Mộng Ngã

Chương 15: Thủy Vân (Kinh Thành)


Kinh thành, Tiên Hồng Các phân bộ……….

Nàooo… uống, cạn ly……… chúc mừng sinh nhật tiểu để của ta, khai trương phân bộ Tiên Hồng Các thứ hai tại mảnh đất thành Kinh này, đúng là “song hỷ lâm môn, đại cát đại lợi”, hhahaha, sảng khoái! – Một đấng nam quân cao lớn, tuy hơi thô vóc nhưng toát ra vẻ khí thế trượng phu hô lớn, mọi người cùng nâng bát rượu đầy.

Lời chúc mừng không ngớt hướng Vũ tỏ tâm ý, người người tấp nập ra vào các nhưng không một ai hèn kém, mỹ nữ diện y phục lộng lẫy yểu điệu bên đấng nam quân của mình đồng điệu vào khung cảnh sang trọng nơi này, người ta thật chỉ nhìn thấy cái sự xa hoa và trụy lạc.

Bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn, cuộc hội ngộ nào thì cũng có lúc phải chia ly, nhưng không phải hôm nay. Trong căn phòng lớn nhất Các, Vũ và người nọ.

Nào, uống tiếp đệ đệ, không say không thôi – Lúc này chắc hẳn những người biết A Tam trước đây thật không ngờ, giờ hắn gọi là Tam Phong, cuộc đời hắn thật không thú vị không thôi, không hiểu vì sao hắn lọt vào mắt xanh nhi nữ thành chủ Tây Kỳ thành, ở rể luôn Vũ Quốc, rẽ ngang đường làm quan, hắn cũng thật biết ơn Vũ, cũng nhờ cái sau cái đêm đó….

– A Tam sư huynh, thật làm đệ đệ vui buồn không thôi, đã mười năm, mười năm mới có dịp huynh đệ ta…., haizz..- Vũ thở dài dốc cạn ly rượu

-Aizz… sư đệ, hôm nay là ngày vui, sao lại tâm trạng như thế?…..nào!….uống tiếp!…uống tiếp!….các mỹ nữ, rót rượu, rót rượu!!…………. Mà đệ nữa, hôm đó đi không để lại một lời sao- A Tam nhớ lại ngượng ngùng.

-Hahaha, đệ đệ đây thấy huynh đang “hạnh phúc viên mãn” như thế nào lỡ cắt ngang… hahahha.!,……. Nhưng đệ thật không ngờ, huynh lại ở thành Tây Kỳ, biết thế ta đã sớm mở rộng hoạt động lên đó, huynh đệ ta đã được uống với nhau lâu rồi…!

– Sao trách đệ được chứ, ở đó Hoa Lâu các đã sớm bao phủ, còn có thương hội Vân Phong vững thế chân vạc, chen chân vào đâu có dễ.

-Quả thật đúng từng thương nhân “thành danh”, huynh vẫn am hiểu món nghề – Vũ đá đểu

-Đệ đệ, lại trọc quê ta rồi,…… nhớ lại kiếp làm thuê, haiz…… đúng là cần cù vẫn không bằng thông minh. Đã thế ta còn tưởng mình hơn người, “tận tình” dạy dỗ tiểu đệ, thật không ngờ bị nó xỏ mũi……haizzz, không những thế, ta nhớ cái gì mà lạc mất cha mẹ…..- A Tam vờ trách móc nhưng hắn sực nhớ ra cha mẹ Vũ bị giết, hắn khựng lại, cảm thấy lỡ lời!

-Haizz, thù hận qua rồi, cho qua thôi, huynh đừng cảm thấy có lỗi, người sai là đệ đệ đây, bởi thế mới có món quà tạ lỗi này………..Các người lui ra hết đi, cho gọi Uyển Nhi vào – Vũ quay sang đám nữ nhân vung tay nói.

-Uyển Nhi?

-Đúng thế! Nàng ta là đệ nhất mỹ nữ thành Kinh này,huynh thấy món quà này có đủ chuộc lại lỗi lầm của đệ đệ không? – Vũ đểu giọng hỏi

-Tất nhiên là đủ, tất nhiên là đủ, hahahahha….. Chỉ có điều, đệ làm thế này, để con “hồ ly” ở nhà kia mà biết được thì ta không xong rồi.

-Đáng sợ vậy sao?!

-Rất đáng sợ!!

-Nhưng không ai nói làm sao mà biết!,

-Đúng, đúng, không ai nói làm sao mà biết… hahahaha

——-

“Thưa ông chủ, có thư mời của Hoàng Thượng”- Chen ngang tràng cười của Vũ và A Tam

-Có chuyện gì?

-Dạ có thiệp mời của Hoàng Thượng?

– Hoàng Thượng? Đệ định thử qua con đường quan trường nữa sao, haizz! trời đất ơi, đệ có để cho người ta sống nữa không?- A Tam tò mò hỏi

-Nào có được như sư huynh nghĩ, có cái tiệc gọi là chi ân các thương nhân và nhưng kẻ có tiền tài trong cái Kinh Thành này của bệ hạ, thực ra là bắt bọn đệ nhả ra miếng cơm ra thôi!

-Chuyện này ta cũng nghe qua, nhạc phụ hằng năm cống lên không ít, mà càng ngày càng tăng nhưng mà làm Vua thì đâu tới mức phải lộ liễu như thế chứ, tăng thuế chẳng phải được rồi sao?

-Việc này đệ cũng hơi lạ, tiệc tổ thức mới được năm trước mà bắt buộc phải ngân lượng vàng, chắc là có việc cần gấp…….À mà huynh có hay biết, hình như Vương triều này thực chất người khác nắm giữ?

-Việc này ta cũng nghe nhạc phụ nói qua, Hoàng Thượng tuổi già sức yếu, lập Thái Tử kế vị nhưng không hiểu sao quyền lực thực trong tay một vị tể tướng lạ hoắc mới lập lên nắm giữ, thấy bảo giúp đỡ tân Hoàng Thượng vì còn non trẻ, sau sẽ trả lại.

-Haizz, thôi quan tâm chi, đệ xin phép đi chuẩn bị trước huynh cứ “vui vẻ” đi thôi, khi nào xong việc ta lại uống!!!

-Hảo đệ đệ, nếu thì ta không cưỡng ép, có “việc” thì phải làm thôi… hahahaa!!

—————————-

Lão chuẩn bị tới đâu rồi – Vũ hỏi Tài lão, quản gia mới của hắn, nhưng nếu để ý dễ nhận thấy lão là người dẫn hắn từ Phong Vực qua Cửu Băng Quốc.

-Cũng gần đủ rồi, còn thiếu khoảng hai ngàn lượng vàng, sớm ngày mai sẽ chuyển tới.

-Cảm ơn! lão đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn nhiều việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận