Trịnh Phúc Nguyên một tay bảo hộ nàng, tay còn lại cầm kiếm chiến đấu. Hắn gϊếŧ chết một thích khách áo đen, rồi liền lấy kiếm của kẻ đó đưa cho nàng phòng thân.
Bách Phong Linh thấy một kẻ áo đen đã chết thì vội vàng ngồi sụp xuống, vạch khăn che mặt của tên thích khách ra.
“Là Tề quốc.” Tướng mạo này chính là đặc trưng của người Tề quốc, không thể lẫn vào đâu được.
Trịnh Phúc Nguyên gật đầu. Hắn đã sớm đoán ra được. Tấn quốc Nhị hoàng tử còn chưa có cái khả năng tính toán bực này.
Hộ vệ của Trịnh Phúc Nguyên và Ám Vân vệ hợp tác, mở một lỗ hổng trong vòng vây cho hai người thoát thân.
Trịnh Phúc Nguyên ôm chặt nàng, dùng khinh công bay lên tường nhà. Người hắn còn đang lơ lửng trên không thì một tên thích khách phía xa nhân cơ hội bắn tên về phía hắn.
Trịnh Phúc Nguyên tuy nhìn thấy mũi tên bay tới nhưng vì đang bay giữa trời, lại một tay ôm cục nợ là Bách Phong Linh, nên thân thể không tránh kịp.
Thấy mũi tên sắp tới người mình thì bỗng nhiên bay chậm lại rồi rơi xuống, Trịnh Phúc Nguyên ngạc nhiên nhìn xuống nhân ảnh trong lòng mình.
Tinh thần lực?
Đó đúng là chuyện tốt do Bách Phong Linh tạo ra. Nàng chỉ đơn giản tập hợp rất nhiều bụi đất trong không khí tới trước đường đi của mũi tên, làm nói chậm lại rồi rơi xuống.
Bách Phong Linh có chút tức giận. Nàng biến ra một tiểu thổ cầu làm từ bụi, bắn về phía tên sát thủ vừa rồi. Hắn ta đang đứng trên mái nhà, vì không có chuẩn bị trước mà bị thổ cầu đập vào chân khiến cho ngã nhào xuống đất, sau đó bị Ám Vân vệ một kiếm chém đầu.
Bách Phong Linh hừ lạnh. Trong lúc đó, Trịnh Phúc Nguyên đã kịp nhảy xuống tường phủ chạy đi. Thích khách ở đằng sau vẫn bám lấy bọn họ không dứt. Trịnh Phúc Nguyên vừa chạy vừa quay lại tung kiếm chém gϊếŧ. Bách Phong Linh được hắn ôm trong người, không cần chạy thì quay đầu lại giúp hắn ngăn tên, lại phóng ra thủy cầu và thổ cầu tấn công.
Bọn họ đuổi bắt đã qua hơn nửa canh giờ, bây giờ cũng đã ra khỏi thành. Thế nhưng, ở đằng sau vẫn còn hơn chục tên thích khách.
Phía trước là một rừng cây nhỏ, Trịnh Phúc Nguyên tăng tốc chạy, muốn nhờ địa hình tìm cách cắt đuôi những kẻ đi sau. Hai người trên người đã chằng chịt vết thương lớn nhỏ. Bách Phong Linh thực sự muốn ngất đi, nàng không nhưng mất máu nhiều mà còn tiêu hao tinh thần lực quá độ.
Nhưng vì cái mạng nhỏ của nàng mà giờ nàng vẫn phải giữ cho mình hết sức tỉnh táo. Trong lòng nàng thầm nhủ, nếu hôm nay hai người có thể thoát ra khỏi đây thì nàng sẽ tự tay kết liễu Trịnh Phúc Nguyên này. Nàng vốn không phải là mục tiêu của bọn thích khách. Hắn ôm nàng chạy đi chỉ đơn giản là muốn ám vệ của nàng giúp hắn một tay. Tên khốn gian xảo.
Thấy phía trước là một tảng đá, Bách Phong Linh vội hô lên với hắn.
“Chạy tới sau tảng đá kia.”
Trịnh Phúc Nguyên không biết nàng muốn gì nhưng cũng làm theo lời nàng. Bây giờ hắn cũng hết cách rồi, đành nghe lời nàng một lần thử vậy.
