Một Chút Ngọt Ngào

Chương 32: C32: Ngủ ngon


Mỗi lần đến bệnh viện tái khám, bác sĩ Lưu đều hỏi thăm Mục Đồng một vài vấn đề cố định, chẳng hạn thời gian làm việc nghỉ ngơi có thất thường hay không, có ăn uống một ngày ba bữa đúng giờ giấc hay không, hoặc trong cuộc sống thường ngày có gặp tình huống cử động khó khăn hay không.

“Bây giờ con nói chuyện lưu loát hơn trước nhiều, có tiến bộ.” Bác sĩ động viên cậu tiếp tục duy trì tần suất xã giao như hiện tại, đồng thời không quên nhấn mạnh với cậu tầm quan trọng của việc tái khám đúng giờ.

Mục Đồng thấy bác sĩ Lưu viết ghi chú trên cuốn sổ như rồng bay phượng múa, cậu hỏi: “Dạo gần đây con đang luyện viết chữ, nhưng mỗi lần cầm bút con đều thấy rất tốn sức, có cách nào cải thiện được không ạ?”

Bác sĩ nói: “Chuyện này rất bình thường, dẫu sao con cũng đã hôn mê năm năm, công năng của cơ thể suy giảm nhiều, cần phải học tập và thích ứng lại. Hay là con lên mạng mua một quả bóng luyện lực nắm về tập thử xem, ngoài ra bình thường ở nhà con cũng có thể luyện gắp đậu bằng đũa, có thể tăng độ chính xác khi thao tác ngón tay.”

Mục Đồng nghiêm túc lắng nghe lời khuyên của bác sĩ, viết vào ứng dụng ghi chú trên điện thoại.

Trên đường về nhà, cậu mua cho mình một que kem dâu, xem như phần thưởng cho việc kiên trì tái khám, trước khi ăn cậu chụp một tấm đăng lên tường Wechat.

Đây là kiến nghị của bác sĩ, khuyến khích bệnh nhân ghi chép lại những việc vụn vặt thường ngày, có thể giúp họ tăng thêm tình yêu cuộc sống, thái độ tích cực đóng vai trò quan trọng trong việc thúc đẩy quá trình phục hồi.

Đăng lên tường Wechat xong, Mục Đồng lướt xuống theo thói quen, xem thử trạng thái mới cập nhật của người khác.

Dịch Nhiên đăng một bức ảnh vào 20 phút trước, hai chai trà thảo mộc được để trên bàn trà, chai ban sa trong số đó đã hết sạch.

Nội dung bài đăng là: Chai còn lại tối uống.

Cái thứ đắng như thế này, không biết lúc Dịch Nhiên uống có nhăn nhó khó chịu không nhỉ?

emmm… Bình thường đã quen thấy Dịch Nhiên làm mọi việc với thái độ bình tĩnh, thật sự rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng khi ấy.

Mục Đồng cười lén, nhấn like bài đăng của anh.


Sau khi tan làm Mục Hy Tình ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, bữa tối Mục Đồng ở nhà ăn một mình. Cậu không nấu món quá phức tạp, lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra hâm lại, rồi làm thêm hai quả trứng chần là xong.

Mục Đồng bưng sủi cảo đã nấu xong ra khỏi bếp, cậu cảm giác chân đá trúng một vật thể be bé bằng kim loại nên khom eo nhặt lên xem thử. Đó là một chiếc hoa tai bằng bạc hình con bướm, ngày trước cậu từng thấy Mục Hy Tình đeo đôi hoa tai này, có lẽ bà vô tình đánh rơi.

Mục Đồng rửa sạch hoa tai, sau khi lau khô, cậu mang vào cất trong phòng của mẹ.

Một chiếc hộp điêu khắc gỗ thủ công tinh xảo được đặt trên mặt bàn trong phòng, trực giác cho Mục Đồng biết đó là hộp mà Mục Hy Tình dùng để đựng trang sức. Cậu tiện tay kéo ngăn kéo của chiếc hộp nhưng chẳng thấy trang sức đâu, bên trong là một xấp hoá đơn đóng tiền và bệnh án dày cộp, ở hàng người nằm viện viết tên Mục Đồng.

Nằm dưới chồng hoá đơn là một cuốn sổ, Mục Đồng rút sổ ra lật xem thử, bên trong toàn là một vài mục khoản lít nhít, bắt đầu ghi chép từ 5 năm trước đến năm nay, mỗi một khoản tiền dùng để điều trị khi Mục Đồng nằm viện, mỗi năm tổng kết một lần, tính sơ sơ thì có lẽ số tiền cũng gần bảy con số.

Ngày trước Mục Đồng đã từng hỏi thăm Mục Hy Tình về chi phí chữa trị, nhưng mẹ chưa bao giờ nói cho cậu biết số tiền chính xác, chỉ cười bảo con trai đừng bận lòng chuyện này.

Dù điều kiện sống của gia đình cậu không tệ, nhưng cũng không giàu có gì cho cam. Cha cậu đã không còn ở đây từ nhiều năm trước, kinh tế của cả gia đình chỉ dựa vào một mình mẹ gánh vác, rốt cuộc đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn làm Mục Hy Tình phải tiêu sạch của cải tích góp dành dụm hơn nửa đời người.

Mục Đồng nhớ trước kia trong phòng sách có một cây đàn piano tam giác đã ngừng sản xuất. Mục Hy Tình luôn nâng niu nó, đó là món quà ngày xưa ba tặng mẹ, nhưng từ khi cậu xuất viện, cậu không còn thấy cây đàn piano đó đâu nữa.

Lúc đó mẹ chỉ nói với vẻ thoải mái là bán rồi, Mục Đồng lờ mờ đoán được một ít, nhưng mẹ không chịu nói kỹ, cuối cùng cậu cũng không dò hỏi nguyên nhân phía sau.

Mục Đồng lặng lẽ bỏ cuốn sổ và xấp hoá đơn vào hộp, cầm theo hoa tai ra khỏi phòng.

Cơm tối cậu chẳng nếm được mùi vị gì, cậu cân nhắc tới lui rồi cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho bác sĩ Lưu.

[Mục đồng]: Bác sĩ Lưu ơi, khoảng khi nào con mới không cần phải đến bệnh viện tái khám nữa ạ?


[Bác sĩ Lưu]: Bác sẽ căn cứ theo tình hình hồi phục của con từ từ điều chỉnh chu kỳ tái khám, nhưng ít nhất nửa năm tới không được bỏ ngang.

[Mục đồng]: Không có cách nào nhanh hơn một chút ạ?

Lần này bác sĩ Lưu gọi thẳng đến hỏi thăm cậu: “Sao bỗng nhiên con lo lắng nhiều vậy?”

Mục Đồng ngại nói thật nên vòng vo: “Dạ thì, con có nhiều việc muốn làm lắm, nên con muốn mình hồi phục nhanh một chút.”

“Phục hồi là một quá trình lâu dài, phải tiến hành ổn định từng bước một, đốt cháy giai đoạn trái lại còn phản tác dụng.” Bác sĩ khuyên: “Đôi khi con phải thay đổi góc nhìn, thực ra con có thể tỉnh khỏi cơn mê là đã may mắn hơn nhiều bệnh nhân khác rồi.”

Hiển nhiên lời của bác sĩ rất đúng trọng tâm, chỉ tiếc cảm xúc giữa người và người không thể trao đổi được, bác không hiểu được phiền muộn của Mục Đồng vào lúc này.

Tối, Mục Hy Tình về nhà, thấy Mục Đồng đang lau sàn trong phòng khách, bà cười hỏi cậu: “Trễ vậy mà con còn dọn vệ sinh à?”

Mục Đồng lau mồ hôi trên trán: “Con thấy sàn hơi dơ nên lau ạ, vả lại bác sĩ nói bình thường con có thể làm việc nhà để hoạt động cơ thể, có lợi cho việc phục hồi.”

“Con ăn tối chưa? Mẹ mua thịt nướng cho con này.” Mục Hy Tình để thịt nướng được đóng gói lên bàn ăn.

“Hôm nay mẹ ăn tối ở đâu vậy?”

“Ở tiệm thịt nướng gần trung tâm văn hóa, mùi vị cũng ổn.” Mục Hy Tình ăn nhiều thịt nướng nên hơi khát nước, bà định ăn quả lê cho nhuận họng.

Mục Đồng bỏ cây lau nhà xuống, lấy quả lê và dao gọt trong tay Mục Hy Tình: “Con gọt giúp mẹ nha.”


Mục Hy Tình cười tít mắt quan sát con trai: “Vừa chủ động lau nhà vừa giúp mẹ gọt trái cây, có phải con làm sai chuyện gì sợ mẹ mắng không?”

“Dạ đâu có, bác sĩ nói gọt trái cây có thể luyện tập thao tác ngón tay.”

Mục Hy Tình cảm thấy tối nay con mình không giống thường ngày, bà hỏi: “Đồng Đồng, sao đột nhiên con sốt ruột muốn hồi phục thế?”

“Hồi phục sớm không tốt hả mẹ? Bình thường ngày nào con cũng ở nhà không làm gì, trường đại học mà con thi vào ngày trước vẫn đang bảo lưu học bạ của con, nếu cơ thể con khoẻ sớm, con có thể sớm ngày đi học rồi.”

Động tác gọi trái cây của cậu không mấy thành thạo, ngón tay cũng không nhanh nhạy, vừa nôn nóng là con dao đã bất ngờ sượt lên trên, ngón tay bị cắt một đường, máu tuôn trào không ngừng.

Mục Hy Tình hoảng hồn, vội vàng giật lấy con dao trong tay cậu, tìm oxy già và bông gòn khử trùng vết thương cho cậu.

