Chú Dương la đến khàn giọng, chú ôm chặt cột nhà không buông, vì chú biết một khi mình ra khỏi đây sẽ mất mạng.
Chân tay chú Đại lúng túng, nói gì thì hai người cũng là bạn mấy chục năm, chú Đại nào có thể trơ mắt nhìn bạn mình rơi vào nguy hiểm, chú nhìn Ngọc Thuần khẩn cầu tha thiết.
Ngọc Thuần nhắm mắt thở dài, đột ngột lên tiếng.
“Chú ấy thiếu các người bao nhiêu tiền?”
Tên cầm đầu cười gian xảo: “Nói thì cô sẽ trả cho bọn này à?”
Ngọc Thuần mím môi gật đầu.
Tên cầm đầu vỗ đầu chú Dương hệt như vỗ đầu con chó hoang.
“Không nhiều năm lượng bạc.”
Cô không chút nghĩ ngợi đồng ý: “Được tôi trả.”
Ngọc Thuần bảo Chi Ái quay về lấy tiền, còn mình ở lại đây chờ, Chi Ái lật đật chạy về rất nhanh cô cầm theo năm lượng bạc tới.
Sau kiểm tra thấy tiền đã đủ cô lập tức quăng cho bọn chúng, nhận được tiền bọn chúng thả chú Dương ra.
Tên cầm đầu dường như khá hài lòng cách giải quyết của cô, hắn mời Ngọc Thuần có rảnh đến chỗ bọn hắn chơi, nhất định sẽ lấy cô giá rẻ.
Ngọc Thuần không nói gì chỉ cười trừ cho qua.
Đợi bọn chúng đi xa, Ngọc Thuần ra lệnh Chi Ái đóng cửa chính, cánh cửa dần khép lại sự lạnh giá trên khuôn mặt cô càng lúc càng nhiều.
“Lần này là lần thứ mấy rồi?”
Cô nhìn chú Dương chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn xẻ đôi chú ra.
Chú Dương rùng mình, đầu cúi thấp hết mức, giọng điệu sợ sệt.
“Tôi mới làm một lần, xin tiểu thư tha cho tôi, số tiền đó tôi nhất định sẽ trả lại.”
“Tôi không nói cái đó, chú hiểu tôi đang ám chỉ điều gì mà.” Ngọc Thuần cắn chặt rằng, đôi mày nhíu chặt.
Chú Dương dập đầu trên sàn nhà, khóc nức nở.
“Tôi sai rồi, xin lỗi tiểu thư, từ nay về sau tôi nhất định sẽ không làm vậy nữa.”
“Cậu làm gì cái gì nữa hả?” Chú Đại quát lớn.
“Tôi…!tôi…”
Thấy chú Dương không thể nói ra, Ngọc Thuần bèn giúp chú nói: “Chú ấy vì không có tiền chơi bạc, nên đã trộm vài món đồ trong cửa tiệm đem đi bán.”
“Cái gì? Có chuyện đó hả Dương?”
Mặc cho chú Đại chất vấn, chú Dương chỉ biết khóc, nỗi ân hận trong chú quá lớn, nó như cái hố khổng lồ không gì có thể lấp đầy.
“Tôi không có ý trách mắng chú, cũng không bảo chú đền lại số đồ đã trộm, tiền tôi trả nợ giúp chú tôi không cần lấy lại.
Ngày mai chú đừng đến đây làm nữa, về kinh thành hay đi đâu tùy chú.”
“Tiểu thư…”
“Chú…” Ngọc Thuần cắt lời, biết chú Đại muốn cô suy nghĩ lại, nhưng ý Ngọc Thuần đã quyết, dù trời có sập cũng không lung lay.
“Ý cháu đã quyết, sẽ không thay đổi đâu.
Chú đừng cầu xin tốn sức.”
Ngọc Thuần mở cửa bước ra ngoài, Chi Ái vội vã theo sau.
“Nhất thiết phải đuổi sao? Chú Dương đã làm ở nhà mình hơn mười năm rồi, em cảm thấy…”
Ngọc Thuần biết rõ những lời tiếp theo Chi Ái sắp nói là gì, cô búng trán Chi Ái, giọng điệu châm biếm.
“Mười năm thì đã sao? Chẳng lẽ suốt mười năm qua chú ấy làm việc không công à? Bây giờ không đuổi việc, ai dám chắc sau này chú ấy sẽ không ngựa quen đường cũ? Chị biết làm thế có hơi tàn nhẫn, nhưng chị không còn cách nào khác, giữ không được đành buông thôi.
Ngày mai em bảo Ân Đình lén đưa cho chú ấy ít tiền, bảo chú sống cho tử tế vào.
Bằng không chị sẽ đòi lại tiền chú ấy thiếu, còn tiền mấy món đồ bị mất nữa.”
Chi Ái vui sướng ôm cánh tay Ngọc Thuần ríu rít.
“Em biết chị tốt mà, dù thường ngày chị hay chửi em, nhưng em biết chị không có ác ý.”
“Đây là đang khen hay chê vậy?”
“Em đang khen đấy.”
Ngọc Thuần bật cười đẩy đầu Chi Ái: “Thôi về nấu cơm đi, trời sắp tối đến nơi rồi kìa.”
“Chị về trước đi, em đi chợ mua ít đồ rồi về ngay.”
“Ừm!”
Ngọc Thuần lặng im nhìn Chi Ái đi xa, mới chầm chậm thở ra một hơi nặng nề.
Trước nay cô chưa từng gặp chuyện tương tự, ban đầu cô không biết xử lý thế nào? Khoảnh khắc chú Dương bị lôi đi Ngọc Thuần đã rất hoảng sợ, cho đến giờ chân cô vẫn run, trái tim đập dồn dập như sắp văng khỏi lồng ngực.
Ngọc Thuần khom người thở hắt ra, đợi khi lấy lại bình tĩnh cô từ từ đứng thẳng lưng, tầm mắt va vào gương mặt ai đó.
Ngọc Thuần hét toáng lên: “Anh làm gì đứng trước mặt tôi vậy? Định hù tôi chết à?”
“Nhìn tôi rảnh đến mức đó sao? Tôi đang đi đường thì thấy cô, sao vậy khó chịu ở đâu à?”
Ngọc Thuần xua tay, nuốt nước bọt: “Không phải, chỉ là ban nãy gặp một chuyện khá là nguy hiểm nên còn sợ thôi.”
Cô sánh vai cùng Doãn Kỳ bước đi, Ngọc Thuần hỏi bâng quơ.
“Anh vừa đi chơi về à?”
Doãn Kỳ thành thật trả lời: “Không vừa đi làm vài chuyện vặt vãnh.”
“À…!thế chúng ta tan làm cùng lúc đấy nhỉ.”
“Xem là vậy đi.
Mà này…”
Ngọc Thuần dừng bước, cô mở to mắt chờ đợi câu tiếp theo của Doãn Kỳ.
Anh lưỡng lự muốn nói lại thôi, Doãn Kỳ gãi trán rụt rè hỏi Ngọc Thuần.
“Dù sao cũng xem như quen biết mà tôi chẳng biết cô tên gì?”
Nói mới nhớ, dường như Ngọc Thuần chưa giới thiệu tên mình cho Doãn Kỳ biết.
Đầu óc cô dạo này cứ sao ấy, chuyện đơn giản thế cũng quên.
“Vậy tôi xin tự giới tên đầy đủ của tôi là Ngọc Thuần.” Cô thì thầm: “Anh có muốn hỏi họ tôi luôn không?”
Doãn Kỳ phì cười: “Không cần biết tên là đủ rồi.”
“Ồ…!nhưng tôi biết tên anh đấy.”
“Em họ cô nói à?”
Ngọc Thuần lắc đầu, cười tươi rạng rỡ: “Là bé Nhã nói, con bé còn vỗ ngực tự hào vì mình biết tên của anh trước tôi.”
“Đáng yêu!”
Ngọc Thuần tặc lưỡi ngại ngùng: “Tôi biết mình đáng yêu mà, anh không cần khen.”
Doãn Kỳ nghiêm mặt, lời nói dứt khoát: “Tôi đang khen bé Nhã, không khen cô.”
Tên này, biết người ta hiểu lầm thì thôi còn nói như thế, đúng là chẳng tinh tế gì cả.
Để cô vui một chút thì trái đất sẽ nổ tung à? Tâm trạng vừa bay lên đã rơi xuống địa ngục, Ngọc Thuần chả buồn nói chuyện với anh ta nữa.
Thấy Ngọc Thuần im lìm chẳng nói năng gì, Doãn Kỳ lo lắng hỏi: “Ngọc Thuần sao không nói gì, hay mệt à?”
Ngọc Thuần bĩu môi, không thèm liếc anh ta lấy một cái.
“Tôi dỗi rồi, chả muốn nói chuyện nữa.”
“Sao lại dỗi, vì cái gì?”
“Chả vì cái gì cả, tôi thích thì dỗi thôi.” Cô hằn học..