Hai người vừa tới nơi, Bách Phong Linh liền huyễn hóa ra hình ảnh hai người bọn họ chạy đi, rồi huyễn hóa ra một tảng đá chắn trước người. Trịnh Phúc Nguyên ngồi bên cạnh nhìn nàng làm ra trò này, mồm há hốc vì kinh ngạc. Thật sự quá thần kỳ. Tinh thần lực ngoại phóng còn có thể dùng như vậy sao?
Bọn thích khách thấy ảnh của hai người họ đột nhiên biến mất ở phía trước thì rất tức giận, quay lại nơi bìa rừng để tìm, một lúc lâu cũng không rời đi.
Bách Phong Linh tinh thần đã rã rời, cho đến lúc nàng sắp không chịu nổi nữa thì mấy kẻ thích khách mới chịu lục đục rời đi. Nàng thở ra một hơn rồi ngã xuống ngất đi.
Trịnh Phúc Nguyên thấy nữ nhân bên cạnh ngã vào người mình, quay sang nhìn thì lại một lần nữa bị nàng làm cho há hốc mồm. Dung mạo này mới là dung mạo thực sự của nàng? Thực đẹp. Nhưng tại sao lại có chút quen mắt.
Ánh mắt Trịnh Phúc Nguyên lóe lên. Hắn nhận ra được dung mạo này, hắn đã từng thấy qua. Tuy có chút khác biệt nhưng về tổng thể lại rất giống. Hắn sau ngày gặp Vân Mộng Điệp đã từng cho người điều tra thông tin về rất nhiều nữ tử đế đô, nàng cũng là một trong số đó. Bách gia Thập Thất tiểu thư, hiện tại là Hạo Hiên Vương phi, Bách Phong Linh.
Hắn một chút liền hiểu ra tất cả. Mọi thứ đều trở nên hợp lý. Lâm Sơn Ca là bằng hữu của nàng, tỳ nữ bên cạnh nàng ta cư nhiên có võ công, lại còn mang họ Vân. Hắn ta đã từng nghi ngờ Lâm Sơn Ca là Vân Mộng Điệp nhưng cũng không phải.
Hóa ra lại là nàng. Lạc An Kỳ nữ. Liệu có phải nàng ấy vì Đại hoàng huynh có ý muốn nạp nàng làm thiếp nên mới vội vã trừ khử hắn ra như vậy. Thì ra vì vậy nàng mới nói nàng hiện ở Thăng Long thành, hóa ra là bởi chuyện hòa thân.
Trịnh Phúc Nguyên chỉ ôm chặt Bách Phong Linh ngồi đấy. Hắn cũng đã bị thương rất nặng, hiện tại không thể di chuyển được, càng không nói đến việc phải mang nàng đi. Bây giờ chỉ cầu rằng người của hắn hoặc Vân Vụ các của nàng có thể sớm tìm đến nơi này.
Trịnh Phúc Nguyên đang ngồi thì bỗng thấy tiếng động từ phía bên phải nơi hai người đang ngồi. Có người.
Kẻ này là ai? Hình như không phải người của hắn.
Một bạch y nam tử đang hướng bọn hắn mà phi thân tới. Trịnh Phúc Nguyên đề cao cảnh giác, cánh tay đã mỏi rã rời vẫn cố hết sức giơ kiếm lên.
“Cút đi. Nơi này không có chuyện của ngươi.”
Bạch y nam tử nhìn thấy nữ nhân trong ngực của hắn đã ngất đi, trên người còn chồng chất vết thương, mặt liền hiện lên vẻ giận dữ cực độ.
“Buông nàng ra.”
Trịnh Phúc Nguyên sức cùng lực cạn nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.
“Không đi mau thì ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Dược Cao Lãng hừ lạnh, nhanh như chớp cướp lấy thanh kiếm trong tay của hắn. Trịnh Phúc Nguyên tái mặt.
Chết tiệt. Là cao thủ!
Dược Cao Lãng bắt lấy cánh tay đang vươn ra của Bách Phong Linh, sắc mặt lại càng thêm xấu. Mạch tượng của nàng rất yếu. Hắn đẩy Trịnh Phúc Nguyên ra, ôm lấy nữ tử nhỏ bé trước mặt.
“Nàng ấy bị thương rất nặng, cần chữa trị ngay. Nể tình ngươi bảo vệ nàng, ta cũng cứu ngươi một mạng. Lên lưng ta.”
Trịnh Phúc Nguyên không biết người này là ai, nhưng có vẻ như hắn ta quen nàng. Dù sao đây cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn lúc này. Nghĩ vậy hắn liền leo lên lưng bạch y nam tử.
Dược Cao Lãng tay ôm Bách Phong Linh, lưng cõng Trịnh Phúc Nguyên nhưng vẫn nhẹ nhàng lướt như bay trên thảm lá, không tạo ra một tiếng động nào.
Hắn đưa hai người tới một nhà tranh sâu trong rừng. Trong nhà hiện còn có một tiểu đồng.
“Sư phụ.” – Tiểu đồng lên tiếng.
Dược Cao Lãng ném Trịnh Phúc Nguyên sau lưng cho tiểu đồng, “Băng bó cho hắn” rồi vội vã ôm Bách Phong Linh vào trong.
Tại sao lần nào hắn gặp nàng, nàng đều đang gặp phải chuyện kinh khủng gì đó. Kinh khủng nhất vẫn là chuyện ngày đó nàng kết hôn. Nhưng chuyện nàng bị thương nặng như thế này cũng kinh khủng không kém.
“Nha đầu này. Tinh thần lực không dễ gì luyện ra, sao lần nào cũng tiêu hao quá độ.” – Dược Cao Lãng lầm bầm.
Dược Cao Lãng băng bó và cứu chữa cho nàng xong thì đi ra ngoài. Tiểu đồng lúc này cũng đã băng bó xong cho Trịnh Phúc Nguyên. Hắn bị thương nặng, nhưng thân thể hắn vốn rất tốt, hiện giờ tinh thần vẫn còn thanh tỉnh.
Dược Cao Lãng lấy một tờ giấy, trên đó nguệch ngoạc vài dòng. Nếu Bách Phong Linh nhìn thấy những gì hắn viết được thì chắc sẽ rất ngạc nhiên vì hắn có thể hiểu được Vân mã. Đây chính là nửa câu trước mà Bách Phong Linh đã từng nhờ hắn viết, dịch ra là “Ta vẫn ổn.”
Hắn gấp tờ giấy lại, đưa cho tiểu đồng. “Giúp ta đưa tới Vân Vụ các.”
Tiểu đồng nhanh nhẹn đi ngay. Trịnh Phúc Nguyên bên cạnh thì nhíu mày. Kẻ này là ai, sao lại biết thân phận Vân Mộng Điệp của nàng.
“Ngươi là ai?” – Trịnh Phúc Nguyên hỏi.
“Dược Cao Lãng.”
“Chưa từng nghe tên.”
“Chỉ là một nhân vật tiểu tốt không đáng nhắc đến.”
“Sao ngươi tìm được chúng ta?”
“Trùng hợp đi ngang qua.”
Trịnh Phúc Nguyên nhíu mày. Lúc nãy hắn rõ ràng là hướng bọn họ mà tới. Bọn họ nấp sau một tảng đá lớn, từ hướng đó tới không thể nào thấy người được. Biết Dược Cao Lãng không muốn nói, Trịnh Phúc Nguyên cũng không chất vấn chuyện này nữa.
Nhưng chuyện khác thì hắn vẫn muốn hỏi:
“Ngươi quen nàng sao?”
“Quen.”
“Quen tới mức nào?”
“Chính Công Vương, độc mà đại hoàng huynh của ngài trúng phải là do ta cho nàng ấy. Thế nào? Vậy đã đủ thân quen chưa? Nếu ngươi có sức để nói nhiều như vậy thì đi về đi, miếu nhỏ này của ta không chứa được ngươi.”
Mắt Trịnh Phúc Nguyên lộ lên một tia thâm trầm. Nhưng biết giờ mình đang bị thương còn cần cầu người, lại biết kẻ trước mặt cũng không dễ trêu chọc, liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Dược Cao Lãng bình thường là người rất ôn hòa, đối với kẻ nào cũng vậy. Nhưng tâm trạng hôm nay của hắn rất tệ, bị kẻ này chất vấn tâm trạng còn tệ hơn nữa, mới tức giận mở miệng mắng người như thế.
Hắn đi vào trong nhà tranh, thấy nữ nhân trên giường sắc mặt đã có chút sắc hồng, trong lòng mới có chút nhẹ nhõm. Nữ nhân này luôn khiến hắn phải lo lắng. Nếu không phải hôm nay hắn tìm được nàng, có phải là nàng sẽ chết ở đó hay không.
Vân Vụ các cũng khá gần nơi này, tiểu đồng đi hơn một canh giờ liền trở lại. Theo sau hắn là tứ đại chủ quản của Vân Vụ các. Chu Thái An nhận ra người ngoài nhà tranh là Trịnh Phúc Nguyên, giận dữ lên tiếng hỏi:
“Trịnh Phúc Nguyên tên khốn kiếp nhà ngươi. Tiểu thư nhà ta đâu?”
Bọn hắn đều đang rất lo lắng cho tiểu thư , không ai rảnh mà giữ lễ nghĩa phép tắc. Tên cúng cơm của Trịnh quốc hoàng đế đều bị bọn hắn gọi ra. Trịnh Phúc Nguyên nhướn mày, xem ra đây chính là Vân Vụ các tứ đại chủ quản trong truyền thuyết. Hắn nhếch miệng lên tiếng.
“Thì ra đây chính là Vân Vụ các tứ đại chủ quản. Nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt. Trịnh Phúc Nguyên ta hiện giờ đang bị thương, đành thất lễ rồi. Bách Phong Linh đang ở bên trong, các ngươi tự vào mà xem.”
Bốn người nghe hắn nói ra tên của tiểu thư thì đều giật mình sợ hãi. Sở Vĩnh Trung rút kiếm ra dí vào cổ hắn.
Trịnh Phúc Nguyên cũng không hoảng sợ:
“Thì ra đây là cách Vân Vụ các đối đãi với người đã cứu mạng các chủ của bọn họ hay sao?”
Sở Vĩnh Trung ánh mắt lạnh băng, Tiểu Lan bên cạnh chạm nhẹ vào tay hắn, ra hiệu cho hắn thu kiếm lại.
Trong nhà tranh bỗng đi ra một nhân ảnh, kẻ này hừ lạnh:
“Ngươi là cứu nàng hay là ngươi hại nàng, trong lòng ngươi tự rõ đi.”
Bọn Tiểu Lan thấy người ra là Dược Cao Lãng thì đều vui mừng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lan lên tiếng hỏi:
“Dược công tử. Tiểu thư sao rồi?”
Dược Cao Lãng không giấu diếm mà trả lời: “Linh nhi mất máu rất nhiều, tinh thần lại tiêu hao quá độ. Ta đã cho nàng uống dược bổ huyết và bổ thần, mấy canh giờ nữa là sẽ tỉnh. Nhưng muốn có thể đi lại thì phải qua mấy ngày nữa.”
Hồng Phượng cảm kích: “Dược công tử người là thần y, có người ở đây thì tiểu thư nhà ta nhất định sẽ không sao.”
Dược Cao Lãng hôm nay tâm trạng thực sự không tốt, nghe Hồng Phượng nói vậy thì mở miệng trách cứ, giọng có chút lãnh đạm.
“Các ngươi là thủ hạ của nàng, mà tại sao hai lần nàng bị thương hấp hối các ngươi đều không thương tổn gì mà đứng đây? Nếu hôm đó và cả hôm nay ta không tới kịp thời thì Linh nhi đã bỏ mạng rồi. Các ngươi nên xem xét bản thân lại một chút đi.”
Mấy người Hồng Phượng biết hắn nói đúng, giờ hắn lại còn là ân nhân cứu mạng của tiểu thư, cả bốn người đều chỉ dám cúi đầu không nói gì.
Dược Cao Lãng vẫn không hết lửa giận trong lòng, hừ lạnh một tiếng:
“Còn đứng đó làm gì, còn không mau đi tra xem kẻ nào làm!”
Tiểu Lan nhỏ giọng: “Dược công tử. Đã tra được rồi, là thích khách thái tử Tề quốc sai tới gϊếŧ Trịnh Phúc Nguyên.”
Dược Cao Lãng tức giận đảo mắt sang nam nhân đang băng bó khắp người bên cạnh. Biết vậy vừa rồi đã không cứu hắn ta. Nếu Dược Cao Lãng không phải là một thầy thuốc chữa bệnh cứu người, hắn chắc chắn sẽ một chưởng mà đập chết tên họ Trịnh này ở đây.
Bốn vị Vân Vụ các chủ quản cũng không dám đứng lại lâu, sợ Dược công tử lại tiếp tục trút giận lên bọn họ. Ba người rời đi, chỉ có Tiểu Lan ở lại chăm sóc Bách Phong Linh, chờ cho nàng tỉnh lại.