Muốn đột phá về điểm số là điều không thể, Phương Gia Dật giữ tâm lý khá thoải mái, thành tích của cậu luôn ổn định, không quá xuất sắc cũng không quá tệ, gia đình cũng không đặt nặng vấn đề học hành.
Ngu Hạo Dương cũng tương tự, có áp lực nhưng không quá lớn. Bố mẹ hắn chỉ mong con cái được vui vẻ trưởng thành, học hành cố gắng hết sức là được.
Trong ba người bọn họ, ngược lại Vạn Kha Dương – người có vẻ vô tư nhất – lại là người lo lắng nhất. Cậu ta thường than phiền về bố mình, ngày thường chẳng bao giờ quản cậu ta, đến cả cậu ta học lớp nào cũng không biết, họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ đến. Nhưng đến lúc này, ông ấy lại thường xuyên hỏi han chuyện học hành của cậu ta, hỏi cậu ta thi đại học có thể đỗ trường nào, định học trường nào…
Vạn Kha Dương căn bản không có trường đại học mục tiêu nào, cậu ta chỉ muốn cố gắng hết sức để thi cho tốt, những chuyện khác thì đợi thi xong rồi tính. Thái độ đột nhiên lo lắng của bố cậu ta rõ ràng đã ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý của cậu ta, từ đó cũng ảnh hưởng đến Phương Gia Dật và Ngu Hạo Dương.
Phương Gia Dật ngồi chếch phía sau cậu ta, giờ giải lao thấy cậu ta chống cằm, không nói năng gì, chỉ để lại một bóng lưng u sầu, cậu liền vỗ vai cậu ta, hỏi có muốn xuống sân bóng rổ chơi không.
“Còn tâm trạng chơi bóng rổ nữa à?” Vạn Kha Dương ủ rũ quay đầu lại.
“Dù sao thì ngày nào cũng phải trôi qua mà.” Nhìn cậu ta như vậy, Phương Gia Dật vừa thấy thương, vừa thấy buồn cười, “Thư giãn một chút sẽ giúp cậu học tốt hơn.”
“Bóng còn chẳng ném trúng nổi mấy quả, đâu phải là thư giãn, rõ ràng là tăng áp lực.” Ngu Hạo Dương vừa xoay bút vừa nói.
“Trời ơi.” Vạn Kha Dương than thở: “Sao cậu lại là bạn cùng bàn của tôi thế hả?”
“Vì từ học kỳ trước lão Trình đã muốn tách hai chúng ta ra rồi, nhưng cậu đã chạy đến phòng giáo viên cầu xin ông ấy đừng đổi chỗ, hứa là trong giờ học sẽ không nói chuyện với tôi, ông ấy mới đồng ý.” Ngu Hạo Dương bình tĩnh thuật lại sự thật, “Thế nên rất tiếc, bây giờ chúng ta vẫn là bạn cùng bàn.”
Đôi khi, Phương Gia Dật cảm thấy Ngu Hạo Dương thật sự rất “tàn nhẫn”.
“Tôi không có cầu xin ông ấy.” Vạn Kha Dương cố gắng biện minh, “Tôi chỉ hỏi ông ấy… có thể không tách hai chúng ta ra không…” Vừa nói, cậu ta cũng tự cảm thấy không ổn, liền “aaaa” hét lên hai tiếng, kéo Phương Gia Dật ra ngoài đi vệ sinh.
Mỗi khi ba người bọn họ ồn ào, đều đã quen với sự im lặng của Lý Học Kiều – bạn cùng bàn của Phương Gia Dật – đa số trường hợp bọn họ đều quên mất sự tồn tại của người này. Nhưng Phương Gia Dật có thể cảm nhận được, áp lực của Lý Học Kiều ngày càng lớn, cậu ấy cũng càng ngày càng im lặng, im lặng đến mức đáng sợ.
Việc cậu ấy áp lực là điều dễ hiểu, tuy Lý Học Kiều không bao giờ nói với cậu những chuyện này, nhưng trước kia, trong những buổi họp phụ huynh, Phương Gia Dật đã gặp bố mẹ cậu ấy, cũng từng nghe thấy bọn họ mắng Lý Học Kiều rất nặng lời. Phương Gia Dật tận mắt chứng kiến Lý Học Kiều đã nỗ lực rất nhiều, cậu ấy không giống như Phương Gia Dật hay Vạn Kha Dương, học hành thất thường, cậu ấy chăm chú nghe giảng từng tiết học, hoàn thành mọi bài tập, bao gồm cả bài tập nâng cao, nhưng thành tích vẫn không đạt được như kỳ vọng của bố mẹ.
Có những người, sở trường của họ không phải là học tập, nhưng rõ ràng bố mẹ cậu ấy không thể hiểu được điều đó, chỉ biết trách móc cậu ấy không đủ cố gắng, hoặc là không đủ thông minh, hết lần này đến lần khác.
Kết thúc một kỳ thi thử nữa, như thường lệ, nhà trường lại tổ chức họp phụ huynh. Lần này, bố Phương Gia Dật không có thời gian đến, cậu cũng không hỏi nhiều.
Phụ huynh học sinh lần lượt đến đông đủ, Phương Gia Dật lại gặp mẹ của Ngu Hạo Dương, cậu chào hỏi bà: “Cháu chào bác ạ.”
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra mẹ Ngu Hạo Dương là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà đối xử với con trai rất tốt. Bà khoác tay Ngu Hạo Dương, mỉm cười với Phương Gia Dật: “Khi nào rảnh thì đến nhà chơi nhé.”
“Vâng ạ, thi xong cháu sẽ đến.” Nhìn bà, Phương Gia Dật cảm thấy Ngu Hạo Dương rất giống mẹ, đặc biệt là nụ cười.
Ba người định ra ngoài ăn gì đó, vừa đi đến hành lang thì nghe thấy tiếng mắng chửi rất lớn.
Tiếng mắng chửi quen thuộc, đôi khi Phương Gia Dật cũng nghe thấy hàng xóm mắng con cái như vậy, đứa trẻ mới chỉ học tiểu học.
Bọn họ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người bị mắng là Lý Học Kiều.
Kết quả thi thử lần này của Lý Học Kiều tệ hơn bất kỳ lần nào trước đó, có lẽ là do cậu ấy làm bài không tốt, hoặc là do áp lực quá lớn.
“Mày suốt ngày làm cái gì thế hả? Mày có học hành gì không? Mày ngồi lì ở đó như một cái xác chết à?”
“Bố mẹ bỏ ra bao nhiêu tiền cho mày đi học thêm, mày học được cái gì? Mày nói đi! Đến cả đứa ngu nhất mà học như vậy cũng phải tiếp thu được chút gì chứ, mày có não không?”
“Nuôi mày đúng là nuôi một đứa vô dụng!”
Không thể nghe thêm nữa, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó, càng nhiều người vây xem thì Lý Học Kiều càng bị tổn thương. Bọn họ định đi xuống bằng cầu thang bên kia, nhưng Lý Học Kiều vẫn luôn im lặng đứng đó – như thể không thể chịu đựng thêm được nữa, xoay người bỏ đi.
Cậu ấy vừa đi, bố cậu ấy càng thêm tức giận, túm lấy tay cậu ấy kéo lại, như sắp động tay động chân. Lúc này, trên hành lang không có giáo viên, cũng không ai đến can ngăn, Lý Học Kiều ra sức vùng vẫy, bố cậu ấy liền giáng một cái tát vào đầu cậu ấy.
Lý Học Kiều dùng hết sức đẩy bố mình ra, đây có lẽ là hành động “quá khích” nhất mà cậu ấy từng làm trong đời – đẩy người đang bạo hành mình ra xa. Bố cậu ấy bị đẩy lùi lại mấy bước, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khó tin.
Lý Học Kiều không nhìn bố nữa, chỉ quay đầu bỏ đi. Bố cậu ấy đứng phía sau, giống như một con bò tót bị chọc giận, trừng mắt, thở hổn hển. Vài giây sau, ông ta tiện tay cầm lấy một chiếc ghế đẩu kê chân đặt bên tường, đuổi theo, định ném vào đầu con trai mình.
Lý Học Kiều quay lưng lại, không hề hay biết, nhưng Phương Gia Dật và hai người bạn của cậu đã nhìn thấy. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì Ngu Hạo Dương đã nhanh chóng bước tới, chắn trước mặt Lý Học Kiều, giật lấy chiếc ghế.
Cạnh ghế đập vào tay Ngu Hạo Dương, lúc đó hắn không cảm thấy đau lắm, chỉ lo cướp lấy “hung khí” trên tay ông ta.
Phương Gia Dật và Vạn Kha Dương chạy đến, sợ bố Lý Học Kiều sẽ đánh Ngu Hạo Dương, bèn đứng chắn trước mặt hắn. Nhưng bố Lý Học Kiều vẫn muốn đuổi theo con trai, Ngu Hạo Dương từ phía sau túm lấy tay ông ta, hét lớn: “Đủ rồi!”
Lý Học Kiều đứng cách đó không xa, không còn vẻ kích động vùng vẫy như vừa nãy, cũng không còn vẻ chán nản thường ngày, cậu ấy nhìn người gây ra trò hề này, im lặng đứng đó, vẻ mặt vô cảm.
Một vài học sinh đứng xem chạy đi tìm giáo viên, hai giáo viên và chủ nhiệm khối 12 vội vàng chạy đến, kéo bố Lý Học Kiều và cậu ấy lại, đưa bọn họ vào văn phòng.
Lúc này, Ngu Hạo Dương mới hoàn hồn, chỗ bị ghế đập vào đau đến mức hắn phải ôm lấy tay.
“Ghế đập vào tay cậu à?” Phương Gia Dật vội vàng hỏi, muốn gạt tay hắn ra xem thử.
Lúc này chỉ có thể nhìn thấy một mảng đỏ ửng, không biết cụ thể bị thương thế nào.
“Mau đến phòng y tế xem sao.” Vạn Kha Dương nói.
Ba người vội vàng chạy đến phòng y tế, bác sĩ kiểm tra, may mà không bị gãy xương, chỉ bôi thuốc cho hắn.
Vết bầm tím dần dần hiện rõ, một mảng lớn, đến ngày hôm sau trông còn đáng sợ hơn. Miễn là không bị gãy xương là được, Ngu Hạo Dương cũng không để tâm, ngược lại Phương Gia Dật lại luôn hỏi hắn có đau không, dặn hắn về nhà nhớ bôi thuốc, đừng để va chạm vào.
“May mà không gãy xương, sắp thi đại học rồi, vừa nãy tôi còn tưởng cậu gãy tay thật đấy.”
“Cậu mới gãy tay ấy.” Câu nói này vậy mà lại không phải do Ngu Hạo Dương phản bác. Vạn Kha Dương trợn tròn mắt nhìn Phương Gia Dật, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Phương, cậu cũng mắng tôi!”
Ngu Hạo Dương bật cười.
“Nhà này tôi không thể ở nổi nữa…” Vạn Kha Dương lẩm bẩm.
“Hai người cấu kết với nhau, cùng một giuộc, đồng lõa với nhau!” Cậu ta dùng hết những từ ngữ “hoa mỹ” nhất mà mình biết.
Mắng xong, cậu ta chạy ra quán bánh kếp bên cạnh trường mua bánh ăn. Phương Gia Dật mua cho Ngu Hạo Dương một chiếc bánh đầy đủ “topping”, nhân bánh tràn cả ra ngoài, để an ủi “bệnh nhân”.
Từ hôm đó trở đi, bọn họ không gặp lại Lý Học Kiều nữa, chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi đại học, một số học sinh đã không đến trường, ở nhà ôn tập. Bọn họ không biết việc ở nhà trong tình cảnh như vậy đối với Lý Học Kiều có ý nghĩa gì, nhưng cũng không thể giúp gì được nữa.
Sự việc này cũng khiến nhà trường phải chú ý, tuy không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng đúng vào thời điểm mọi người đang căng thẳng nhất, ở trường trung học phổ thông tỉnh bên cạnh lại xảy ra vụ việc học sinh lớp 12 nhảy lầu tự tử. Các giáo viên chỉ biết liên tục động viên học sinh, đồng thời cũng tư vấn tâm lý cho các bậc phụ huynh, khuyên họ đừng tạo quá nhiều áp lực cho con cái, tránh gây ra những ảnh hưởng tiêu cực.
Vạn Kha Dương lại là người được lợi nhất, cậu ta nói với bọn họ, bố cậu ta rất nghe lời giáo viên, dạo này cũng không càm ràm cậu ta nữa, còn hỏi cậu ta sau khi thi đại học xong muốn đi đâu chơi.
Phương Gia Dật cũng có dự định như vậy, sau khi thi đại học xong, ba người bọn họ sẽ cùng nhau đi du lịch, bất kể kết quả thi cử thế nào. Cậu mang theo mong ước đó để tham gia kỳ thi đại học, chỉ là đời người khó đoán, trong bữa tiệc chia tay sau khi thi xong, có người đã uống rượu, có người đã rơi nước mắt.
Ngu Hạo Dương ngồi bên cạnh cậu, im lặng rất lâu. Hắn cũng đã uống rượu, tửu lượng không tốt, cúi gằm mặt xuống, ánh mắt mơ màng. Phương Gia Dật đỡ lấy hắn, Ngu Hạo Dương nhìn cậu, nhìn rất lâu.
“Làm bạn tốt mãi mãi như vậy không tốt sao?”
Trong rất nhiều năm sau đó, câu nói đột ngột ấy mỗi khi được nhớ lại đều khiến Phương Gia Dật cảm thấy lạnh sống lưng như lúc mới nghe thấy.
Cậu khó nhọc nhìn Ngu Hạo Dương, hy vọng là mình đã hiểu nhầm, nhưng ánh mắt phức tạp của hắn đã dập tắt hy vọng của cậu.
“Cậu biết rồi…”
“Ừ.”
Phương Gia Dật cúi đầu xuống, vết bầm tím trên tay Ngu Hạo Dương đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa tan hết.
Vạn Kha Dương đi tới, ban đầu còn cười nói với bọn họ, sau đó liền đưa tay lên dụi mắt, khóc nức nở. Cậu ta dựa vào người Phương Gia Dật, Phương Gia Dật không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy vai cậu ta, vỗ về. Đợi đến khi Vạn Kha Dương khóc xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Phương Gia Dật đang lặng lẽ rơi nước mắt bên cạnh cậu ta.
Phương Gia Dật ôm Ngu Hạo Dương lần cuối, sau khi đã ôm lần lượt rất nhiều bạn học khác.
Không có chuyến du lịch tốt nghiệp, cũng không có viễn cảnh chia tay rồi vẫn có thể làm bạn như cậu từng tưởng tượng, cũng không đợi đến ngày vết bầm tím trên tay hắn hoàn toàn biến mất, cậu và Ngu Hạo Dương, chia tay nhau từ đó, bảy năm dài đằng đẵng.