Một Ngàn Đêm Ngủ Đông - Tu Nguyệt Nha

Chương 1: Gấu trắng


[HƯƠNG THƠM CỦA RƯỢU – NGỦ SAY]

_

Ngủ là điều tuyệt vời nhất trên đời.

Còn những chuyện khác…

Trong nửa năm qua, Bạch Nhung đã tiêu hết 10,000 euro cho rượu vang.

Cô thích ăn nho, nhưng lại còn thích uống rượu nho hơn. Hiện tại, chính cô cũng gần như biến thành một trái nho. Chỉ cần khoác lên mình chiếc áo len dày cộp và chiếc áo khoác lông cừu rồi bước ra đường, trông tròn trịa đến mức nếu chẳng may đụng phải ai đó, có khi cô sẽ lăn lông lốc không ngừng. Đó chỉ là lời nói đùa của Lý Huệ, bạn của Bạch Nhung.

Thực ra, Bạch Nhung không hề mập. Kể từ khi khỏi bệnh, cô chẳng thể béo lên được, thậm chí ngày càng gầy đi. Không tăng cân có thể là may mắn của cô, nhưng lại là nỗi thắc mắc của mẹ cô: “Tiền của mẹ rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

“Mẹ, con cũng muốn hỏi điều đó.”

Thu nhập từ những buổi biểu diễn với dàn nhạc giao hưởng trong thời gian rảnh rỗi của Bạch Nhung đều bị cô tiêu vào việc nếm thử rượu ngon của Pháp. Cô nghĩ cuộc sống nên như thế, cứ sống ngày nào hay ngày đó, chủ nghĩa hưởng thụ là trên hết. Cho đến khi căn hộ mà cô thuê ở trung tâm thành phố bị kẻ trộm dọn sạch.

Cô ghét những tên trộm ở Paris. Có vẻ như không chỉ đại lộ Champs-Élysées không an toàn mà ngay cả khi ngủ ở nhà cũng đầy nguy hiểm. Trời mới biết làm thế nào một tên trộm có thể trong đêm, ngay dưới mắt của chủ nhà, lấy đi hết tất cả đồ đạc.

Khi Bạch Nhung bị ngạt khói mà tỉnh dậy, khi đó toàn bộ tài sản của cô đã không cánh mà bay. Đáng chết, tên trộm còn hút một điếu thuốc trước khi rời đi, tàn thuốc rơi vào rèm cửa dẫn đến bén lửa, biến căn phòng thành đống hoang tàn. Lúc này, không chỉ không còn đồng nào trong túi, cô còn nợ chủ nhà một khoản tiền.

Trước khi buộc phải rời đi, Bạch Nhung đã cầu xin chủ nhà cho thêm vài ngày để trả tiền bồi thường, nhưng bà cụ người Pháp độc ác đã từ chối. Khi Bạch Nhung giải thích “Do bệnh tình của tôi mới dẫn đến chuyện này, tôi cũng bị oan”, nhưng khi chủ nhà hỏi lại: “Cô mắc căn bệnh kỳ lạ gì mà lại khiến tên trộm lấy hết đồ đạc của cô ngay bên cạnh?” thì cô không thể nói ra.

Bạch Nhung cũng không kể cho gia đình nghe chuyện này. Nếu bố mẹ biết, chắc chắn họ sẽ lo lắng, có khi còn gọi cô về nước ngay để tái khám, điều mà cô hoàn toàn không muốn.

Mẹ cô ở đầu dây bên kia thở dài: “Con thật sự không còn một xu nào sao?”

“Vâng, là do con tiêu quá nhiều.”

“Nhung Nhung, mẹ đoán ăn, uống, ngủ có phải là ba điều quan trọng nhất trong cuộc đời con không?”

“Mẹ, hãy mạnh dạn mà nói đó chính là ba điều quan trọng nhất.”

“…”

— Có hàng ngàn cách để kiếm tiền tiêu vặt.

Trong cuộc gọi với bố mẹ, Bạch Nhung chân thành xin lỗi, nũng nịu một chút để thoát khỏi sự trách móc. Đúng như dự đoán, từ khi xảy ra sự cố năm ngoái, bố mẹ đối xử với cô rất bao dung.

Thật ra, trước khi gọi cuộc điện thoại quốc tế này, Bạch Nhung vẫn cố gắng không liên lạc với bố mẹ, chờ Lý Huệ đến đón về nhà ở tạm.

Tháng Hai, tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống, từng mảnh từng mảnh chất đầy lên những ngôi nhà cổ màu phô mai dày như chăn bông. Cả thế giới dường như tĩnh lặng, chỉ có dòng sông Seine chầm chậm chảy, tạo cảm giác nhàn nhã và dễ chịu.

Buổi chiều bỗng dưng trời quang đãng, công viên và quảng trường chật kín người. Thời tiết này trông có vẻ ấm áp, nhưng gió mùa đông vẫn cắt da cắt thịt. Trên đường phố, một cô gái Trung Quốc vừa hoàn thành thủ tục báo mất bước ra khỏi ngân hàng.

Trước đó, Bạch Nhung đã báo án nhưng cô biết điều đó không có ích gì. Cô kéo chặt chiếc áo khoác màu nâu, đeo chéo chiếc hộp đựng vĩ cầm, nhảy qua một vũng nước do tuyết tan.

Đi bộ thật mệt mỏi, Bạch Nhung nghĩ.

Khi nào con người mới phát minh ra một phương tiện đi lại mà có thể đạp lên để đi mọi nơi, giải phóng đôi chân để không cần phải đi bộ nữa?

Ôi, những ý tưởng viển vông này không thể nói ra, nếu mẹ biết, chắc chắn lại trách cô là một con gấu lười biếng.

Đi mãi, cuối cùng cô cũng đến chỗ đã hẹn với Lý Huệ – một con phố đi bộ phía sau tòa nhà khách sạn, con đường phía trước đang sửa nên không có người qua lại. Cô tìm thấy một tiệm bánh có biển hiệu “Hôm nay không mở cửa”, ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa, chính xác là nửa nằm nửa ngồi. Đã có thể nằm thì việc gì phải ngồi chứ.

Trường học ở gần đây, chiều nay cô có một tiết học, đáng ra sau khi xong việc cô nên đến lớp của giáo sư Dumont, nhưng sau chuyện bi thảm như vậy, tại sao lại không bỏ một buổi học chứ?

Giáo sư Dumont sẽ hiểu cho cô mà.

Ai nỡ ép một kẻ xui xẻo như cô.

Tiệm bánh không mở cửa nhưng không hiểu sao lại thoang thoảng mùi bánh mì baguette, khiến Bạch Nhung chưa ăn trưa nuốt nước miếng. Cô thở dài, lấy từ túi áo khoác ra hộp bánh quy chocolate đen LU cuối cùng, “Cứ đợi ở đây đến khi Huệ Huệ đến đón vậy.”

Trên bậc thang bên cạnh, mấy cụ ông cụ bà người Pháp đang ngồi rải rác dưới nắng, cảnh tượng trông thật lười biếng. Bạch Nhung vừa gặm bánh quy, vừa nghĩ có nên cảm ơn tên trộm không? Ít ra, hắn không trộm đi cây vĩ cầm của cô. Đây dù sao cũng là một cây đàn từ thế kỷ XIX, thật may mắn.

Tất nhiên, cũng có thể là do đêm qua cô ôm hộp đàn mà ngủ.

Bạch Nhung cảm thấy mình có vẻ hơi bị cảm vì người mệt mỏi rã rời. Cô nằm nghỉ một lúc, ngay khi đang trong tình trạng chán nản tuyệt vọng nhất, “đinh” một tiếng, có một bé gái tóc nâu đi ngang qua ném vào hộp vĩ cầm của cô một đồng xu.

Tiếng đồng xu rơi rất nặng nề.

Bạch Nhung: “…”

Bé gái không ngoảnh lại, tung tăng nhảy đi trong tay người lớn, bóng dáng như một thiên thần bay ngang.

— Mình trông thảm hại đến thế sao?

Bạch Nhung mỉm cười khổ sở nhặt lấy đồng xu, quả thật đây là số tiền mặt duy nhất mà cô có.

*

Cùng lúc đó, cách đó khoảng 20 feet, trong một tòa nhà văn phòng cổ đối diện, tình hình không hề yên tĩnh chút nào. Trong sảnh tầng trệt, những nhân viên mặc vest đang đi lại qua các tờ giấy trắng bay đầy trời, gọi điện, in tài liệu, nộp báo cáo… Tiếng giày cao gót, tiếng giày da vội vã và hỗn loạn khiến không khí rung lên.

Tầng trên thì hoàn toàn yên lặng và nghiêm trang.

Chủ sở hữu hầm rượu đang ngồi trong văn phòng, nhẹ nhàng hỏi cấp dưới: “Nino, về vấn đề chất lượng của lô rượu này trong quá trình đóng chai, tôi đã yêu cầu một báo cáo tổng kết trước cuộc họp, nhưng thứ cậu đưa tôi lại là một bản nháp?”

Mặc dù giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng trợ lý vẫn vừa nghe vừa lau mồ hôi, “Xin lỗi! Nhưng… nhưng ngài chỉ thông báo một tiếng trước…”

“Một tiếng, tôi đã có thể viết xong hai bản rồi.”

Trợ lý cười gượng, nghĩ thầm, đúng là anh.

“Đúng vậy! Ngài Navarre, nhưng bây giờ cố gắng thay đổi tình hình cũng không có ích gì, việc này rất khó xử lý, chúng ta nên tập trung vào lô tiếp theo…”

“Không có ích gì?”

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản lướt qua phía trước, giọng điệu chậm rãi: “Nino, đừng bao giờ nói điều đó trước mặt tôi.”

Trong tầm nhìn của trợ lý, Navarre ngồi bên trong bàn làm việc, hai tay đan vào nhau trong tư thế thoải mái.

Sau lưng anh không phải là kệ sách mà là một bản đồ lớn, một tấm bản đồ tinh tế chiếm trọn bức tường. Anh ngồi ở giữa bản đồ, nơi thế giới vừa khéo được chia thành Đông và Tây.

Trợ lý không biết nói gì thêm bất giác lại lau mồ hôi.

“Viết báo cáo tổng kết ngay tại đây, nộp cho tôi sau 10 phút nữa.” Nói xong, Navarre đứng dậy đi vào phòng nghỉ cá nhân bên trong.

Phòng nghỉ có nhiều tủ rượu, ở một góc trống còn có bàn bi-a. Lúc này, bạn của Navarre, một người lai giữa Hungary, Trung Quốc và Áo — Otto, đang cúi người bên bàn bi-a, nói mỉa bằng tiếng Pháp vụng về: “André, tôi khuyên cậu đừng áp dụng phương pháp quản lý của New York ở đây, đây là Pháp, nhân viên có thể đình công bất cứ lúc nào.”

Navarre liếc nhìn anh ta một cái, không đáp lời mà đi đến tủ rượu, mở một chai rượu vang đỏ.

Otto đặt cây cơ bi-a xuống, ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, cười lạnh: “Tôi nghĩ thời gian cậu sống ở Manhattan khi đi du học đã ảnh hưởng quá nhiều đến cậu, cậu vẫn chưa quen với nhịp độ của nước Pháp.”

Một ly rượu vang đỏ được đặt trước mặt anh ta —

“Là lô rượu của năm kia.”

Navarre ngồi xuống.

Otto cầm ly rượu lên, xoay nhẹ rồi nếm thử một ngụm nhỏ, “Ồ? Rượu này khá ổn, có vị trái cây chín.”

Navarre bắt chéo chân, “Chuyện tham quan bảo tàng tư nhân nhà cậu vào Chủ nhật, cậu đã chuẩn bị xong chưa? Tôi đã nhấn mạnh, lần này là các ông chủ Trung Quốc đến, nên hướng dẫn viên phải đảm bảo nói tốt tiếng Trung.”

“Yên tâm, tôi làm việc…”

“Cậu làm việc thì không đáng tin chút nào.”

Otto lại cười lạnh, “Vậy sao cậu vẫn giao thiệp với một kẻ cẩu thả như tôi?”

Như mọi khi, người bạn của Otto, Navarre nở nụ cười thoáng qua, lời nói cũng thường chứa đựng những hàm ý khó chịu: “Dù sao thì cậu cũng rất hiểu về rượu.”

Otto: “…”

Otto đã chơi với anh nhiều năm, anh ta có thể hiểu rõ ý ngầm của câu nói này: Nếu không vì cậu hiểu biết về rượu, chúng ta đã không thể làm bạn.

Otto cười nhạt rồi rời đi.

*

Mười phút ngắn ngủi trôi qua, khi Navarre bước ra khỏi phòng nghỉ, trợ lý vừa kịp hoàn thành đoạn cuối của báo cáo, vội vàng đặt bút xuống bàn, đứng dậy đầy phấn khích: “Ngài Navarre, xin mời xem!”

Sau đó, vị trợ lý với mái tóc thưa thớt lật lịch trình: “Ngoài ra, tôi cũng nên báo cáo với ngài về kế hoạch công việc nửa tháng tới. Trước tiên, sáng thứ Ba, các nhà đầu tư Trung Quốc sẽ xuống máy bay, sau khi họ ổn định tại khách sạn và ăn trưa, chúng ta cần đến gặp họ vào lúc 1 giờ chiều, cùng uống cà phê để trò chuyện và làm quen, sau đó vào lúc 3 giờ chiều sẽ đưa họ đi tham quan Bảo tàng Jeo Lan, kết thúc xong sẽ đi đến nhà hàng chủ đề rượu vang để dùng bữa tối, mời các ông chủ Trung Quốc thử loại rượu của hầm chúng ta từ năm 1980…”

Navarre ngồi trên ghế xoay vừa ký giấy vừa nghe, thêm mười phút trôi qua, “Chỉ có vậy thôi sao? Quả nhiên không phải là một tháng bận rộn.”

Trợ lý đọc đến mệt: “…”

Cuối cùng, trợ lý chỉ vội vàng bổ sung vài câu: “Ồ! Chiều thứ Bảy này, ngài còn có một cuộc hẹn đặc biệt, tham dự đám cưới tại trang trại của con trai út bà Duran. Ngài và ông Otto đều được mời. Đây là cơ hội tốt để kết nối quan hệ mới, vì bà Duran quen biết nhiều ông trùm bán lẻ…”

“Được rồi, nói trọng tâm là được, tôi nhớ rồi.”

Trợ lý nhanh chóng gật đầu, “Ngài Navarre, trí nhớ của ngài luôn tốt như vậy.”

Navarre mỉm cười nói: “Vậy sao? Tôi lại nghĩ là bình thường. Nếu tốt hơn chút nữa, có lẽ tôi không cần trợ lý.”

Trợ lý: “…”

Vẻ mặt trợ lý rất đau khổ.

“Opale đã về nhà chưa?”

“Vâng, tiểu thư đã theo quản gia Matthew về rồi.”

“Được.” Navarre đặt công việc xuống, đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa sổ, “Nino, hãy nhớ, đây là giờ làm việc trong ngày làm việc. Trong thành phố này, ai cũng đang làm việc, bao gồm cả tôi. Thậm chí, một học sinh cũng bận rộn với việc học —” Trong khi nói, anh mở cửa sổ ra.

Ánh nắng ngoài trời thật ấm áp, dù bên trong có máy sưởi nhưng không khí cũng có vẻ u ám hơn.

Navarre đứng trước cửa sổ, nhìn thấy vài ông lão ngồi rải rác ở con phố đi bộ sau tòa nhà cửa hàng đang phơi nắng.

Trước cửa hàng bánh ngọt đối diện vẫn chưa mở cửa vì một lý do nào đó, trên băng ghế ngoài cửa có một cô gái đang nằm.

Cô gái có mái tóc dài đen nhánh, một nửa mái tóc của cô tắm dưới ánh nắng vàng nhạt. Da cô trắng, nhưng màu da khác với người da trắng, vẻ lười biếng của cô khiến cô trông không có sức sống, sắc mặt cũng không tốt. Vì khoảng cách không quá xa, Navarre thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy hàng lông mi dài và dày, bóng quạt của nó dưới ánh nắng mặt trời vẫn không tan biến mà đen như mực.

Cô mặc áo khoác màu nâu nhạt, váy len màu kaki, chân đi đôi bốt cao cổ màu nâu sẫm, đội mũ nồi màu nâu… Tất cả những màu sắc gần giống nhau này khiến cô như chú chìm trong bầu không khí ấm áp. Ngay cả chiếc ghế sắt đen đó cũng như biến thành chiếc giường mềm.

Cô gái khiến Navarre nhớ đến một loài động vật màu trắng với bộ lông mượt mà và mềm mại: gấu trắng. Một con gấu nhỏ vẫn còn non, cuộn tròn trong tổ ngủ say, không nhúc nhích mà lười biếng cả mùa đông.

Một hai tiếng trước, Navarre cũng đã mở cửa sổ và đã thấy một khối trắng mờ bên dưới nhưng không nhìn kỹ…

Giờ anh mới biết đó là một người.

Người này đã nằm rất lâu.

Nhìn vào hộp đàn bên cạnh cô ấy, có thể đoán có lẽ cô là sinh viên của học viện âm nhạc gần đó. Ở loại trường này có nhiều du học sinh.

Navarre liếc nhìn lịch treo bên cửa sổ, xác định hôm nay đúng là một ngày thứ Hai bận rộn của một thành phố hiện đại.

Lúc này, một người đàn ông vô gia cư gầy gò vài mét phía xa bắt đầu nói chuyện một mình, tiếng than phiền của ông ta đánh thức cô gái.

Cô gái dụi mắt, nghe vài câu rồi thì thầm trò chuyện với người vô gia cư đó, sau đó đột nhiên vẫy tay nói to để an ủi: “…Cố gắng cũng vô ích, ông đi ngủ dưới cầu thì hơn.”

Nói xong, cô lại nhắm mắt.

Người vô gia cư gầy gò suy nghĩ một lúc rồi vui mừng đáp lại: “Cô nói đúng!” Sau đó ông nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.

Navarre rút ánh nhìn rồi đóng cửa sổ lại.

Phía sau anh, trợ lý vẫn đang bào chữa lảm nhảm cho sai lầm trong công việc trước đó. Navarre quay lại, bình tĩnh cắt ngang lời của đối phương: “Nino, chuyện này đến đây là xong. Sau này, trong giờ làm việc hãy chú tâm vào công việc. Cậu biết đấy, trên thế giới này có rất nhiều người không có chí cầu tiến, như ở ngoài kia… đầy những kẻ lười biếng, tôi không muốn có loại người đó bên cạnh tôi.”

_

Lưu ý quan trọng:

Chứng ngủ rũ của nữ chính trong bối cảnh thời gian của câu chuyện này vẫn chưa có phương pháp điều trị hiệu quả trong giới y học, các loại thuốc chỉ là giả định, xin đừng tra cứu.

Do ngữ cảnh tiếng Pháp, các đoạn hội thoại đầu của nam nữ chính sẽ bao gồm nhiều kính ngữ, thường sử dụng “ngài,” và chào hỏi, tạm biệt cũng sẽ hơi chính thức, mong rằng không đọc quá khó chịu~ khi họ thực sự thân thiết hơn thì sẽ không dùng kính ngữ nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận