Mối Tình Ngang Trái

Chương 67: Tai nạn


Những ngày kế tiếp là chuỗi ngày đau khổ đối với Minh Hy. Nàng không ngừng nghỉ nhớ đến hình bóng Bảo Hân, đến mức Minh Hy đi đâu ở trong nhà đều nhớ đến những lúc nàng và cô vui vẻ nói cười cùng nhau.

Khi không thấy Minh Hy tìm đến, Bảo Hân có chút vui nhưng nó lại rất trống trải. Thà rằng nàng đừng đến còn hơn là đến rồi lại gieo nhớ nhung trong lòng cô.

Minh Hy không thể đến tận nhà Bảo Hân cũng như là đến quán xem cô như thế nào. Bây giờ chỉ còn một cách đó là cho Bảo Hân đến tìm nàng nhưng làm cách nào mới được. Bảo Hân bây giờ rất ít khi đi ra ngoài, trừ việc đi làm thôi.

Giữa trưa, Minh Hy gọi cho Khôi Hàn đến nhà, trong đầu nàng lúc này đã có một dự tính mới và phải có sự giúp đỡ của Khôi Hàn mới thành công. Minh Hy biết Khôi Hàn hay nói chuyện với Bảo Hân, chỉ cần anh gọi đến thì cô chắc chắn sẽ nghe máy


Sau khi nghe kế hoạch của Minh Hy đặt ra, Khôi Hàn ngẫm nghĩ gật gật đầu, anh thấy cách này cũng được.

Bảo Hân đang làm đồ ăn cho khách thì điện thoại reo lên, cô đặt khây đựng thức ăn xuống bàn rồi nghe máy

    “Alo, anh gọi có chuyện gì không?”

   “Bảo Hân, em…em mau đến nhà nhà Minh Hy có được không? Có chuyện lớn rồi”

Nghe giọng Khôi Hàn khẩn trương đến vậy làm Bảo Hân có chút lo lắng, đã vậy còn liên quan đến Minh Hy nữa

   “Có chuyện gì sao? Minh Hy đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Bảo Hân dần mất bình tĩnh, chẳng lẻ Minh Hy lại làm chuyện ngu xuẩn gì nữa hay sao? Cô rất lo lắng cho nàng, bản thân sẽ rất ân hận nếu như xảy ra chuyện không hay

   “Anh không biết phải nói sao nhưng em mau đến đây nhanh nếu không thì….”

Bảo Hân cúp máy ngang, cô nghĩ chuyện này rất quan trọng nên Khôi Hàn mới gấp gáp đến vậy. Chạy nhanh vào trong xin phép ông chủ về sớm vì chuyện riêng, thế là ông ấy liền gật đầu.


Cô hối hả chạy ra trạm xe buýt đi vào thành phố, ngồi trên xe mà lòng cồn cào lên, hai tay nắm chặt lấy túi xách. Hy vọng Minh Hy sẽ không có chuyện gì hết

Nhưng người tính đầu bằng trời thay đổi số phận, Bảo Hân cứ đi mà chẳng để ý xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ đến Minh Hy thôi. Trong lúc qua đi qua đường, Bảo Hân đã không để ý xung quanh nên…..

KÉT

Cô đã bị một chiếc xe tông trúng và nằm bất tỉnh trên đường, máu ở đầu chảy dần ra. Người lái xe hoảng hốt nhìn, anh ta lo sợ nhìn xuống phía sau ghế. Một người phụ nữ độ tuổi khoảng 50 nhìn ngược lại anh ta

   “Xảy ra chuyện gì?”

   “Xe…phu nhân…tôi lỡ gây tai nạn cho người khác”- Anh ta run rẩy nói

Nghe vậy, người phụ nữ này bất giác tháo kính đen xuống, chau mày khó chịu nhìn kèm theo một chút lo lắng

   “Mau xuống xem người đó thế nào”


Anh ta vội vã mở cửa xe chạy ra, bà ta cũng xuống xe xem tình hình như thế nào. Anh tài xế đỡ lấy người Bảo Hân lên, hình như không đến nỗi, vẫn còn thở.

Khi nhìn thấy Bảo Hân, người phụ nữ này có chút chau mày, không thể để tình trạng như vậy cho người khác thấy, bà ta ngồi thấp người xuống dặn dò

   “Mau đưa cô gái này lên xe và đưa đến bệnh viện, nhanh lên”

Anh ta gật đầu, lấy trong áo ra chiếc khăn để che lại chỗ chảy máu, anh bế Bảo Hân lên đưa ra ghế sau rồi trở về vị trí lái

   “Cho người tìm kiếm mọi thông tin về người này”

  Minh Hy não nề ngồi ở ghế nhìn ra ngoài cửa đợi Bảo Hân đến, từ lúc gọi đến bây giờ cũng hơn 20 phút rồi chứ ít gì. Khôi Hàn còn khẳng định là Bảo Hân nhất định sẽ đến, nàng thở dài nhìn đồng hồ rồi tiếp tục đợi.
Điện thoại reo lên làm Minh Hy giật mình, dới tay lấy cái điện thoại trên bàn, khi thấy người gọi đến là Bảo Hân, nàng liền ngồi bật dậy, vui vẻ bắt máy

   “Khi nào chị đến”

   “Xin lỗi cô có phải là người thân của chủ chiếc điện thoại này không?”

   “Đúng vậy, cô là ai mà lấy điện thoại của Bảo Hân gọi cho tôi”

Minh Hy bắt đầu thấy khó chịu khi người con gái kia hỏi, tại sao cô ta lại lấy điện thoại của Bảo Hân mà gọi cho nàng? Hay là có ý gì khác

   “Người này bị tai nạn giao thông và được đưa đi cấp cứu, tôi thấy điện thoại cô ấy nên gọi cho người thân đến”

Minh Hy mở tròn mắt, nàng vừa mới nghe được gì vậy? Bảo Hân, Bảo Hân bị tay nạn giao thông? Nàng bất đầu mất bình tĩnh, đôi tay run run lên rồi buông lơi điện thoại làm nó rơi xuống đất.
Tim Minh Hy nhói đau lên, cảm giác khó thở dần. Nước mắt rơi ra từ hay khoé mắt, một tay từ từ nhặt điện thoại lên áp lên tai

   “Bệnh…bệnh viện nào?”

   “Bệnh viện trung tâm thành phố”

Cô gái đầu dây bên kia cũng kiên nhẫn đợi Minh Hy, chắc cô nghĩ có thể người thân rất sốc nên mới như vậy. Minh Hy cúp máy, liền gọi cho Khôi Hàn, anh sao khi nghe xong liền cấp tốc đến. Rồi cả hai cùng đến bệnh viện

Có một điều là, khi Bảo Hân được đưa đi thì cỡ chừng 10 phút sau, một vụ tai nạn khác đã xảy ra ngay cùng một chỗ. Tiếng va chạm rất lớn và người cô gái đó bị thương rất nặng, máu ở đầu chảy ra một vũng.

Người dân gần đó liền chạy ra xem và gọi cấp cứu đến. Điện thoại của Bảo Hân không mai bị rớt lại và một cô gái nhặt lên gọi đến một số bất kì
Còn Minh Hy và Khôi Hàn, cả hai đều hấp tấp chạy nhanh vào bệnh viện và tìm đến khoa cấp cứu. Để chắc chắn sự thật, Khôi Hàn hỏi y tá và họ nói có một người bị tai nạn giao thông mới được chuyển vào

Khôi Hàn ngồi ở ghế, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn. Minh Hy như không tin vào sự thật, nàng ngồi khóc nức nở. Trong lòng lại thấy vô cùng sợ hãi, lỡ như Bảo Hân bị gì chắc nàng sẽ hối hận suốt đời.

Cũng chính Minh Hy đã bày ra cái trò này để Bảo Hân đến, chắc cô rất lo lắng cho nàng nên mới xảy ra chuyện như vậy

   “Bảo Hân sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng”

Khôi Hàn chỉ có thể trấn an như vậy để cho Minh Hy nhẹ lòng hơn, chứ anh thấy nàng thất thần và bắt đầu sợ hãi. Hy vọng Bảo Hân qua được nguy hiểm này, mong là những điều may mắn đến với cô

*Cạch*
Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở, Minh Hy liền chạy đến đó và một bác sĩ bước ra, anh ta kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt buồn nhìn Minh Hy

   “Bác sĩ, Bảo Hân như thế nào rồi”- Minh Hy nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ liền lo lắng hơn, nàng hy vọng anh ta nói ra những điều nàng muốn

   “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể cứu được cô ấy. Có lẽ đầu cô ấy va chạm rất mạnh và mất máu rất nhiều. Chúng tôi rất tiếc”

Nói rồi, vị bác sĩ cúi đầu chào và bước đi. Minh Hy không tin vào những gì vừa mới nghe, mọi chuyện không phải như vậy.

Nàng ngã khụy xuống, Khôi Hàn liền chạy đến đỡ lấy người nàng. Minh Hy chỉ có thể khóc cho sự mất mát quá lớn này, đau đớn bao lấy nàng.

Vậy là, Minh Hy mãi mãi không thể nhìn thấy Bảo Hân nữa rồi, không còn nói chuyện với cô, tất cả chỉ tại cái cách vớ vẩn mà nàng nghĩ ra và nó dẫn đến một kết thúc phải trả bằng mạng sống
Bên trong phòng cấp cứu, các y tá đẩy người nằm trên giường nhỏ ra và che lại bằng tấm vải trắng. Minh Hy lòm còm đứng dậy, hai tay bám vào đó mà đi theo không ngừng khóc than

   “Chị…..mau tỉnh lại đi….em không muốn như vậy….tất cả là tại em mà ra…làm ơn đừng rời xa em mà….em cầu xin chị hãy tỉnh lại có được không…”

   “Minh Hy, em đừng như vậy nữa, Bảo Hân thực sự đã không còn nữa”

Anh kéo người Minh Hy lại, nàng vẫn nhìn theo nhưng có một điều mà nàng nhận ra. Minh Hy đã thấy cách tay đó lộ ra bên ngoài tấm vải, nó không phải tay của Bảo Hân. Tay của cô rất đẹp và thon dài, còn bàn tay này ngắn và còn thô sơ nhưng rồi nó lại vụt tắt.

Hai ngày từ lúc Bảo Hân mất, Minh Hy chẳng quan tâm gì đến bản thân. Suốt ngày chỉ có khóc lóc buồn bã và tự dằn vặt bản thân. Nàng luôn cho rằng tại mình mà Bảo Hân mới như vậy.
Nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì, đến cả ông Chu phải tìm cách kêu nàng ra ngoài. Đây thật sự là một nỗi đau khổ in sâu vào tâm trí của Minh Hy, nàng ước gì thời gian có thể quay lại để bản thân không làm nên mấy thứ vô bổ này.

______________________________

__________________________

Ở đâu đó tại một phòng VIP của một bệnh viện, Bảo Hân đã hôn mê 2 ngày liền. Đến bây giờ tình trạng sức khỏe có phần tốt hơn, người phụ nữ đó vẫn ở lại chăm sóc cô một cách chu đáo.

Bà ta cũng có đầy đủ thông tin về Bảo Hân chỉ trong vòng một ngày, như thế cũng biết người này quyền thế cỡ nào.

Bảo Hân tỉnh lại sau 5 ngày, cô được bác sĩ kiểm tra sức khỏe thường xuyên. Bản thân cô vẫn không biết ai là người cứu mình nữa, nếu họ có đến, Bảo Hân nhất định phải cảm ơn.
  *Cạch*

Tiếng cửa mở, Bảo Hân liền nhìn ra thì thấy một người phụ nữ cùng với một anh mặc vest đen đi kế bên, chắc có thể là vệ sĩ hay trợ lý.

Bà ta nhẹ nhàng ngồi xuống ghế nhìn Bảo Hân nở nụ cười thân thiện, cô cũng đáp lại bằng cái gật đầu. Theo như Bảo Hân quan sát thì người này có chút gì đó thật sự quyền lực, giống như ba của Minh Hy.

   “Cảm ơn bác đã đưa cháu vào bệnh viện”

   “Chuyện nên làm”- bà ta cũng không nói chuyện này là do mình gây ra, cứ giữ im lặng

   “Bác có thể cho cháu biết tên được không, cháu sẽ trả món nợ này”- Bảo Hân nhẹ giọng nói

    “Cháu cứ gọi là bác Trịnh được rồi, còn trả nợ thì không cần”

Người phụ nữ này là Trịnh Hoa, là người sở hữu nhiều công ty bất động sản và bệnh viện lớn nhỏ. Đa số thì ở nước ngoài nhiều hơn, lần này về là có công việc riêng và vô tình gặp cớ sự này.
Trịnh Hoa hiện tại sống ở Pháp cùng với người con gái duy nhất của mình, con bé là Anna Trịnh chỉ mới 19 tuổi.

   “Ta cảm thấy cháu có gì đó khiến ta muốn chăm sóc khi lần đầu tiên gặp. Hoàn cảnh của cháu ta cũng biết, nếu như cháu không ngại thì làm con nuôi của ta được không?”

Bảo Hân ngạc nhiên khi nghe câu nói đó từ Trịnh Hoa, nhận làm con nuôi? Làm sao có một người nhận người lạ làm con nuôi khi chưa một lần tiếp xúc. Bảo Hân có chút khó sử, cô cũng không muốn nhận người khác làm mẹ nuôi được

   “Ta biết cháu đang khó hiểu tại sao? Nhưng ta vẫn mong cháu đồng ý, cháu yên tâm, chúng ta sẽ không sống ở đây”- Trịnh Hoa vẫn điềm đạm nói cho Bảo Hân nghe

   “Không ở đây?”- Bảo Hân nhíu mày nói

   “Đúng vậy, ta sẽ về lại Pháp. Ta không ép cháu phải đồng ý, cho cháu thời gian suy nghĩ. Ta cũng không có ý xấu, lần đầu tiên gặp được một người khiến ta có cảm giác gần gũi như vậy”- một phần là vậy, còn phần kia thì cũng nên chịu trách nhiệm với việc đã gây ra cho Bảo Hân
Bảo Hân nằm mãi không thể ngủ được, cô vẫn còn đang suy nghĩ về lời đề nghị đó. Nhìn thoáng qua thì Trịnh Hoa không có chút nào là người xấu, bà ta thật sự có ý tốt với cô.

Nếu như đồng ý, Bảo Hân sẽ không ở đây nữa và không thể gặp được Minh Hy. Như vậy cũng tốt, nàng sẽ không tìm thấy cô và có một cuộc sống mới.

Bảo Hân chấp nhận lời đề nghị của Trịnh Hoa, bà ấy rất vui. Sau khi Bảo Hân xuất viện, Trịnh Hoa dẫn cô đi mua một số thứ cho lần đi này.

Khi đến trung tâm thương mại, những nhân viên khi thấy Trịnh Hoa liền cúi đầu chào và còn gọi là ‘phu nhân’. Bảo Hân đi kế bên vô cùng ngạc nhiên, cô thầm đoán là người phụ này thật sự rất quyền lực

Cuối cùng ngày đi cũng đến, Bảo Hân ở biệt thự riêng của Trịnh Hoa đang chuẩn bị đồ đạc. Còn Trịnh Hoa ngồi ở ghế, tay nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nhẹ nhàng nói với anh trợ lý kế bên
   “Đổi tên của Bảo Hân bằng một tên khác, có thể người khác sẽ tìm kiếm con bé”

   “Vâng, thưa phu nhân”

____________________________

________________________

Đứng tại sân bay, Bảo Hân vẻ mặt không mấy vui, như vậy là cô sắp rời xa quê hương của mình rồi sao. Bản thân cũng không nỡ, nhưng quyết định của cô chắc chắn đúng đắn

   “Con vẫn có thể về mà, đừng buồn”- Trịnh Hoa đứng kế bên vỗ vỗ lên lưng Bảo Hân để an ủi

   “Vâng”

   “Đi thôi, trễ rồi”

Chuyến bay sang pháp cất canh sang Pháp chỉ sau 5 phút. Cuộc đời của Bảo Hân có thay đổi như cách cô lựa chọn hay không? Tất cả chỉ có thời gian mới cho kết quả

_______________________________

__________________________

Minh Hy vẫn vậy, chẳng khá lên được một chút nào. Nàng vẫn chưa tin là Bảo Hân bỏ nàng mà ra đi vĩnh viễn. Trong khi đang mân mê ly rượu, Minh Hy lại chợt nhớ đến cái lúc nàng thấy bàn tay ấy. Minh Hy bừng tỉnh, nàng có thể đoán là Bảo Hân vẫn còn sống, có thể có sự nhầm lẫn ở đây.
Minh Hy sau đó liền cho người tìm kiếm Bảo Hân, tất cả những vệ sĩ của nhà và những tên bên ngoài. Họ cũng biết là Bảo Hân đã mất nhưng Minh Hy cứ một mực nói rằng vẫn còn sống làm họ thật khó hiểu.

Khôi Hàn cũng nghe lại những gì Minh Hy kể lại, anh cũng đoán mò thôi chứ không tin lắm, có thể lúc đó không nhìn rõ bàn tay ấy.

Vẫn bộ dạng say xỉn trở về nhà, ông Chu ngồi đợi Minh Hy đến tận đêm khuya. Khi thấy nàng, ông Chu chạy đến đỡ lấy con gái, ông cũng buồn lắm chứ, mất đi đứa con rể như thế sao mà có tinh thần làm việc.

   “Minh Hy, con đừng như vậy nữa có được không?”- Ông Chu vẻ mặt lo lắng nói

   “Ba à… Bảo….Hân chị ấy…vẫn còn sống”- Minh Hy nói trong cơn say

Ông Chu mệt mỏi, ngày nào Minh Hy cũng cho rằng Bảo Hân còn sống hết. Ông đã nói bao nhiêu lần rồi nhưng Minh Hy đều không tin, chắc có lẽ nàng vẫn còn sốc lắm.
    “Chị…ấy vẫn còn…sống, con nhất định sẽ…tìm thấy… Bảo Hân…”

    “BẢO HÂN NÓ MẤT RỒI!!!”

Ông Chu không giữ được bình tĩnh mà quát lớn, ông đau khổ nhìn Minh Hy đứng ngẩn người ra. Minh Hy liền bịt tai lại, nàng lắc đầu rồi chạy nhanh lên phòng. Nàng vẫn có linh cảm Bảo Hân vẫn còn sống, cô chỉ là đang trốn tránh nàng thôi.

Minh Hy tự hứa với bản thân là sẽ tìm cho bằng được Bảo Hân. Hôm nay không tìm được thì ngày mai tìm, chỉ cần không bỏ cuộc chắc chắn sẽ tìm được. Nàng tin Bảo Hân không bỏ mình mà ra đi, nhất định một ngày nào đó sẽ tìm thấy, nhất định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận