Một Đời Trầm Luân

Chương 17: 17: Rời Đi



Là ai vậy?
Cao Thừa An cố hé mắt ra nhìn liền thấy khuôn mặt một đời chấp ngộ trong lòng y đang ở trước mắt.
Triều Thái Phong? Là hắn sao?
Y muốn mở miệng nói gì đó nhưng vì quá mệt nên không đủ hơi sức để lên tiếng.
– Muốn nói gì sao?
Bất chợt, Triều Thái Phong cúi thấp đầu muốn nghe thấy điều y đang lẩm bẩm.
– Thái Phong..
Nghe thấy tên mình.

Vẻ mặt hắn thoáng đông cứng.

Ánh mắt bất chợt rũ xuống.

Cũng không biết là hắn đang suy nghĩ gì..
– Nghỉ ngơi đi..
Hắn đắp khăn lên trán y.

Bàn tay khẽ lướt qua mái tóc đen thẫm.

Xúc cảm mềm mại vô thức như sợi lông vũ quét nhẹ vào tâm hắn.
– Cao Thừa An..
Cạch!
Đợi đến khi hắn rời đi.

Y mới thoáng sờ lên chiếc khăn trên trán mình.
Nở một nụ cười yếu ớt, y nhìn vào khoảng xa xăm.

Triều Thái Phong..


ngươi như vậy thật sự khiến ta khó có thể không động lòng..

Nếu ngươi có thể luôn quan tâm ta như vậy thì thật tốt..
* * *
– Gia gia..

hức gia gia!
A Nhĩ vừa được trở về nhà liền nhào đến ôm chầm lấy gia gia của mình òa khóc lớn.

Cậu nhóc còn tưởng..

còn tưởng không còn cơ hội được gặp lại mọi người.
– Ngoan ngoan! Không sao! Không sao rồi!
Lâm gia gia run rẩy ôm lấy cháu mình.

Mắt ông đỏ hoe.

Miệng không ngừng an ủi đứa nhỏ.
– Thiếu gia người sao vậy?
An Lâm nhìn thấy cậu nhóc bình an cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy y được Triều Thái Phong bên cạnh dìu vào nhà liền tiến lên lo lắng hỏi.
– Khụ! Khụ! Không có gì, chỉ là cảm mạo có chút tái phát!
Y phất tay, biểu cảm làm như vẻ không có gì quan trọng.

Nhưng sắc mặt tái đi lại không tài nào có thể che giấu.
– Tiểu An, sắc mặt cháu tệ quá, mau vào phòng nghỉ ngơi trước đi!
Lâm gia gia xoa đầu đứa cháu nhỏ sau đó liền lo lắng nói với y.
Sắc mặt thằng bé vẫn còn tái nhợt.

Chắc hẳn là không dễ chịu gì.
– Phải đó, để nô tài dìu người vào trong!
An Lâm nghe ông nói liền đỡ lấy một cánh tay y.

Giọng nói cậu tuy có chút trẻ con nhưng sự lo lắng quan tâm đều được thể hiện rõ mồng một.
– Vậy cũng được..
Y gật đầu, sau đó cùng An Lâm trở lại phòng mình.
Cũng sắp phải trở về cung rồi, nếu bệnh còn không hết chắc chắn sẽ có kẻ buông lời này nọ.
– Thái Phong, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi!
Lang Kiều đợi bóng y khuất dần liền nhìn hắn lên tiếng.

Ánh mắt gã rõ ràng xuất hiện một chút lo lắng đang ẩn sâu trong đôi mắt phủ đầy băng lạnh.
* * *
– Ngươi muốn hỏi chuyện những tên đó?
Hắn mở lời trước, lưng dựa vào cửa rồi khoanh tay đợi gã đáp lại.
– Phải! Vậy ngươi có phát hiện ra kẻ đứng sau bay không?
Gã gật đầu sau đó cau mày hỏi hắn.
Lần bắt cóc này rốt cuộc mục đích là gì.

Tiền? Sắp đặt? Hay là tánh mạng của ai đó?
– Những tên đó miệng rất kín.


Chúng không chịu nói một lời nào.
Hắn lãnh mặt nhớ đến những cái xác đẫm máu trong đêm qua.
Một lũ đáng khinh!
– Nhưng trước đó, ta có nghe thấy chúng bàn chuyện.

Kẻ này dường như nhắm vào một ai đó trong số chúng ta!
Hắn nâng mặt, vẻ suy tư hiện rõ.

Đêm hôm qua trước lúc xảy ra hỗn chiến.

Hắn có nghe thấy bọn họ nhắc đến phải lấy mạng của ai đó.

Là hắn hay là Cao Thừa An?
Nếu là Cao Thừa An vậy kẻ đứng sau sẽ là địch hay là bạn?
– Ngươi có định quay lại đó tìm manh mối hay không?
Gã nhìn hắn hỏi.

Sắc mặt chau lại như đang toan tính điều gì đó.
– Dù có quay lại cũng không tìm được gì đâu.

Chỗ đó bị thiêu rụi rồi!
Nghe đến đây, Lang Kiều càng thêm nhíu chặt hai mày.
Xem ra phải mau chóng tìm được kẻ đứng sau.

Nếu không kế hoạch của bọn họ vẫn có khả năng sẽ bị phá hủy.
* * *
Mấy ngày sau..
– Sao cơ, ngày mai các ngươi phải rời đi rồi sao?
Lâm gia gia nghe bọn họ nói sắp phải đi liền buồn bã lên tiếng.

Đi rồi không biết khi nào lão già này mới có cơ hội gặp lại bọn họ.
– Ta có chút chuyện cần phải giải quyết! Người yên tâm, sau này bọn ta sẽ lại quay về!
Cao Thừa An sau mấy ngày tịnh dưỡng sức khỏe đã hồi phục vô cùng tốt.

Sắc mặt bây giờ cũng hồng hào trở lại.
– Haiz..


thôi vậy, đem theo ít bánh mà đi đường!
Y đã nói vậy, ông sao còn có thể ngăn cản? Thôi thì mong bọn nó quay về nhanh nhanh với ông già này vậy..
– Mọi người sắp phải đi sao ạ?
Ngoài Lâm gia gia ra thì cậu bé A Nhĩ là người buồn bã nhất.

Ca ca nào cũng đối xử tốt với nhóc.

Nhóc không muốn xa mọi người đâu!
Nhìn củ cải nhỏ mếu máo đáng thương y cũng có chút không đành lòng.

Thằng bé này đã phải trải qua một chuyện đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn có thể mạnh mẽ vượt qua.

Đứa bé ngoan ngoãn dũng cảm như vậy y cũng muốn được vui chơi cùng nó.
Nhưng ở trong cung y vẫn còn rất nhiều thứ phải giải quyết.

Do đó, sau này nếu có cơ hội y nhất định sẽ mời cả nhà Lâm gia gia vào cung một chuyến.
– A Nhĩ ngoan nha! Sau này ta sẽ mang thật nhiều đồ ngọt đến cho đệ có được không?
Thấy y có chút không đành lòng với đứa nhỏ.

An Lâm liền vội vàng quỳ xuống một chân dỗ dành cậu nhóc.
– Vậy..

vậy mọi người phải quay lại sớm đó!
Cậu nhóc chum chúm môi, ngữ điệu chân thành nói.
– Ừ, bọn ta sẽ quay lại sớm thôi!
Đây vốn dĩ chỉ là một lời hứa bình thường nhưng mà thật không ngờ lời hứa này sau cùng lại được thực hiện vào một ngày u tối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận