Cuối cùng cũng về đến nhà, người hầu đã chạy nhanh ra cửa để phụ xách đồ vào. Balo của Bảo Hân thì tự cô xách, còn của Minh Hy thì người hầu kéo vào nhà.
Từ lúc đến nhà, nàng chẳng nói năng gì với cô hết kể cả nhìn, đi một mạch lên phòng rồi đóng sầm cửa lại, tiếng cửa lớn đến mức Bảo Hân ở dưới nghe được.
Nhìn quanh nhà cũng không có ai ngoài người làm, ba giờ này chắc đang ở công ty hoặc những nơi làm ăn khác.
Mặc kệ, cô đi về phòng mình để nghỉ ngơi mai còn đi cái gọi là tuần trăng mật.
Bảo Hân xin quản lý nghĩ được một tuần, lúc đầu thì anh quản lý có vẻ không chấp nhận nhưng chiều đó liền thay đổi mà cho cô nghĩ hẳng 1 tuần.
Sau khi dùng bữa tối, cô trở về phòng để soạn đồ. Lúc ở bàn ăn cơm, Bảo Hân quan sát thấy Minh Hy có vẻ đã vui lên được một chút, như vậy cũng tốt hơn là không nói gì rồi lại hành cô nữa
Trời đã tối, Bảo Hân nằm đó nhưng không tài nào ngủ được, cứ thấy có gì đó khiến cô phải suy nghĩ, Bảo Hân nghĩ mình nên đi dạo một lúc để tâm trạng thoải mái hơn. Cô với tay lấy chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.
Biệt thự rất rộng, Bảo Hân bắt đầu đi từ cửa chính rồi dạo một vòng, gió thổi khiến tâm trạng cô thoải mái hơn.
Thật sự yên tĩnh đến lạ thường, nhìn lên phòng Minh Hy thì đã tắt đèn, cô nghĩ vu vơ chắc là do hôm nay tâm trạng Minh Hy không tốt nên ngủ sớm cũng nên.
Nhưng Bảo Hân nào biết, từ lúc cô đứng nhìn lên phòng Minh Hy thì lúc đó nàng cũng từ cửa sổ phòng mình mà quan sát Bảo Hân.
Vì do bên ngoài có đèn chíu sáng còn phòng nàng thì lại không nên Bảo Hân sẽ không thấy Minh Hy đang đứng ở cửa sổ mà nhìn cô.
Minh Hy khoanh tay lại đứng nhìn Bảo Hân ngồi đó, cô ngồi ở ghế đối diện phòng nàng, không biết đó là cố tình hay là vô ý nữa. Minh Hy vẫn một mặt, không vui cũng không buồn mà nhìn Bảo Hân.
Thấy Bảo Hân là tâm trạng Minh Hy vui lên, nàng dần cảm nhận được sự ân cần của Bảo Hân dành cho mình, nó đã khác hơn lúc mới cưới.
Và có một đều mà nàng vừa nghĩ tới là đã cười đó là Bảo Hân đã đổi cách xưng hô với nàng rồi
___________________________
____________________
Địa điểm hai người đi tuần trăng mật là ở biển, Minh Hy rất thích đi biển, chỉ cần thấy biển là nàng vui sướng không thể tả được.
Và họ chọn khách sạn MOON and START, khách sạn bật nhất ở đây, dành cho giới thượng lưu ở và những người giàu có. Khách sạn này nằm trong chuỗi khách sạn nhà của Minh Hy quản lý nên chẳng lo gì hết.
Bảo Hân thấy cái sảnh khách sạn đã há hốc mồm, nó rất lớn và trang trí những món đắt tiền nhất. Bảo Hân thiết nghĩ nếu ở đây một đêm chắc nghèo luôn quá.
Minh Hy thấy Bảo Hân ngơ ngác nhìn mà mắc cười. Bước đến chỗ tiếp tân cả hai nhân viên liền chào Minh Hy và Bảo Hân vì họ biết đây là con của ông chủ nên làm cho phải phép, không thì mất việc như chơi
“Tiểu thư cần gì ạ”
“Ừm…cho tôi 1 phòng”
Nghe vậy, Bảo Hân liền nhanh miệng chen vào
“Không, làm ơn cho 1 phòng đôi”
Đôi ở đây có nghĩ là một phòng có hai giường. Minh Hy chau mày nhìn cô, tự nhiên ở phòng đôi là sao. Minh Hy chẳg vừa, nàg liền nói
“Cứ đưa chìa khóa phòng đơn”
“Tôi nói không, nếu như muốn thì tự mà ngủ còn không thì phòng đôi”- Cô kiên quyết nói
“Chị…”
Hai nhân viên cảm thấy khó xử, không biết nên nghe theo ai nữa.
“Vậy là phòg đôi hay đơn ạ”- Một nhân viên mạnh dạng hỏi
“Phòng đôi”
“Dạ đây, Phòng 609 lầu 5”
Bảo Hân nhận lấy thẻ phòg rồi xách balo đi, còn vali của Minh Hy thì có vệ sĩ xách giùm. Vừa bước vào là đã thấy ưng ý liền
Phòng rất rộng và tất nhiên có hai giường, một cái TV lớn và một cái tủ lạnh mini. Phòng này là view biển nên từ cửa sổ nhìn ra là sẽ thấy biển ngay.