“Nhìn con xem, vội gì mà vội.” Mục Hy Tình thở dài: “Con cứ yên lòng chăm sóc cơ thể cho tốt đã, chuyện về trường từ từ cân nhắc sau.”

“Nhưng mà…”

Mục Hy Tình quả quyết từ chối: “Không nhưng nhị gì hết, mọi thứ cứ nghe theo lời bác sĩ đi.”

Quả nhiên kế hoạch không thuận lợi như tưởng tượng của cậu, Mục Đồng cúi đầu, cắn môi không nói gì.

Khuya, đèn trong phòng Mục Đồng vẫn sáng, cậu trằn trọc trăn trở. Mỗi lần nhắm hai mắt, cậu luôn vô thức nhớ lại xấp hoá đơn dày cộp trong hộp gỗ điêu khắc, nhớ lại cây đàn piano mà Mục Hy Tình đã bán từ lâu, rồi lại nghĩ về những ngày mình hôn mê, rốt cuộc mẹ đã vượt qua thế nào.

Ngày trước tuổi còn nhỏ, chưa rõ sự đời, cậu không hiểu được nỗi vất vả của mẹ. Giờ đây đã lớn khôn, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng cậu lại không có năng lực gánh đỡ cho mẹ, trái lại còn tạo thêm phiền phức.

Mục Đồng càng nghĩ càng suy sụp, chui vào chăn nằm co ro.

“Meo! Sao anh vẫn chưa ngủ?” Trong đêm, một con mèo bò sữa từ ngoài cửa sổ nhảy vào.


Mèo ta vừa ra ngoài chơi, thấy đèn phòng Mục Đồng vẫn còn sáng nên tiện đường đi qua ngó thử.

Mục Đồng nhấc chăn lên, ngồi trên giường: “Anh không ngủ được.”

Ngưu Ngưu bước lên tấm thảm trước giường mài móng, hỏi cậu: “Sao anh không ngủ được? Anh có tâm sự hả?”

Mục Đồng ôm gấu bông vào lòng, nhéo mạnh mấy cái, giãi bày phiền muộn với mèo con: “Chẳng phải hồi trước anh gặp sự cố rồi hơn mê trong bệnh viện rất lâu à? Để chữa cho anh, mẹ anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền, bây giờ dù anh đã tỉnh lại, nhưng tập vật lý trị liệu mỗi tuần vẫn tốn rất nhiều tiền. Mẹ anh bỏ ra vì anh nhiều như vậy, nhưng anh chẳng làm được gì giúp cho mẹ, anh thấy áy náy lắm.”

“Anh đừng nản lòng meo, gần đây em học được một câu thành ngữ là “Mài đao nhưng không nhỡ việc đốn củi”, ý là chỉ có chuẩn bị chu đáo thì công việc mới tiến triển thuận lợi được. Chỉ khi anh dưỡng bệnh cho tốt, cơ thể phục hồi, anh mới có khả năng làm những việc khác.” Ngưu Ngưu nói với cậu: “Thực ra anh rất may mắn, vì anh có một người mẹ thương anh đến nhường này, ngày trước em cũng có một người mẹ rất thương em!”

Ngưu Ngưu nói với Mục Đồng chuyện ngày xưa của mình: “Em là bé mèo nhỏ nhất nhà, mẹ em có món gì ngon cũng cố ý để dành cho em, nếu mấy anh của em bắt nạt em, mẹ sẽ dạy bảo họ. Sau này có một hôm, mẹ ra ngoài tìm thức ăn cho tụi em rồi không về nữa, vì lo cho mẹ nên ba ra ngoài tìm mẹ, sau đó ba cũng biến mất. Từ ngày đó, em chưa từng gặp lại ba mẹ, em nhớ họ lắm.”

Ngưu Ngưu càng nói càng đau lòng, cuối cùng nó không nhịn được khóc hu hu.

Mục Đồng ôm mèo lên khỏi tấm thảm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, cậu an ủi: “Em đừng khóc, anh mời em ăn cá khô nhé.”

Ngưu Ngưu gật đầu, tiếng thút thít vẫn chưa ngừng.

“Nếu ba mẹ em thấy em đau lòng thế này, họ sẽ buồn lắm.” Mục Đồng lấy cá khô mới mua trong tủ ra: “Cho em cả gói luôn được không?”

Ngưu Ngưu vừa khóc, vừa ôm cá khô trong ngực, cho đến khi nó khóc mệt rồi, buồn ngủ không chịu nổi nữa, nó mới ngã lên giường mơ màng ngủ.

Mục Đồng nhường một phần ba chiếc giường cho nó, cậu khẽ nhích người, ngủ ở phía ngoài cùng.

“Ngủ ngon.” Cậu chạm vào đệm thịt trên vuốt mèo, sau đó tắt đèn đầu giường.

Mong em có thể gặp lại ba mẹ của mình trong giấc mơ, sau khi thức dậy, chúng ta sẽ tiếp tục dũng cảm đối diện với cuộc sống mới, đón nhận tất thảy của quá khứ và hiện tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận