Lục Huyền xới cho ba người một bát linh mễ thơm ngon nóng hổi, lại rót mỗi bên một chén linh nhưỡng màu da cam (rượu cái).
“Cảm ơn Hà quản sự, Trương tẩu tử, cả tiểu Viễn nữa, đã đến ăn mừng tân gia với ta.
Nào, cụng ly!”Hà quản sự và Từ Uyển cùng gửi lời chúc phúc, rồi uống một hơi.
Linh nhưỡng (rượu cái) đi vào cổ họng, đầu tiên là cảm giác hơi chua cay, qua cảm giác đó truyền đến hơi ấm dịu, sưởi ấm tứ chi bách hài.
“Ừng ực!”Để chén rượu xuống, phần bụng Trương Tu Viễn phát ra âm thanh, chọc cười ba người Lục Huyền.
“Ăn thôi, ăn thôi, mọi người đừng khách sáo.
“Bất kể là thịt linh thú hay linh mễ, đều xứng đáng với giá tiền của bọn nó, mùi ngon, còn ẩn chứa một tia linh khí.
Bốn người vùi vào bàn ăn, như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc quét sạch thức ăn trên bàn.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, mẹ con Từ Uyển và Hà quản sự lần lượt từ biệt.
Chỗ ở Hà quản sự cách đây không xa, thực lực lại mạnh hơn hai người Từ Uyển một chút, cho nên ông một mình về nhà trước.
Mà Từ Uyển cùng với Trương Tu Viễn, ở rìa khu bắc, chỗ đó vàng thau lẫn lộn, cộng thêm hai người thực lực thấp nên Lục Huyền hộ tống họ trở về.
Lúc quay về nhà mình, thì trời đã khuya.
Màn đêm rủ xuống, trăng sáng sao thưa.
Lục Huyền cầm phù lục và Liệt Ngân Nhận nhét vào trong ống tay áo, nhìn lên bầu trời đêm, vô cùng chờ mong tương lai của mình.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Lục Huyền cũng đã rời giường.
Hắn ngồi ở trên giường tu luyện một vòng chu thiên, sau đó đứng dậy rửa mặt đánh răng, rồi đi vào trong linh điền khi làn sương mù vẫn còn lăn tăn.
Trong linh tuyền, ba con Hồng Tu Lý bơi lội trong ao tạo thành hình tam giác.
Tâm thần Lục Huyền tụ tập vào nó.
“Hôm qua uống nước, hôm nay uống nước, ngày nào cũng uống nước làm sao mà lớn được?””Có nước linh tuyền uống mà còn chưa biết đủ.
“Ngoài miệng Lục Huyền oán giận một câu, rồi chạy về phòng nắm một vốc linh mễ.
Dường như cảm thụ được linh lực yếu ớt từ linh mễ truyền ra, tốc độ bơi của ba con Hồng Tu Lý nhanh hơn rõ rệt, di chuyển theo chuyển động của Lục Huyền.
Hắn cầm một nửa vẩy vào trong, đột nhiên mặt nước nổi sóng, sáu cái râu nhỏ dài màu hồng xuất hiện rồi biến mất như những sợi chỉ mỏng.
Sau vài hơi thở, mặt nước yên tĩnh trở lại, ba con Hồng Tu Lý chậm rãi bơi đi, nhưng đầu vẫn không ngừng nghiêng về phía Lục Huyền.
Tâm trí Lục Huyền tiếp tục tập trung trên thân thể Hồng Tu Lý.
“Cầu xin đó, cho thêm chút mễ mễ đi mà!”Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, sau đó hắn rắc nốt nửa phần linh mễ còn lại.
Mặt nước linh tuyền lại một lần nữa nổi sóng.
Lục Huyền tung tất cả linh mễ vào trong linh tuyền, Hồng Tu Lý ăn không thừa một hạt nào.
Ăn uống no đủ xong, Hồng Tu Lý không thèm di chuyển quanh Lục Huyền nữa, dáng vẻ cao lãnh không thèm yêu thương.
Tiếp đó Lục Huyền đi vào linh điền kiểm tra tất cả linh thực.
Điều chỉnh tốt vị trí từng linh chủng Huyết Ngọc Tham đã chếch đi, lại căn cứ vào nhu cầu mỗi gốc Linh Huỳnh Thảo mà cung cấp lượng linh vũ tương ứng, để cho chúng nó có được độ ẩm tốt nhất.
Tiếp đó, Lục Huyền phóng linh thức của mình đến mức tối đa, cẩn thận tìm tòi từng khối linh nhưỡng.
“Bắt được rồi.
“Vận chuyển Địa Dẫn Thuật, linh nhưỡng phát sinh cải biến nhỏ bé, một tiểu trùng màu xám trắng bị ép ra ngoài.
Hắn tiếp tục lục soát, lại tìm thấy vài tiểu trùng hình dạng khác nhau, thậm chí còn đào được một con dị trùng năm màu rất nhỏ từ trong linh nhưỡng ra.
Những tiểu trùng này ẩn nấp bên trong linh những, chờ sau khi ra ngoài thì ấu trùng sẽ lấy cành lá linh thực làm thức ăn, ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của linh thực.
Nguồn gốc những tiểu trùng này rất nhiều, có khi là từ trứng trùng nằm vùng ở trong linh nhưỡng, có khi là không cẩn thận đưa vào linh điền, cũng có một số dị trùng hành tung bí hiểm, năng lực ẩn nấp rất mạnh, có thể tự xuyên qua trận pháp phòng ngự xâm nhập vào linh điền.
Là một Linh thực sư, phải luôn kiểm tra linh nhưỡng trong linh điền của mình.
Trước khi dị trùng xâm phạm linh thực, thì phải tiên hạ thủ vi cường, thanh lý mầm tai họa.
Bởi vì lúc vừa chuyển tới tân linh điền này, hắn bận rộn nhiều việc, cho tới hôm nay mới bắt đầu săn côn trùng quy mô lớn.
Dùng linh thức cày xới toàn bộ linh điền, cuối cùng Lục Huyền lôi ra bảy ấu trùng.
Hắn cầm ấu trùng đi tới sát bờ linh tuyền, niết con trùng trắng màu mỡ này rồi ném về giữa linh tuyền.
Một sợi râu mỏng màu hồng bắn ra nhanh như tia chớp, quấn chặt lấy con trùng trắng, rồi tống vào miệng cá.
“Ha ha, động tác nhanh vậy!”Lục Huyền nhìn Hồng Tu Lý đang thưởng thức ấu trùng, cảm thấy khá là thú vị.
Hai con Hồng Tu Lý khác ở xa hơn cũng bơi tới, di chuyển theo động tác tay của Lục Huyền.
Lại thả một ấu trùng xuống, sáu chiếc râu dài màu hồng cùng nhau bắn ra, tranh giành quyền sở hữu ấu trùng.
Sau đó, một trong số đó có vận khí không tệ, râu dài quấn quít ấu trùng và nhét nó vào trong miệng.
Lục Huyền nổi tính trêu chọc, hoặc ném ấu trùng lên cao, hoặc làm động tác giả để dụ những chiếc râu dài mỏng màu hồng của Hồng Tu Lý.
Vẫn là chờ đến khi con dị trùng cuối cùng bị ăn sạch, hắn còn cảm thấy chưa chơi đủ.
“Ha ha, râu dài bên cạnh đầu Hồng Tu Lý giống như dây câu vậy.
Từ góc độ này mà nói, người ta thường dùng trùng câu cá, giờ ngược lại thành cá câu trùng, thú vị!”.