Xung quanh bắt đầu nổi gió, đong đưa hát ru những tán cây già.
Tôi ngồi ở chiếc ghế đá trơn nhẵn lạnh tanh, ngước nhìn bầu trời cao xa quảng đại, ngậm ngùi ôm lấy những vết khoét sâu trong tim mình.
Mặc Liên Hoa yêu thầm Thẩm Dịch một năm, nhưng nào hay biết Thẩm Dịch cũng yêu cô ấy còn lâu hơn như thế.
Cả hai chẳng ai chịu nói với ai lời nào, cứ lặng lẽ bước tiếp bên cạnh đối phương, lặng lẽ chôn giấu tình ý vào đáy lòng.
Để đến khi sắp bỏ lỡ nhau, họ mới bàng hoàng nhận ra bản thân cần dũng cảm thật nhiều.
May mắn là Thẩm Dịch cuối cùng đã chịu bày tỏ, Mặc Liên Hoa thấu rõ tình cảm của cậu ta trước khi quá muộn.
Tôi ngưỡng mộ và thầm chúc phúc, nhưng tận sâu đáy lòng vẫn không che giấu được ganh tị.
Hình ảnh Mặc Liên Hoa đứng trước mắt tôi như bản phác thảo mơ hồ Vu Phù Vân cách đây sáu năm.
Có điều tình cảm thầm kín của cô nữ sinh ấy đã được đáp lại, còn giấc mộng xuân của tôi đã hóa tro tàn.
Không khí lạnh bất chợt ùa tới, m ơn trớn trên làn da tôi trắng ngần, rít vào từng thớ thịt khiến đôi vai rét mướt.
Cái lạnh làm tôi sực tỉnh, hiểu ra anh chẳng phải Thẩm Dịch, tôi cũng không thật sự là Mặc Liên Hoa.
Họ là yêu thầm, tình cảm song phương, còn tôi…là “đơn phương.”
Chẳng nhớ bản thân đã ngồi ở đấy bao lâu, chỉ biết những nỗi bận tâm bủa vây đã giúp tôi tạm quên đi cái chân đau đớn.
Giữa thanh âm gió đêm lạnh lẽo lùa qua man tai, như vọng đến tiếng nói từ nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòng: “Vu Phù Vân, nếu thời gian quay trở lại, người mà cô chọn có còn là Tịch Đông?”
Tôi nín lặng, từng sợi thần kinh trên đầu tê buốt, hơi thở ngập ngừng:
“Có thể quay về không? Nếu được tôi vẫn bằng lòng.”
“Phù Vân.”
Là giọng trầm ấm của Tịch Đông, anh đứng đằng xa gọi tới.
Đèn đường buông ánh sáng nhập nhoạng lên chiếc áo khoác vải kaki màu nâu, mái tóc đen nhánh hòa vào bóng tối không nhìn rõ nếp.
Thấy tôi ngẩng đầu, anh sải chân bước tới:
“Hóa ra là cô ở đây.”
Tôi hỏi:
“Sao anh đến đây?”
Tịch Đông im lặng.
Thủng thẳng ngồi xuống bên cạnh tôi, môi mỏng hơi cong như đang cười:
“Đã muộn nhưng vẫn chưa thấy cô về nhà, điện thoại cũng không liên lạc được, nên tôi thử đi tìm.”
Tôi sực nhớ, lấy di động ra chìa trước mặt anh, cười áy náy:
“Nó hết pin rồi.
Đã làm anh lo lắng.”
Tịch Đông hơi ngả người ra sau, chống hai tay trên ghế đá:
“Đừng nói vậy, cô không sao là tốt rồi.”
Tôi quay mặt về phía dòng người, hít một hơi sâu, nhẹ nhàng thở ra, cố trút bỏ những nặng nề dai dẳng trong lồ ng ngực.
Rồi quay sang nói với anh:
“Chúng ta về thôi.”
Khi đứng dậy, nhoài người lấy túi xách, Tịch Đông vô tình phát hiện ra vết thương trên người tôi:
“Tay, chân cô bị gì thế?”
Tôi thoáng nhìn anh, rồi nhìn lại mình, thản nhiên cười và đeo túi xách lên vai:
“Lúc nãy tôi bị một cậu thanh niên lái moto quẹt trúng, trầy xước chút thôi.”
Anh đứng dậy lật cổ tay tôi, nép mày hơi cau lại tỏ thái độ không vui:
“Vùng vết thương rộng vẫn còn rớm máu, cổ chân thì sưng đỏ vậy mà nói như chẳng có chuyện gì.”
Giọng anh đột nhiên tức giận:
“Rốt cuộc cô có biết tự chăm sóc bản thân không hả?”
Tôi sững sờ nhìn Tịch Đông chằm chặp.
Trông thấy con ngươi đen sâu ấy thoáng vụt lên vài tia lửa, tựa là muốn thiêu đốt từng tế bào khô lạnh trên mặt tôi.
Nhìn lâu, tôi mới kinh ngạc nhận ra trước mắt mình hiện lên song song hai hình bóng.
Một là anh của hiện tại với những trang ký ức trống rỗng, tính tình ôn nhu như nước.
Một là Tịch Đông của sáu năm trước, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt hờ hững dễ làm người khác tổn thương?
Trong khoảnh khắc hồi ức và thực tại đan xen ấy, lần nữa tâm trí tôi như bị mắc kẹt vào quá khứ.
Những ấm ức tưới ào ạt lên vô số vết thương cũ, khiến cảm xúc đau đớn vùng dậy.
Anh đang lo lắng cho tôi ư? Tịch Đông, anh vẫn là người tàn nhẫn như ngày nào.
Đối với ai cũng lạnh nhạt, hững hờ, chỉ với tôi là dịu dàng, hòa nhã.
Nhưng…nó không phải là tình yêu.
Còn gì đau đớn bằng.
“Ai cần anh quan tâm?”
Mắt tôi hơi cáu giận, mặc cơn sóng ấm ức trong lòng tràn lên mạnh mẽ:
“Không biết tự chăm sóc thì đã sao? Thân thể của tôi, cuộc sống của tôi, không cần người khác nhắc nhở.”
“Phù Vân.”
Tịch Đông mềm giọng gọi tôi, ánh lửa trong con ngươi chợt tắt lịm.
Mọi biểu cảm trên khuôn mặt anh đều chửng lại vì bất ngờ, giống hệt tôi lúc nhìn thấy Mặc Liên Hoa kích động.
Vờ như chẳng nghe thấy, tôi cụp mắt, khập khiễng lướt qua.
Anh đột nhiên nhoài người theo, giữ cánh tay tôi.
Không nói lời nào liền ngồi xuống, nâng chân đau của tôi lên chăm chú nhìn vào vùng sưng đỏ, đồng tử đen sâu hơi co lại.
Tôi còn tức giận, muốn thu chân về, nhưng Tịch Đông nhất quyết giữ chặt, chẳng chịu buông ra:
“Đừng động đậy.”
Những ngón tay thon dài nâng niu bàn chân tôi như một món quà, sợ chạm đất sẽ vỡ, sợ gió lùa sẽ tan.
Dáng vẻ ấm áp này càng nhìn lâu càng khiến lòng tôi đau buốt.
Trong vô thức, câu hỏi của Thời Mộng cứ văng vẳng bên tai: “Phù Vân, nếu người hôm ấy nằm trước đầu xe cậu không phải là Tịch Đông, liệu cậu có để cho anh ta ở lại nhà mình?”
Tấm lưng tôi mảnh mai trước gió bất giác run rẩy, nội tâm không ngừng giằng co.
Từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào tâm can, dù chỉ là nhớ lại cũng đủ làm tôi rối rắm.
Tôi nói dối với cả thế giới rằng bản thân rất kiên cường, cầm lên được cũng sẽ bỏ xuống được.
Nhưng xem ra cái cơ thể vô dụng này nó thành thật hơn tôi nhiều.
Tôi thê lương nhìn anh, muốn nói với anh: “Tịch Đông, làm ơn đừng dịu dàng, đừng ân cần như thế với em nữa, được không? Lý trí em sắp không ngăn nổi trái tim phá hỏng chiếc lồng giam rồi.”
Anh chẳng hay biết gì, vẫn cẩn thận x0a nắn vết thương giúp tôi.
Một ý nghĩ đáng sợ chợt vụt qua não: “Nếu anh mãi mãi cũng không thể khôi phục lại ký ức thì sao? Anh sẽ vĩnh viễn thuộc về riêng tôi? Sẽ toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh tôi như một tháng vừa qua, không có nghi ngờ, không nuôi dưỡng ý định rời đi?”
Đèn ô tô trên đường bất ngờ chiếu thẳng đến làm lóa mắt, vừa kịp lúc đánh thức tâm trí ngơ ngẩn của tôi.
Tôi điên rồi, nhất định là đã điên rồi.
Sao có thể sinh ra suy nghĩ ích kỷ như thế.
Quá xấu hổ.
Câu nói của Thời Mộng lần nữa nhắc nhở tôi: “Phù Vân, tớ không phản đối chuyện cậu chịu trách nhiệm về vụ tai nạn, nhưng tớ sẽ không bao giờ đồng ý để cậu bắt đầu lại với Tịch Đông.
Nhiều năm không gặp, lòng người và thế sự, cả hoàn cảnh đôi bên cũng đều thay đổi, chúng ta chẳng thể đoán được.”
Tâm trạng tôi như chạm đáy, nặng nề tới mức không động đậy nổi khóe môi.
Tịch Đông bỗng nhiên xoay lưng lại, ngồi xổm trước mặt tôi:
Tôi hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
Tịch Đông vỗ vỗ vai mình:
“Tôi cõng cô.”
Tôi lạnh nhạt từ chối:
“Không cần, tôi tự đi được.”
Tịch Đông im lặng.
Cứ nghĩ anh đã từ bỏ ý định, nào ngờ lại thình lình lùi về sau, kéo tay tôi xuống, ép buộc tôi ngã lên lưng anh.
Động tác dứt khoát, nhanh nhẹn, thành công cõng được người.
Anh hơi ngoái đầu ra sau, hù dọa tôi:
“Nếu còn bướng bỉnh thì ngày mai cái chân đau của cô nhất định sẽ bị cưa bỏ vì tổn thương nghiêm trọng.”
Tôi đỏ mặt, bối rối đáp:
“Làm gì đến mức đó.
Anh mau thả tôi xuống đi.”
Tịch Đông chỉ cười cười, một tay giữ eo tôi, một tay cầm đôi giày cao gót, chậm rãi bước đi.
Ánh đèn xuyên qua những tán cây, in xuống mặt đường vô số hình dáng chiếc lá mọc chi chít nhau, chỉ tô được hai màu sáng, tối.
Người đi bên dưới bị mảng tối che mất, ngũ quan tinh tế thấp thoáng không nhìn rõ.
Trên lưng anh, tôi cảm thấy thế giới này như chẳng còn khoảng cách, thân nhiệt từ người anh dần xoa dịu đau rát trong trái tim tôi..