Mộng Đẹp Như Mơ

Chương 9


21

Hoàng cung nội uyển, lầu các đài cao.

Diêu Cảnh Niên nhìn ra phía bên ngoài chiếc lan can được trạm trổ tinh xảo, đáy mắt chứa đầy ý cười lạnh lẽo, nàng nói: “Tiểu Bạch, ta sẽ không thua, chỉ cần hoàng đế và nhà họ Tạ còn ở đây thì nhà họ Diêu chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng ở thế bất bại! Mặc dù sức khỏe của hoàng thượng không tốt nhưng hiện tại thái hậu cũng bệnh tật triền miên, bà ta đã già rồi, sao có thể đấu với ta nữa?”

Ở bên ngoài điện Triều Dương, mặt trời đang dần lặn.

Ta đứng ở bên cạnh nàng, nghe thấy nàng chậm rãi kể: “Em còn nhớ trận hạn hán lớn năm đó không? Có biết bao nhiêu người đã c h ế t đói ở Quan Trung, bách tính bán nhi bán nữ, quan lại ca múa mừng thái bình. Thậm chí bọn họ còn bí mật tổ chức một cái chợ bán t h ị t n g ư ờ i, chọn lên chọn xuống, vừa mổ vừa bán.”

“Những người bị g i ế t t h ị t, bị mua bán ngoại trừ trẻ con thì đều là phận nữ nhân, em nói xem đây là đạo lý gì?”

“Đạo làm quan trước hết là phải vì bách tính, nếu bách tính không quan trọng thì nữ tử trên thế gian này lại càng không quan trọng. Tiểu Bạch. Nếu ta thắng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ xây kho lúa cho thiên hạ, dạy Thập tam hoàng tử thông hiểu đạo lý, để bách tính và nữ tử trên thế gian này có một cuộc sống tốt hơn.”

Ta biết, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta cũng đã biết.

Nhị tiểu thư của nhà họ Diêu chân thành thuần thiện, trước giờ trong lòng nàng đều chứa đại nghĩa thiên hạ.

Đêm đó sấm chớp rền vang, ngoài trời mưa dầm cả đêm.

Nghe nói nửa đêm hoàng đế bỗng nôn ra máu, Diêu phi triệu toàn bộ người của Thái Y Viện đến. Ta cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, có lẽ bởi vì chính tay ta đâm Thôi Cẩm Trạch nên suốt đêm đều bị ác mộng quấn lấy.

Thôi Âm c h ế t rồi sao?

Không, Thôi Âm còn sống.

Lê Bạch chính là Thôi Âm.

Mười tuổi đã g i ế t chó thịt mèo, mười hai tuổi g i ế t c h ế t quản sự của nông trang, mười lăm tuổi diệt khẩu cả nhà họ Lê….Mãi cho đến bây giờ, g i ế t cha g i ế t huynh.

Ta hẳn phải nhận được báo ứng.

Cả đời này trên lưng ta đeo quá nhiều mạng người, rửa thế nào cũng không sạch sẽ.

Ta lại phát bệnh, đầu đau muốn vỡ tung cả ra. Dường như ta đã trông thấy địa ngục, thấy phán quan hung thần ác sát đang chờ đợi để tiến hành thẩm phán đối với cuộc đời này của ta.

Không! Ta sẽ không xuống địa ngục!

Cho dù có là phán quan thì ta cũng dám giơ kiếm đứng trước mặt ông ta!

Ở bên ngoài điện trời đang mưa không ngớt, tiếng mưa rơi rả rích phiền lòng.

Ta đi chân trần trên mặt đất, tóc tai rối bù, bước chân loạng choạng, đôi mắt đỏ bừng.

Ta đang tìm kiếm của ta.

Con dao và thanh kiếm kia, chỉ cần có một cái ở bên cạnh thì ta đã chẳng hề sợ gì cả.

Nhưng tại sao lại không tìm thấy!

Là Hòe Hoa, nàng sợ ta sẽ tự kết liễu mạng sống của mình cho nên ở trong cung điện rộng lớn như vậy, đừng nói là đao kiếm, chỉ sợ ngay cả một sợi dây thừng dài cũng không có.

Tấm lụa trắng trên màn giường trông mềm mại trang nhã nhưng lại mỏng manh đến mức dù ta có dùng nó để treo cổ thì nó cũng chẳng chịu nổi sức nặng của ta.

Tiếng sấm vang dội, đầu ta đau quá, ta đau đến độ quỳ rạp trên mặt đất, òa khóc trong nỗi tuyệt vọng.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lúc này ta mới trông thấy một đôi giày đen ướt đẫm.

Là Lam Quan.

Hắn mặc trang phục dệt kim tối màu của cẩm y vệ, ném thanh kiếm trong tay qua một bên rồi bước đến ôm lấy ta. Cơ thể của hắn lạnh ngắt, từ mái tóc dài được buộc lên cho đến khuôn mặt trắng bệch đều đã ướt sũng nước mưa.

Hai hàng mi đang khẽ run lên kia cũng đã ướt đẫm.

“Âm Âm, đứng dậy…”

Giọng nói của Lam Quan lộ rõ vẻ lo lắng nhưng vẫn dễ nghe như mọi khi.

Hắn bế ta lên. Hắn khỏe vô cùng, trông đã cao hơn trước một chút, lồng ngực cũng nở nang hơn, tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội của hắn dần khiến ta lấy lại chút lý trí.

Ta hoảng hốt ôm lấy hắn, nước mắt đầm đìa: “Lam Quan, bọn họ tới bắt ta, ta phải xuống địa ngục….”

“Đừng sợ, Âm Âm đừng sợ.”

Ta ngồi ở bên giường, tiếng sấm lại vang bên ngoài cửa sổ, tia chớp ánh lên mặt của Lam Quan. Ánh mắt của hắn sạch sẽ đến vậy, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt kiên nghị.

“Ta ở đây, ta thay em g i ế t bọn chúng.”

Một Lam Quan tốt như vậy, một Lam Quan vĩnh viễn không sợ trời không sợ đất, trên mặt ẩn tàng vẻ hung ác.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, lắc đầu: “Ta không cần, ngươi phải sống cho thật tốt.”

Hắn vươn hai tay ra nâng mặt ta lên, kề trán mình vào trán ta, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta —

“Âm Âm, xuống địa ngục, ta nguyện ý.”

“Ta nhớ em.”

“Ta thích em.”

Một tên ngốc cũng biết thích là gì sao?

Lụa trắng trên màn giường bay múa, sấm chớp vang dội ngoài cửa sổ lóe lên, hằn rõ trên gương mặt của Lam Quan.

Đôi mày đen đậm của hắn, đôi mắt trong veo của hắn, cùng với đôi môi mỏng kia.

Hắn hiểu rõ thích là gì.

Dấu môi ấm áp in lên môi ta, gần như dựa vào bản năng, hắn ôm ta, vây quanh ta, đẩy ta ngã xuống giường.

“Âm Âm, ta thích.”

Hắn lặp đi lặp lại, giọng nói ấy vừa thiết tha vừa thì thào.

Hình như cơn mưa đang lớn dần, ngọn đèn thắp trong phòng cũng bị gió thổi tắt, từng lớp lụa trắng bay múa giữa không trung, đập vào mắt cứ như bóng hình của quỷ mị.

Nhất định là ta đã điên rồi.

Ta gặp được phán quan nơi địa ngục, ta sợ hãi cùng cực, Lam Quan hệt như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của ta. Hắn ở ngay bên cạnh ta, bởi vì thích ta cho nên hắn bị ta lôi vào địa ngục.

Nhưng ta thật sự vô cùng cần hắn, hắn ở bên cạnh ta, thở dốc bên tai ta, từng vết roi sâu hoắm trên lưng hắn đều đang nói cho ta biết rằng vẫn còn có người yêu ta, nguyện ý vì ta mà dấn thân vào địa ngục.

Vết roi trên lưng là hình phạt mà hắn phải nhận vì hôm đó đã đánh thế tử của phủ Quận công. Diêu Cảnh Niên nói hắn chỉ vẻn vẹn nằm trên giường có hai ngày thì đã không nhịn được mà ném chén thuốc xuống đất, la hét muốn đi tìm ta.

Sẽ không còn có người như vậy.

Quen biết từ thuở thiếu thời, hắn đã đi cùng ta qua nhiều năm như thế.

Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, sức khỏe của hoàng đế càng ngày càng tệ hơn.

Vị thiên tử đăng cơ từ năm mười ba tuổi nay đã gần đất xa trời. Đứa con trai mà ông ấy một lòng muốn đẩy lên hoàng vị mới chỉ mười một tuổi.

Như thể đã đoán trước được có chuyện gì sắp xảy ra, Ngũ hoàng tử dùng lý do ông ngoại bị bệnh nặng để vội vàng xuất cung.

Hắn ta đã đoán đúng, lúc đương kim thánh thượng dầu hết đèn tắt đã hạ ý chỉ cuối cùng với Diêu Cảnh Niên —

Cung Nghi Thọ, g i ế t!

Bấy giờ tất cả thị vệ trong cung đều nghe theo lệnh của Diêu phi, nàng sẽ không để hoàng đế băng hà trước khi Ngụy thái hậu về cõi tiên.

Vậy nên nàng đã bày sách lược và tự mình đến Cung Nghi Thọ đưa tiễn Ngụy thái hậu.

Vị lão thái hậu cầm quyền cả đời kia nay lại

c h ế t một cách lặng lẽ.

Nhưng lúc chiều muộn, vẻ mặt của Diêu Cảnh Niên hơi sững sờ, có vẻ tâm phiền ý loạn.

Đêm dài lạnh vắng nàng ngủ không yên ổn, triệu ta vào cung.

Ánh nến trong điện lay lắt yếu ớt, đôi mắt của nàng sâu xa lại thâm trầm: “Tiểu Bạch, ta đã gửi tin cho Tạ Tuyên, lệnh hắn dẫn binh vào kinh. Chỉ cần nửa tháng thôi, hoàng thượng sẽ chịu đựng được đúng không em?”

“A tỷ nói ông ấy chịu đựng được thì ông ấy nhất định sẽ chịu đựng được.”

“Đúng vậy, nhưng nếu ngộ nhỡ, ngộ nhỡ…”

“A tỷ đang lo lắng cái gì?”

“Không có gì, trong kinh có nhà họ Diêu chúng ta trấn thủ, cấm vệ quân và người của Trường Định doanh đều đã bị ta khống chế trong tay. Chỉ có một Ngũ hoàng tử chạy trốn tới nhà họ Ngụy của bọn họ mà thôi, đợi đến khi Tạ Tuyên vào kinh thì vị trí của Thập tam hoàng tử sẽ vững vàng.”

“Nếu đã như vậy, tại sao a tỷ lại luống cuống?”

Ta cầm tay của nàng, bàn tay nàng lạnh ngắt.

Nàng nhíu mày, nhưng nét mặt rất mau đã trở nên kiên định: “Ta sẽ không thua, là do bà già kia lừa ta, bà ta muốn khiến ta sợ hãi sau đó tự loạn trận cước! Ta sẽ không mắc mưu của bà ta!”

Nàng không nói cho ta biết trước khi c h ế t Ngụy thái hậu rốt cuộc đã nói gì với nàng.

Nhưng sau đó không lâu ta cũng đã biết.

Nhà họ Diêu làm phản rồi.

Người đứng đầu lục bộ thượng thư, cha ruột của Diêu Cảnh Niên và toàn bộ tộc nhân của nhà họ Diêu đã vứt bỏ nàng ngay tại thời điểm quan trọng nhất.

Chính bọn họ là người đẩy nàng lên vị trí này, nói với nàng rằng phải nâng đỡ Thập tam hoàng tử và dùng hết khả năng để giúp hoàng đế.

Nhưng hoàng đế vừa c h ế t, mọi thứ cũng đều thay đổi.

Ta còn nhớ hôm đó không khí trong cung cực kỳ ngột ngạt, ai nấy đều vô cùng bối rối.

Mưa gió sắp tới, gió nổi khắp lầu(*). Mây đen đè thành, thành muốn đổ. (**)

(*) Phong vũ dục lai phong mãn lâu (trích từ bài thơ Lầu phía đông thành Hàm Dương)

(**) Hắc vân áp thành thành dục tồi (trích từ bài thơ Bài ca về thái thú ở ải Nhạn Môn)

Đại quân ở biên quan phía bắc của nhà họ Tạ đã đóng quân ở ngoài thành.

