Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 8: “Sao thiếp lại kém cả thỏ được…”


Tiêu Trường Uyên nhìn Vân Phiên Phiên với ánh mắt lạnh băng.

Rốt cuộc ai mới là chồng nàng?

“Đến giờ ta uống thuốc rồi.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, bấy giờ mới nhớ ra hôm nay Tiêu Trường Uyên còn chưa uống thuốc.

Cô vội vàng để lại nhà bếp cho Mục Bách: “Mục đại ca, muội còn phải sắc thuốc cho phu quân, muội giao chỗ này cho huynh nhé.”

Mục Bách như được đại xá, vội vàng nói: “Không thành vấn đề, cô mau đi đi.”

Vân Phiên Phiên lau tay bằng khăn, rời khỏi nhà bếp.

Sau bữa tối hôm qua, Giang Thúy Thúy đã tới nhà thầy lang Chu thanh toán tiền khám bệnh. Cô bé mang mấy túi thuốc uống từ chỗ thầy lang Chu về, đây là số thuốc trị thương mà thầy lang Chu kê cho Tiêu Trường Uyên. Họ vào núi từ sáng sớm hôm nay nên vẫn chưa sắc chỗ thuốc này.

Vân Phiên Phiên sang nhà Giang Thúy Thúy mượn cái bếp lò nhỏ chuyên dùng để sắc thuốc về, bỏ than củi vào đấy.

Cô đột nhiên nhớ ra mình không biết nhóm lửa.

Vân Phiên Phiên đứng lên, định vào bếp nhờ Mục Bách nhóm giúp.

Tiêu Trường Uyên lại đột nhiên chặn trước mặt Vân Phiên Phiên, mặt chàng ta lạnh như băng, ánh mắt nguy hiểm tăm tối.

“Nương tử, nàng tính làm gì đấy?”

Vân Phiên Phiên nói: “Thiếp không biết nhóm lửa, muốn đi nhờ Mục đại ca giúp thiếp.”

Gương mặt điển trai của Tiêu Trường Uyên lạnh đi, chàng ta nói: “Tại sao nàng không nhờ ta?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt: “Chàng biết nhóm lửa sao?”

Tiêu Trường Uyên đáp: “Chỉ có đồ đần mới không biết.”

Vân Phiên Phiên: “…” Ranh con, mi biết thì biết, mắc gì công kích cá nhân người khác?!

Tiêu Trường Uyên không để ý đến nỗi u oán và bất mãn trên mặt Vân Phiên Phiên, chàng ta lập tức nhận mồi lửa từ tay Vân Phiên Phiên, nhanh chóng làm than trong bếp lò nhỏ đỏ lửa. Xong việc, Tiêu Trường Uyên hếch khuôn mặt đẹp trai lên, quẳng một ánh mắt khinh miệt cho Vân Phiên Phiên.

Ánh mắt khinh thường kia tựa như đang nói: Nàng xem nàng có đần không?

Vân Phiên Phiên quạu lên, suýt đứng dậy sút cho Tiêu Trường Uyên một cú.

Cũng may chỗ lý trí còn sót lại đã ngăn cản cô.

Vân Phiên Phiên thấy lửa trong bếp lò mỗi lúc một đượm hơn, mình không còn việc gì nữa, bèn đứng dậy, đi ra nhà bếp đằng sau.

Tiêu Trường Uyên túm cổ tay mảnh dẻ trắng nõn của Vân Phiên Phiên.

Chàng ta đứng lên, nhìn cô với ánh mắt nặng nề.

“Nàng muốn đi đâu?”

Vân Phiên Phiên đáp: “Thiếp vào bếp phụ Mục đại ca rửa bát.”

Khuôn mặt đẹp đẽ của Tiêu Trường Uyên lập tức lạnh đi, nhiệt độ không khí tức khắc giảm 3 độ C.

“Tại sao nàng lại không giúp ta?”

Vân Phiên Phiên thấy hơi khó hiểu: “Không phải tự chàng nhóm lò được rồi sao? Sau đấy trông lửa chờ thuốc sắc xong là được. Trong bếp còn một đống việc cần làm, nồi vẫn chưa rửa, nhà vẫn chưa quét. Mục đại ca là khách, không thể để khách làm hết những việc này được…”

Tiêu Trường Uyên đột nhiên ngắt lời Vân Phiên Phiên: “Nàng là vợ ta, tại sao lại toàn đi tìm người khác?”

Vị vua lạnh lùng điển trai mang gương mặt rét lạnh căm căm đẹp không tả xiết, nắm chặt tay cô.

Cặp mắt đen thẳm u ám lạnh lùng kia đong đầy cơn giận.

Vân Phiên Phiên thấy chàng ta tức tối như thế, đột nhiên lanh trí hỏi: “Phu quân, chàng đang ghen đấy à?”

Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng đột nhiên nghiêm lại.

“Ta không ghen.”

Vân Phiên Phiên chớp chớp mắt: “Nếu chàng không ghen, sao chàng lại giận?”

Tiêu Trường Uyên nghe thế, đôi mắt âm u buốt giá thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.

Chàng ta chật vật ngoảnh mặt đi, trốn tránh ánh nhìn xoi mói của Vân Phiên Phiên, gương mặt đẹp sầm sì.

“Ta chẳng biết nàng đang nói gì cả.”

Chàng vừa dứt lời, Vân Phiên Phiên bỗng kinh ngạc phát hiện.

Tai của Tiêu Trường Uyên, ngạc nhiên thay, đang đỏ lên.

Vân Phiên Phiên đần mặt ra, tựa như phát hiện lục địa mới vậy, cô chậm rãi mở to đôi mắt hạnh.

“… Phu quân, tai chàng đỏ rồi.”

Tiêu Trường Uyên nói với vẻ mặt lạnh te: “Đó là ảo giác của nàng thôi.”

Vân Phiên Phiên vươn tay ra, sờ lên tai Tiêu Trường Uyên, nói chắc như đinh đóng cột: “Chàng sờ mà xem, nó nóng này, đang đỏ lên thật đó.”

Tiêu Trường Uyên đẩy tay Vân Phiên Phiên ra, vẻ mặt chán ghét.

“Đừng có sờ mó lung tung!”

Vân Phiên Phiên: “…” Ranh con, biết FA trọn kiếp là gì không?

Chú cứ thế này là FA trọn kiếp đó!

Sau này chú có khóc lóc cầu xin chị sờ mó chú, chưa chắc chị đã để ý tới chú đâu!

︶︿︶

Vân Phiên Phiên điên cuồng cà khịa Tiêu Trường Uyên trong lòng, tiện đà nhíu mày nhìn chàng ta.

“Tại sao chàng lại không muốn thiếp đi tìm Mục đại ca?”

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên âm u rét lạnh, khuôn mặt tuấn tú như núi băng chịu gió tuyết nhiều năm.

“Nàng là vợ ta, nàng chỉ được tìm ta thôi.”

Vân Phiên Phiên: “…”

Không ngờ đó nha.

Tuy tên này không ham hố đàn bà, nhưng dục vọng độc chiếm lại rất mạnh mẽ.

Chú em nói coi, chú thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, rốt cuộc chú đòi độc chiếm để làm gì mới được chứ…

Thế này khác gì chiếm riêng hố xí rồi không ị ra phân?

Phỉ phui phỉ phui!

Chú mày mới là hầm cầu, chú mày mới là phân!

Chị là cô tiên, là thiên sứ, là hóa thân của chính nghĩa!

Chú mày mới là cục đá hôi thối trong hố xí!

Rõ ràng Tiêu Trường Uyên chẳng nói gì cả.

Nhưng Vân Phiên Phiên lại tự nhặng xị lên trong đầu.

Cuối cùng cô còn cãi thua, tự chọc bản thân tức xì khói.

Vân Phiên Phiên cãi thua, quyết định lấy lại tôn nghiêm đã mất của mình từ Tiêu Trường Uyên. Cô cố ý giễu cợt Tiêu Trường Uyên: “Không cho phép thiếp đi tìm người khác, vậy chẳng phải là ghen còn gì? Chàng ghen còn không thừa nhận, đúng là đồ trong một đàng ngoài một nẻo…”

“Ghen thì ghen…”

Tiêu Trường Uyên cau mày, nhìn nụ cười chướng mắt trên mặt Vân Phiên Phiên.

“Ta ghen thì nàng vui lắm sao?”

“Đương nhiên là vui rồi…”

Vân Phiên Phiên cong cặp mắt hạnh sáng trong đẹp đẽ, cười tủm tỉm.

“Chàng là chồng thiếp, chàng ghen thì chứng tỏ là chàng thích thiếp…”

Chú thích chị, điều ấy chứng tỏ chị có thể trở thành mối tình đầu khó quên của chú nhanh thôi, rồi chị sẽ hoàn thành nhiệm vụ về nhà.

Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khinh thường liếc nhìn Vân Phiên Phiên.

“Nàng đúng là dễ vui thật.”

Lúc mặt trời sắp xuống núi, rốt cuộc Tạ Ngộ đã đánh xe bò về đến làng họ Giang. Dọc đường, cậu ta còn tiện thể cho mấy dân làng quá giang một đoạn. Mấy dân làng vui tươi hớn hở chào tạm biệt Tạ Ngộ, lúc gần đi, họ còn tặng Tạ Ngộ rất nhiều lương khô bánh trái.

Vân Phiên Phiên chào đón Tạ Ngộ vào nhà, rót một ly trà cho cậu ta.

Thấy vẻ sầm sì khó ở trên gương mặt đẹp trai của Tiêu Trường Uyên, Vân Phiên Phiên cũng rót một ly cho Tiêu Trường Uyên.

Cái mặt lạnh băng của Tiêu Trường Uyên bấy giờ mới tươi hơn chút đỉnh.

Tạ Ngộ uống trà nóng, lấy mấy tờ ngân phiếu, một tờ phiếu định giá, và một bao bạc vụn ra từ ngực áo, ra chiều hớn hở đắc ý lắm.

“Phiên Phiên tỷ tỷ, đệ bán con hổ kia được tổng cộng 600 lượng bạc trắng, để tiện cho nhà tỷ dùng, đệ đã đổi ngân phiếu 50 lượng thành bạc vụn, ở đây hết nhé. Phiên Phiên tỷ tỷ có thể đếm lại, tờ này là phiếu định giá, trên đấy có ghi tên cửa hàng.”

Đây là lần đầu Vân Phiên Phiên thấy nhiều ngân phiếu thế này, lòng cô vui như hoa nở.

Về sau không cần lo không có tiền để tiêu nữa.

Vân Phiên Phiên không xem tờ phiếu định mức kia, mà rút thẳng ngân phiếu 60 lượng từ xấp ngân phiếu nọ, đưa nó cho Tạ Ngộ. Cô cười nói với cậu ta: “Theo thỏa thuận của chúng ta, 60 lượng này là của cậu.”

“Cảm ơn Phiên Phiên tỷ tỷ…”

Tạ Ngộ cười tủm tỉm nhận lấy: “Sau này vợ chồng Phiên Phiên tỷ tỷ có muốn bán thứ gì, thì có thể tới nhà A Ngộ tìm A Ngộ bất cứ lúc nào.”

Nụ cười trên mặt Vân Phiên Phiên còn xán lạn hơn cả nụ cười của Tạ Ngộ.

“Nhất định, nhất định rồi.”

Tiêu Trường Uyên liếc nét cười tươi rói trên mặt Vân Phiên Phiên, mày nhíu sít vào nhau.

… Chàng ta ghét hai anh em nhà này.

Khi Tiêu Trường Uyên còn chưa rõ ‘thích’ nghĩa là gì.

Chàng ta đã hiểu rõ ‘ghét’ là thế nào.

Chàng ghét tất cả những người có được nụ cười của vợ chàng.

Vân Phiên Phiên vờ như không thấy ánh mắt lạnh như băng của chàng ta.

Tạ Ngộ đánh xe bò, đón Mục Bách về nhà.

Về đến nhà, đóng cửa lại rồi, Tạ Ngộ mới móc một xấp ngân phiếu 400 lượng ra từ trong giày, đặt lên bàn.

Mục Bách lắp bắp kinh hãi: “Điện hạ, sao người lại có nhiều tiền thế này?”

Tạ Ngộ đắc ý nói: “Ta bán con hổ kia được tổng cộng 1000 lượng, ta lén chiếm riêng 400 lượng này đấy. Anh nói xem ta có thông minh không, còn lừa được tên Tiêu Trường Uyên đáng sợ ấy, đến giờ hắn vẫn chưa biết đã bị ta lừa.”

Nụ cười đắc ý nở trên gương mặt Tạ Ngộ, có vẻ cậu chàng đang muốn Mục Bách khen cậu ta.

Mục Bách thành tâm thành ý nói: “Điện hạ thật là thông minh.”

Tạ Ngộ được khích lệ, mãn nguyện nở nụ cười.

Mục Bách ngập ngừng: “Điện hạ, chẳng phải người đã nói Tiêu Trường Uyên là ân nhân của người, người phải báo ân sao?”

Tạ Ngộ hếch mặt nói: “Ai bảo phải báo ân? Hoàng huynh ta dù gì vẫn là anh ruột của ta, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Mối thù giết anh, mối hận mất nước Lương, ta thó riêng 400 lượng bạc của Tiêu Trường Uyên là còn nhẹ đấy…”

Mục Bách nghe vậy, lập tức sững người, nghiêm mặt nói: “Nếu điện hạ muốn báo thù, thì tối nay tôi sẽ đi ám sát Tiêu Trường Uyên…”

Cùng lắm thì khỏi cần cái mạng này nữa.

Tạ Ngộ nhướng mày: “Ai bảo ta muốn báo thù?”

Mục Bách sửng sốt, không hiểu lắm: “Điện hạ, rốt cuộc người muốn làm gì?”

“A Bách, ta không muốn làm kẻ trốn chạy.”

Tạ Ngộ cụp mi, nhìn 400 lượng ngân phiếu trên bàn.

Tuy rằng số ngân phiếu này không nhiều lắm, nhưng chúng lại là bằng chứng cho thấy Tiêu Trường Uyên có thể bị đánh bại.

“Ba năm trước, chúng ta rời xa chiến trường, làm kẻ trốn chạy chui nhủi tới đây. Vận mệnh của ta bị nắm giữ trong tay Tiêu Trường Uyên và Tạ Truy. Tạ Truy có thể giết ta, Tiêu Trường Uyên cũng có thể giết ta. Bây giờ ta đã trưởng thành, ta muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân trong tay mình.”

Mục Bách nhíu mày nhìn Tạ Ngộ: “Ý Điện hạ là…”

“Ta muốn làm chủ vận mệnh.”

Gương mặt Tạ Ngộ không có biểu cảm gì.

Cậu ta đưa tay, cầm lấy một tờ ngân phiếu trên bàn, đốt nó trên ánh nến.

Ngọn lửa liếm vào ngân phiếu.

Ánh mắt Mục Bách đuổi theo bàn tay Tạ Ngộ, dừng trên tờ ngân phiếu kia.

Ngân phiếu nhanh chóng bị ngọn lửa đốt trụi.

Biến thành một đống tro tàn nhỏ.

Tạ Ngộ cụp đôi mắt đen láy xuống, nhìn đống tro nhỏ, gương mặt tuấn tú không vương chút cảm xúc.

“Báo ân hay báo thù, ta muốn chúng nằm trọn trong tay ta.”

Sau khi về đến nhà, Chu Kỷ Nhân kể hết những chuyện đã xảy ra hôm nay cho Trần Phạp Thiện.

Trần Phạp Thiện nghe xong thì nói với vẻ mặt âm u: “Ý của khanh là, Tiêu Trường Uyên mất ký ức rồi? Tại sao hôm qua khanh không phát hiện ra?”

Chu Kỷ Nhân cúi đầu giải thích: “Cương lĩnh của nghề y gồm Vọng, Văn, Vấn, Thiết. Hôm qua, sau khi nhận ra Tiêu Trường Uyên, vi thần lo sẽ rút dây động rừng, nên không dám hỏi nhiều, chỉ khám những vết thương do đao chém trên người gã. Lỗi tại vi thần thất trách, xin bệ hạ trách phạt.”

(Vọng Văn Vấn Thiết: Tứ chẩn của nghề y cổ đại, Nhìn, Nghe – ngửi, Hỏi bệnh, Cắt mổ. Link tìm hiểu kĩ hơn: Link.)

Cẩn thận là tốt.

Nhưng đôi khi cẩn thận quá đáng lại khéo quá hóa vụng.

Trần Phạp Thiện cất giọng độc địa: “Thôi, tóm lại chuyện này có lợi cho chúng ta. Nếu Tiêu Trường Uyên đã mất trí nhớ, thì việc báo thù của chúng ta càng dễ dàng hơn. Quan trọng là con nhãi tên Vân Phiên Phiên kia, rốt cuộc địa vị của nó là thế nào…”

Chu Kỷ Nhân thưa: “Vi thần không biết, nhưng Tiêu Trường Uyên có vẻ vô cùng tin tưởng cô ta.”

Một nụ cười hiểm độc cùng cực hiện lên trên gương mặt Trần Phạp Thiện.

“Chuyện này thú vị đấy.”

“Ý bệ hạ là…”

Trần Phạp Thiện nhìn Chu Kỷ Nhân, quỷ quyệt nói: “Tiêu Trường Uyên tin tưởng cô ta, mà cô ta lại lừa gạt Tiêu Trường Uyên. Chúng ta vừa hay có thể mượn lòng tin này, mượn tay cô ta, dùng kế mượn đao giết người…”

Chu Kỷ Nhân khẽ nhíu mày. Hôm nay Tiêu Trường Uyên đã cứu tánh mạng anh ta, coi như có ân với anh ta.

Nhưng anh ta lại không dám làm trái ý Trần Phạp Thiện.

“Bệ hạ cao minh…”

Đêm khuya tĩnh lặng, Vân Phiên Phiên rửa mặt xong, trèo lên giường rất đỗi tự nhiên.

Tiêu Trường Uyên tắt đèn, để nguyên quần áo nằm ở trên giường.

Trong bóng đêm, không biết vì sao, Tiêu Trường Uyên đột nhiên tính nợ cũ với Vân Phiên Phiên.

“Nương tử, hôm nay lúc nhìn thấy hổ, tại sao nàng lại không chạy trốn?”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, thành thật giải thích: “Thiếp sợ quá quên cả bỏ chạy.”

Tiêu Trường Uyên nhíu mày: “Thỏ còn biết chạy trốn, nàng thì lại không, nàng còn kém cả con thỏ.”

Hai con thỏ kia đã bỏ trốn lúc hổ dữ xuất hiện.

Nếu hôm nay chàng không nằng nặc đòi lên núi cùng nàng, chắc hẳn nàng đã bị hổ xé xác tanh bành rồi.

Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Trường Uyên bỗng bùng lên cơn giận khó hiểu.

Đến chính chàng cũng chẳng biết chàng đang giận điều gì.

Vân Phiên Phiên bất mãn lí nhí lẩm bẩm: “Sao thiếp lại kém cả con thỏ được…”

Tiêu Trường Uyên không nói gì.

Vân Phiên Phiên ngẫm nghĩ, nhanh chóng cong môi, nói lời ngon tiếng ngọt: “Thiếp tinh mắt hơn thỏ nhiều. Thiếp chọn được một người chồng vô cùng anh minh dũng mãnh, có thể bảo vệ thiếp, biết kiếm tiền nuôi thiếp. Mấy con thỏ ngố kia sao bì được với thiếp?”

Căn phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng râm ran ngoài nhà.

Tiêu Trường Uyên vẫn không nói gì.

Vân Phiên Phiên nghi hoặc hỏi: “Phu quân, chàng ngủ rồi sao?”

Cô vươn năm ngón tay trong đêm tối, quơ quơ trước gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Trường Uyên.

Đối phương không phản ứng gì.

… Ngủ nhanh vậy à?

Vân Phiên Phiên tức giận nói: “Còn chê thiếp ngu hơn thỏ, thiếp thấy chàng ngủ còn nhanh hơn heo thì có!”

Dứt lời, Vân Phiên Phiên tức tối đi ngủ luôn.

Nghe thấy tiếng thở nhẹ dần của cô, trong bóng đêm, Tiêu Trường Uyên bỗng nhiên mở cặp mắt sâu thẳm thâm trầm kia ra.

Nương ánh trăng mỏng manh, Tiêu Trường Uyên quay mặt qua, thấy gương mặt say ngủ thoải mái thản nhiên không toan tính của Vân Phiên Phiên.

Chàng lầm bầm mắng: “Nàng mới ngủ nhanh hơn heo ấy.”

Giữa đêm đen, chỉ mình ánh trăng là thấy được.

Vành tai ửng đỏ mà chàng giấu trong bóng đêm và tĩnh lặng.

[HẾT CHƯƠNG 8]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận