Sáng hôm sau
Tưởng Thư cung..
– Hoàng hậu nương nương giá đáo!
– Tham kiến hoàng hậu.
– Miễn lễ! Tỉ tỉ có vẻ gầy đi rất nhiều!
Cao Yến Nguyệt tỏ vẻ quan tâm nhưng thực chất là đang cười thầm.
Không ngờ có một ngày Tưởng Mẫn Chi cao cao tại thượng cũng bị giam cầm không được ra khỏi cung.
– A Kì ngươi lui ra trước ta có chuyện muốn nói riêng với tỉ ấy.
– Chuyện này…
A Kì sau lưng nàng ta tỏ vẻ khó xử.
– Hoàng hậu muốn trò chuyện riêng với ta? Không sợ ta làm hại sao?
Mẫn Chi lãnh đạm nhìn nàng ta hỏi.
Nàng muốn xem thử rốt cuộc Cao Yến Nguyệt này định giở trò gì.
– Quả thật muội cũng có chút sợ nhưng….thái hậu đã nói phi tần trong cung phải tương thân tương ái muội cũng chỉ có thể làm theo.
A Kì người lui trước đi.
– Ân…nếu có việc gì nương nương có thể gọi nô tì!
A Kì kia nhìn Mẫn Chi xong mới từ từ rời khỏi.
– Rốt cuộc hôm nay hoàng hậu đến đây là có ý gì?
Mẫn Chi ngồi xuống bàn tự rót cho mình ly trà khẽ hỏi.
– Muội đến đây là để thăm tỷ!
Cao Yến Nguyệt mỉm cười nói.
– Hoàng hậu quả thật kỳ lạ.
Mấy ngày trước còn nói ta hạ độc bây giờ lại đến xem ta có khỏe không.
Ở đây không có ai cả, hoàng hậu không cần tốn sức phải diễn.
Nàng đặt chén trà xuống nhìn thẳng vào nàng ta như đang muốn xem thử trong lòng Cao Yến Nguyệt đang suy tính điều chi.
– Ấy, tỷ tỷ là nô tài của muội nói tỷ hạ độc vả lại….là thái hậu không tin tỉ nên muội muội cũng chỉ đành thuận theo mọi người.
Cao Yến Nguyệt tỏ vẻ oan ức mà nhìn nàng.
Đối với thái độ đó nàng chỉ thấy kinh tởm.
Chuyện nữ nhân này gây ra có bao nhiêu là đáng sợ nàng đều đã đươc tận mắt chứng kiến.
– Người ta có câu: “Hổ dữ không ăn thịt con” nhưng xem ra hoàng hậu lại không bằng cả một loài vật.
Mẫn Chi cất giọng châm biếm.
– Xem ra tỷ tỷ rất thích nói đạo lý thì phải.
Vậy theo như tỷ nói người tốt sẽ được báo đáp vậy mà tại sao đến bây giờ tỷ vẫn chưa mang long thai?
Cao Yến Nguyệt bị lời nàng nói kích động nên nhắm đến chuyện nàng chưa từng có mang để khiêu khích.
Quả nhiên nghe đến đây sắc mặt Mẫn Chi có chút trầm xuống.
Vết thương lòng lại một lần nữa bị vỡ ra…
“Việc mang thai e rằng sẽ không có khả năng…”
Câu nói ấy lại một lần nữa vang lên…
Thấy Mẫn Chi im lặng, sắc mặt cũng vô cùng tệ khiến Cao Yến Nguyệt càng thêm phần hả hê.
“Để ta xem ngươi đấu với ta như thế nào Tưởng Mẫn Chi!”
– Rốt cuộc mục đích hôm nay hoàng hậu đến đây là có ý gì?
Cố kìm nén cảm xúc đau thương, Mẫn Chi muốn biết người nữ nhân này tại sao lại đến đây.
Mục đích thật sự chắc chắn không hề đơn giản!
– Ái chà….tỷ tỷ quả thật thông minh nhưng mà…Là nữ nhân đôi lúc phải biết giả ngốc đúng chỗ, tỷ luôn thẳng thắng như vậy hèn gì hoàng thượng lại tìm đến muội a~
– Hoàng hậu sẽ không rãnh rỗi đến mức cất công đến đây chỉ để khoe khoang?
Nàng biết rõ người này là đang cố tình muốn khiêu khích nàng vì thế nàng càng không thể để nàng ta đạt được mong muốn!
– Chậc chậc…tỷ quả thật là không thể dạy bảo mà! Nếu tỷ đã muốn biết chuyện vì sao hôm nay muội có mặt ở đây thì muội sẽ từ tốn nói cho tỷ biết.
Cao Yến Nguyệt chậm rãi ngồi xuống đối diện Mẫn Chi, nàng ta thoải mái rót cho mình một ly trà cứ như đây là tẩm cung của nàng ta.
Đối với hành động ấy Mẫn Chi chỉ khẽ nhíu mày rồi lại im lặng xem nàng ta muốn làm gì kế tiếp.
– Tỷ tỷ chắc còn nhớ….!A Kiều chứ?