Nhưng người nhà họ Diêu lại không chịu vào cung gặp nàng.

Móng tay của Diêu Cảnh Niên rất dài, gần như đã đâm thủng lòng bàn tay. Nàng bật cười trầm thấp, nói với ta: “Tiểu Bạch, em có biết tại sao không?”

Nàng ngồi trên ghế trong đại điện, phảng phất khiến ta nhớ tới Nhị cô nương nhà họ Diêu tùy ý cười rộ ở Ung Châu năm đó.

Nàng cầm tay ta, buồn bã nói: “Bởi vì nhà họ Ngụy là Ngụy Trường Thư, còn nhà họ Diêu lại là Diêu Cảnh Niên.”

Đây là lý do mà nàng thua.

Nhị tiểu thư nhà họ Diêu rất lợi hại thì đã sao? Đối phương là đích trưởng tử Ngụy Trường Thư của Vĩnh Ninh hầu thuộc gia tộc họ Ngụy có bốn đời giữ chức tam công!

Năm ấy ở bên ngoài đại lao của hình bộ, y cúi người nói bên tai ta: “Nữ tử trên thế gian này đều là cỏ dại, vọng tưởng lật đổ hết thảy, quả thật là chuyện nực cười!”

Lại là đạo lý này sao?

Diêu Cảnh Niên đưa cho ta một thanh đao.

Một thanh đao tốt đã được nạm vàng.

Nàng cầm tay của ta, đoạn nói: “Bây giờ Ngụy Trường Thư đang ở ngoài cửa cung phía nam, em đi g i ế t hắn giúp ta.”

“Tiểu Bạch, đến tận bây giờ hắn cũng chưa cưới tiểu thư nhà họ Khương kia. Cho nên em vẫn còn cơ hội, dùng thanh đao này g i ế t hắn đi.”

22

Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, bầu trời hạ một trận tuyết.

Ta mặc chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.

Lam Quan đưa ta đến bên ngoài cửa cung. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn lập tức cười rộ lên với ta.

Đôi mắt đen nhánh mà đơn thuần kia tỏa sáng rực rỡ, trong đó chỉ có mình bóng hình của ta đang hiện hữu.

Ta nói: “Lam Quan, đừng rời khỏi nàng, hãy giúp nàng trốn thoát khỏi đây.”

Lam Quan nhíu mày, nhìn ta mà chẳng rõ vì sao.

Cái tên ngốc này, đến bây giờ hắn còn không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Hắn đứng đợi ta ở cửa cung.

Cửa cung từ từ mở ra, rồi lại chậm rãi đóng vào.

Bên ngoài là thiên quân vạn mã.

Ngụy Trường Thư mặc áo giáp bạc, cưỡi ngựa trên cao, mặt mày như ngọc, vẻ mặt lạnh lùng hệt như bông tuyết đang bay từ trên trời xuống.

Y nhìn thấy ta thì lập tức nhướng mày, sau đó bước nhanh xuống ngựa đi về phía ta.

Ánh mắt của y trong đầy trời tuyết lớn dần trở nên dịu dàng hơn mấy phần, khóe miệng cũng chứa chút ý cười.

“Thôi Âm.”

“Tiểu hầu gia.”

Ta gật đầu thi lễ, đoạn cũng mỉm cười đi về phía y.

Khoảnh khắc chỉ còn cách nhau một bước chân, thanh đao được giấu trong tay áo không chút do dự đâm về phía y.

Giây phút đó xung quanh dường như đều trở nên yên tĩnh.

Y sững sờ nhìn ta, đột nhiên lại bật cười, giọng nói chế nhạo: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, nàng cũng hệt như bây giờ, lúc nàng giơ kiếm c h é m ta thì vẻ mặt cũng đầy sát ý.”

Không có cảm giác lưỡi dao đâm vào da thịt.

Diêu Cảnh Niên lừa ta! Đây là một thanh đao có đặt chốt.

Ta chợt phản ứng lại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng rút trâm cài tóc trên đầu đâm thẳng vào cổ họng của y!

Giống như năm đó khi ở trong quán trà, Ngụy Trường Thư cầm lấy tay ta, chúng ta kề sát bên nhau, vành mắt hắn đỏ hoe: “Thôi Âm, nàng hạ tử thủ như vậy là bởi vì chắc chắn ta sẽ không g i ế t nàng sao?”

Diêu Cảnh Niên thua, ta cũng thua.

Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, trời hạ tuyết lớn.

Thập tam hoàng tử bị giam lỏng.

Cung biến ngày hôm ấy, Lam Quan suất lĩnh cấm vệ quân g i ế t ra khỏi trùng vây.

Hắn nghe lời ta, giúp Diêu Cảnh Niên trốn thoát ra ngoài.

Nhưng hắn, lại c h ế t vì bị vạn tiễn xuyên tâm.

Tên ngốc mà ta quen biết từ năm mười tuổi, chúng ta từng dắt tay nhau đi khắp mười lăm huyện của Ung Châu, cùng lên núi bắt rắn, vào sơn động trốn cơn mưa to.

Hắn sẽ luôn đưa thịt đã nướng chín cho ta trước, toét miệng cười rạng rỡ, thân thiết gọi ta là Âm Âm.

Hắn hái hoa cho ta, nói rằng trông nó rất đẹp.

Sau này hắn còn nói, Âm Âm, xuống địa ngục, ta nguyện ý.

Âm Âm, nhớ em.

Ta thích em.

Hắn đã c h ế t trước ta một bước rồi.

Trên đời này sẽ không còn Lam Quan nào toàn tâm toàn ý yêu Âm Âm của hắn nữa.

….

Diêu Cảnh Niên chạy thoát.

Trải qua trăm cay ngàn đắng, Tạ công tử của nàng rốt cuộc cũng dẫn nàng bước lên con đường hướng về biên quan phía bắc.

Như vậy có phải là từ nay về sau ngắm nhìn khói mây nơi đại mạc, mặt trời lặn trên sông dài, nàng đã đạt được ước muốn thuở niên thiếu không?

Không, không phải.

Suốt cả chặng đường bọn họ bị truy sát và bao vây khắp nơi, chịu tổn thất nặng nề.

Ngụy Trường Thư nói: “Tạ Tuyên có đông đảo binh mã ở biên quan phía bắc, nếu như không hết lòng gian, cấu kết với tộc Khương Nhung thì khó có thể đảm bảo ngày sau sẽ gây ra mầm tai họa.”

Sẽ như vậy sao? Ta không biết.

Ta chỉ biết là hoàn cảnh của bọn họ thật sự không tốt, nuôi quân cần có quân nhu nhưng tiền trang ngân phiếu và lương thảo của nhà họ Lê đã không thể chuyển đi được.

Ta chờ đợi ở phủ Vĩnh Ninh hầu suốt một năm bảy tháng.

Bởi vì ta mang thai đứa bé của Lam Quan.

Lúc Diêu Cảnh Niên bảo ta ra ngoài cửa cung g i ế t Ngụy Trường Thư, ta đã mang thai gần ba tháng.

Việc này chỉ có ta và nàng biết.

Ban đầu vẻ mặt của Ngụy Trường Thư lạnh lẽo như băng, đáy mắt cuộn trào vô số cảm xúc, một lòng muốn ta bỏ đứa bé này.

Ta chỉ bình tĩnh nhìn y, cứ thế nhìn chăm chú vào y, chỉ vậy thôi y cũng đã thua cuộc.

Y nói: “Vậy nàng sinh ra đi, ta chắc chắn sẽ coi nó như con ruột của mình.”

Y quả thực đã làm được.

Y cho ta danh phận phu nhân Hầu phủ, cũng chỉ có một mình ta bên người.

Ta đối xử với y cực kỳ lạnh lùng, chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện nhưng y cũng không để bụng. Sau này thậm chí y còn kề mặt lên bụng ta, mỉm cười hỏi: “Nàng cảm thấy bé sẽ là con trai hay là con gái?”

Bảy tháng sau ta sinh ra một bé gái.

Ngụy Trường Thư đặt tên cho con bé là Ngụy Doanh.

Y thật sự vô cùng thích con bé, luôn ôm không muốn rời tay, mặt mày vẫn luôn lạnh lùng xa cách nay lại dần nhiễm chút ý cười dịu dàng.

Y nói, đây là con gái của y, là đích trưởng nữ của Hầu phủ.

Hình như chứng cuồng loạn của ta đã khỏi từ rất lâu rồi.

Nhưng ta vẫn không vui, thường xuyên ngẩn ngơ nhìn bầu trời. Đời người dài như vậy, nhưng dường như ta đã già đi nhiều lắm.

Lúc nhìn Ngụy Doanh, có trong giây lát ta nhớ tới mẹ mình.

Để nuôi lớn đứa trẻ nhỏ bé này, ngày tháng sao mà dài đằng đằng.

Dài đằng đẵng đến như vậy.

Ta ở tại nơi sân hẻo lánh nhất phía Tây Viện của Hầu phủ. Thỉnh thoảng Ngụy Trường Thư sẽ đến cùng ta trò chuyện vài câu.

Ngụy Doanh được nuôi dưỡng ở bên cạnh mẹ y, là bảo bối đáng yêu của Hầu phủ.

Chắc chắn ta sẽ không thể trở thành một người mẹ tốt. Ta đã có ý chí sắt đá từ những ngày còn nhỏ, trên tay vấy máu, một thân sát nghiệt, có lẽ chẳng nên ôm con bé vào lòng.

Ngụy Trường Thư thường nói, thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan. Rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày ta bằng lòng chấp nhận y.

Có lẽ vậy.

Ai mà biết được cơ chứ.

Lúc Ngụy Doanh được một tuổi, biên quan phía Bắc xảy ra chuyện.

Ngụy Trường Thư nói rằng Tạ Tuyên và Diêu Cảnh Niên cấu kết với người Khương Nhung, đã đoạt lấy vài tòa thành ở biên quan, cướp của g i ế t người.

Ta không tin, những binh sĩ đã từng đóng giữ ở nơi biên quan đó sao có thể làm phản mà g i ế t hại con dân mà bọn họ đã từng bảo vệ được.

Nhưng Ngụy Trường Thư lại nói: “Đó là bởi vì bọn họ đã bị dồn đến bước đường cùng.”

Quân lính biên quan phía bắc do Tạ Tuyên dẫn đầu vẫn luôn không chịu quy thuận triều đình, cho nên bọn họ đã bị triều đình coi là quân phản loạn, ra sức chèn ép.

Quân nhu và lương thảo không còn được sung túc như ngày trước, hơn nữa người Khương Nhung lại xâm phạm nhiều lần.

Dưới tình hình nội ưu ngoại hoạn (*) như vậy, lòng quân đã sớm sa sút, bọn họ có thể kiên trì được hơn một năm đã là giới hạn cao nhất rồi.

(*) Chỉ sự rối loạn trong nước và tai họa bên ngoài; cũng chỉ những tranh chấp trong nội bộ và áp lực bên ngoài.

Tạ Tuyên sẽ không quy thuận triều đình, bởi vì nhà họ Tạ đã có quá nhiều người c h ế t.

Ta không biết đã có chuyện gì xảy ra với Diêu Cảnh Niên, nơi biên quan phía bắc của nàng đã không có mây khói đại mạc và mặt trời lặn trên sông dài, nơi ấy chỉ còn lại tuyệt cảnh vô vọng đã bị hiện thực đánh sập và miệng vết thương đã bị thối rữa.

Ngụy Trường Thư nói bọn họ dung túng cho người Khương Nhung tàn sát bách tính.

Ta không tin, ta nói với y: “A tỷ của ta không phải loại người như vậy.”

Ngụy Trường Thư cười khẽ, y nói: “Con người rồi cũng sẽ thay đổi.”

Ta lắc đầu: “Một thân ngạo cốt của nàng sẽ không bao giờ thay đổi.”

Một tháng sau biên quan phía bắc lại truyền tới tin tức, Diêu Cảnh Niên g i ế t Tạ Tuyên và một hoàng tử của Khương Nhung, nhưng nàng không thể dẫn binh trốn thoát, đã bị người Khương Nhung bắt ngay tại chỗ.

Nàng c h ế t chắc rồi.

Cho dù không c h ế t thì nếu rơi vào tay đám người kia, nàng cũng sẽ sống không bằng

c h ế t.

Triều đình đã phái quân đi biên quan, nhưng sẽ chẳng có ai cứu Diêu Cảnh Niên cả.

Chỉ có một Tiểu Bạch.

Lúc mới đầu khi vào ở phủ Vĩnh Ninh hầu, ta luôn trong tình trạng bị giam lỏng. Mãi cho đến khi sinh Ngụy Doanh thì Ngụy Trường Thư mới dần yên lòng với ta.

Ta không phải là một người mẹ tốt. Vì có thể rời khỏi đây, ta không tiếc lợi dụng cả đứa con gái ruột thịt của mình.

Ta ôm Ngụy Doanh chạy trốn.

Ta gặp Hòe Hoa ở ngoại ô. Hơn một năm nay nàng đã trở về Ung Châu. Vốn dĩ chúng ta đã lên kế hoạch rằng nàng sẽ nghĩ biện pháp để gửi quân nhu cho Diêu Cảnh Niên, kết quả là người của triều đình kiểm soát chúng ta rất chặt chẽ, không hề có biện pháp nào.

Bây giờ ở trên tay chúng ta có rất nhiều bạc, chúng ta tập hợp một nhóm người, tất cả đều là người có võ nghệ tốt.

Ta muốn đi cứu nàng,

Năm đó lúc nàng cùng ta kết nghĩa kim lan, ta đã nói rằng ta nguyện ý noi theo Phùng Nguyên làm khách của Mạnh Thường Quân, tích cốc phòng cơ, chỉ mong nàng có thể kê cao gối mà ngủ.

Còn nàng nói, sau này một khi ta đăng đỉnh thì ta chính là chỗ dựa lớn nhất của em.

Thôi Âm mười lăm tuổi và Diêu Cảnh Niên mười bảy tuổi đều vẫn còn nhớ những lời mình đã nói.

Ngụy Trường Thư phái binh đuổi theo tới ngoài thành, y nôn nóng nhìn ta: “Nàng không cứu được nàng ta, nếu đi thì cũng chỉ có một con đường c h ế t! Nàng về với ta đi.”

Ta bình tĩnh nhìn y, đột nhiên lên tiếng: “Nàng không thua ngươi, nàng thua bởi thế đạo này.”

Ngụy Trường Thư sửng sốt.

Ta lại nói: “Nữ tử trên thế gian chưa bao giờ kém hơn nam tử, nếu như không có chiếc gông xiềng kia thì các người chưa chắc sẽ thắng.”

“A tỷ của ta đã đi tới bước đường cùng, dù như vậy nàng thà rằng g i ế t Tạ Tuyên cũng không chịu thông đồng làm bậy với người Khương Nhung. Đây là ngạo cốt của nàng, cũng là đại nghĩa mà nàng hướng tới.”

“Ký minh thả triết, dĩ bảo kỳ thân, túc dạ phỉ giải, dĩ sự nhất nhân (*). Nhà họ Diêu miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại đẩy nàng ra chịu c h ế t, đây cũng là khí khái thế gia, là điệu bộ quân tử của các người sao?”

(*) Đã thấu suốt lại có trí tuệ, có thể bảo toàn được bản thân, sớm tối không hề lười biếng, chỉ để phụng sự theo một người.

“Nếu như khi ấy Diêu Cảnh Niên thắng thì đó chính là vì vạn dân trong thiên hạ. Nếu như nàng thua thì ta sẽ vì một mình nàng.”

“Nguyện Hầu gia biết rằng, trăm năm sau rồi sẽ có một ngày nữ tử trên thế gian có thể đứng lên làm chủ, để cho các người có thể nhìn rõ thế đạo này!”

Ta để cho bọn họ lui về phía sau cửa thành, đặt Ngụy Doanh xuống đất rồi sau đó đứng dậy leo lên ngựa, rời khỏi nơi đây cùng Hòe Hoa và những người khác.

Chẳng biết con đường phía trước sẽ thế nào, cũng có lẽ đó chính là một con đường c h ế t.

Nhưng như vậy thì có sao?

Diêu Cảnh Niên có ngạo cốt của nàng, ta cũng có trung nghĩa của ta.

Nếu như nàng còn sống, ta cứu nàng ra khỏi gông cùm xiềng xích.

Nếu như nàng đã c h ế t, vậy ta sẽ nhặt xác cho nàng.

Chỉ cần ta còn ở đây, huyện Hòe Lý nơi Ung Châu ấy, ta sẽ đưa nàng về nhà.

[Hoàn chính văn] 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận