâu? Sao không thấy nữa? Chắc không phải ta đang mơ chứ, hay là hai ta đã chết rồi, còn đây là hoàng tuyền địa phủ?”
Mục Trọng Sơn đưa tay ấn một cái lên trán Lận Khinh Chu.
Vì bị va trúng tảng đá nên chỗ kia tím đen sưng lên một cục, Mục Trọng Sơn ấn vào đó làm Lận Khinh Chu kêu khẽ ôm đầu lui lại hai bước, đau đến ứa nước mắt.
“Thế nào? Có phải mơ không?” Mục Trọng Sơn cười hỏi.
“Ngươi…… Ngươi……” Lận Khinh Chu xuýt xoa, muốn trách nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng xoa trán lầm bầm: “Tốt xấu gì ta cũng cõng ngươi đi trong rừng sâu núi thẳm nửa đêm, dịu dàng với ta chút xíu được không.”
Mục Trọng Sơn nghe vậy thì cười nhạo, sau đó nắm chặt cổ tay Lận Khinh Chu kéo y tới trước người mình.
“Làm gì vậy?” Lận Khinh Chu nhảy phắt ra sau, mặt mũi tràn đầy cảnh giác.
“Chẳng phải ngươi muốn ta dịu dàng với ngươi à?” Mục Trọng Sơn cười mập mờ, “Sao? Diệp Công thích rồng?” (*)
Một khi Mục Trọng Sơn nghiêm túc thì Lận Khinh Chu không thể nào chống lại được sức mạnh của hắn, vì vậy dù y ra sức kháng cự nhưng vẫn bị Mục Trọng Sơn lôi tới làm y lảo đảo suýt va vào ngực hắn.
Lận Khinh Chu phải bám vào khung cửa mới đứng vững, có chút thẹn quá hoá giận: “Ngươi……”
“Suỵt, đừng nhúc nhích.” Tay trái Mục Trọng Sơn bóp hàm dưới Lận Khinh Chu bắt y ngẩng đầu lên, tay phải bấm quyết làm sương mai ngoài phòng ngưng tụ bay tới đọng trên ngón tay, sau đó ấn vào vết thương trên trán Lận Khinh Chu.
Lận Khinh Chu cảm thấy vết bầm sưng tấy trên trán lạnh buốt, chỉ giây lát sau cơn đau âm ỉ đã biến mất, ngay cả tai mắt cũng rõ ràng hơn, toàn thân cực kỳ sảng khoái.
——————-
(*) Tương truyền ngày xưa có ông Diệp Tử Cao (tức Diệp Công) rất thích rồng: trên đai áo, bình rượu, chén rượu, rèm cửa, cột nhà… đều có hình rồng. Ông ta mê rồng thành nghiện. Rồng thật trên trời biết chuyện thì rất cảm động nên từ trên trời bay xuống nhà Diệp Công. Đầu rồng gác lên cửa sổ nhìn vào, đuôi rồng thì thò vào phòng khách. Diệp Công vừa thấy rồng thật thì sợ hãi quay người bỏ chạy, mặt mũi tái mét! Thật ra Diệp Công không hề thích rồng. Cái mà ông ta thích chẳng qua chỉ là những thứ giống như rồng mà thôi.