Sinh Phong rời đi lúc nào Mẫn Chi cũng không hay.
Thật trớ trêu làm sao, khi nàng cần hắn, níu kéo hắn thì hắn lại chẳng để tâm đến còn khi nàng mệt mỏi không còn chút hi vọng gì thì hắn lại không muốn buông tay nàng.
Có lẽ nàng và hắn ngay từ đầu vốn đã là nghịch duyên…
…………….
Ba ngày sau.
Thượng Sinh cung.
– Thái hậu đến!
– Thái hậu đến tìm trẫm là có việc gì?
Sinh Phong nhàn nhạt nhìn Hoàng Yến Kiêu, trong mắt không biểu lộ một thứ gì.
Nhìn hắn, bà ta khẽ thở dài.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh nhạt nhưng thần sắc lại vô cùng kém.
Và cả hắn gầy đi thì phải.
Đường đường là vua của một nước vậy mà lại vì một nữ nhân khiến bản thân tiều tụy đến mức này quả là mất mặt.
– Con định tự giày vò bản thân đến bao giờ! Con không nhớ bản thân mình là ai thì để ta nhắc con nhớ.
Con là Sinh Phong là vua của một nước nhưng con xem con có chỗ nào giống phong thái của một bậc đế vương hay không?
Nghe bà ta nói hắn khẽ nhíu mày nhưng rồi lại lơ đi, trong đầu dường như đang nghĩ đến gì đó.
Đối diện với thái độ này bà ta cũng không lấy làm lạ chỉ thở dài rồi lại nói:
– Con định đối đầu với ta đến bao giờ?
– Thái hậu nghĩ nhiều rồi.
– Là ta nghĩ nhiều hay thực chất là như vậy? Con nên biết những gì ta làm điều chỉ muốn tốt cho con!
Bà ta nhăn mày nhìn hắn.
Rõ ràng từ trước đến nay những điều bà ta làm là đều vì hắn vậy mà hắn vẫn không hiểu.
Suốt ngày chỉ toàn xem người mẫu thân này như lang như sói mà đề phòng.
Sinh Phong cười lạnh, những gì bà ta nói quả thật là trò cười.
Rốt cuộc là tốt cho hắn hay tốt cho chính bà ta?
– Vì một nữ nhân, có đáng hay không?
– Đáng hay không thái hậu có lẽ rõ hơn trẫm.
Năm xưa người cũng từng vì tiên đế mà tự giày vò chính mình thậm chí là cả nhi tử cũng không buông tha.
Hắn cất giọng châm chọc.
Năm xưa cũng nhờ một tay bà ta mới có hắn của ngày hôm nay.
Những gì bà ta mang đến cả đời này hắn cũng không dám quên.
– Con!….!Là cách làm của ta có đôi chút quyết đoán.
Con không hiểu ta cũng không trách.
Hoàng Yến Kiêu cố kìm nén cơn tức giận.
Đối với bà ta những gì Sinh Phong nói không khác gì trẻ con đang giận dỗi.
Có lẽ là lúc xưa bà ta đã hơi nghiêm khắc với hắn….
– Con làm mọi chuyện vì Tưởng Mẫn Chi kia liệu nàng ta có biết?
Bà ta nheo mắt nhìn hắn hỏi.
– Đây là chuyện của trẫm, thái hậu không cần để tâm quá nhiều.
– Tính cách của con quả thật vô cùng giống với tiên đế.
Bà ta thở dài, ánh mắt như hoài niệm một thứ gì đó.
– Tài trí, lạnh lùng, tuyệt tình và….cố chấp!
– Hoàng nhi con nghĩ thử xem nếu Tưởng Mẫn Chi biết đươc chuyện của phụ mẫu mình thì sẽ ra sao?
Bà ta bỗng chuyển chủ đề, giọng nói mang theo một chút gì đó như là tra xét như là suy tính.
– Ý của người là gì?
Giọng nói hắn càng thêm phần lạnh lẽo.
Ánh mắt sát khi nhìn người đối diện.
– Chuyện của họ con là người rõ hơn ta.
Bà ta mỉm cười, một nụ cười vô cùng chướng mắt.
– Dù Tưởng Mẫn Chi kia có là thánh nhân đi chăng nữa thì chắc chắn nàng ta cũng chẳng thể tha thứ cho kẻ….gián tiếp hại chết song thân của mình.
Những từ cuối bà ta kéo dài như cố tình nhắc nhở.
Mặt Sinh Phong có phần biến sắc.
Trong đôi mắt sắc bén thường ngày lóe lên nhiều cảm xúc.
Mông lung, bi thương, hối hận…
– Xem như là ta có ý tốt nhắc nhở con, đừng chấp niệm với một số thứ vốn định sẵn là không thuộc về mình.
Có thể con và nàng ta là duyên trời định nhưng mối duyên này từ đầu đến cuối là bi hay hỷ thì chỉ con hiểu rõ.