Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 27: Cả đêm không về bị bố phát hiện


Tăng Kha hoảng loạn mất giây, đệch mợ, đây là định g i ế t cô à.

Sáng sớm ngày ra mà Tưởng Tiểu Mễ với Quý Vân Phi đã dính lấy nhau rồi à? Dính lấy nhau thì thôi đi, còn tắt cả điện thoại?

Cô nàng vội vàng nói dối: “À, Tiểu Mễ đi vệ sinh rồi ạ, để cháu đi tìm cậu ấy.”

Tưởng Mộ Bình không nghi ngờ Tăng Kha nói dối, “Vậy được, bảo nó mau gọi lại cho bác, bác có việc gấp.”

“Vâng ạ, cháu đi tìm cậu ấy ngay đây ạ.”

Quên mất chào tạm biệt với Tưởng Mộ Bình, Tăng Kha vội vàng cúp máy.

Một lát nữa cô phải mắng cho Tưởng Tiểu Mễ một trận mới được, điện thoại là thứ mà có thể tùy ý tắt được sao?!

Tăng Kha ấn gọi cho Quý Vân Phi, một giọng nữ máy móc, ‘Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy’.

Ôi đệch.

Không kiềm chế được mà chửi bậy.

Không bỏ cuộc, cô nàng tiếp tục gọi, kết quả vẫn như vậy.

Phải làm thế nào đây?

Tăng Kha gấp đến mức vò đầu, xong rồi xong rồi, ai cũng không cứu nổi hai người nữa.

Cô nàng vuốt ngực để mình bình tĩnh lại, trước mắt chỉ có thể tìm Đằng Tề.

Phòng khách sạn là do thư ký của bố Đằng Tề đặt, cô nàng bảo Đằng Tề hỏi nhân viên khách sạn bên kia xem sao, sau khi tìm được Quý Vân Phi phải mau chóng gọi điện lại cho cô.

Mười phút sau, Đằng Tề gọi lại, Quý Vân Phi sáng hôm qua rời đi vẫn chưa quay về, hành lý vẫn còn ở trong phòng.

Nghe xong, Tăng Kha giống như quả bóng bị xì hơi.

“Này, nói chuyện đi.” Giọng Đằng Tề truyền đến.

“Nói cái rắm ấy, chân của Tiểu Mễ lần này không giữ được nữa rồi, bác Tưởng không đ á nh gãy mới lạ đấy!”

“Cậu đừng có tự mình dọa mình, bố tôi lần nào chả nói tôi mà học hành không hẳn hoi sẽ đ á n h gãy chân tôi, cậu xem chân tôi g ã y được mấy lần rồi?”

“Bố cậu với bố của Tiểu Mễ không giống nhau, bố cậu ấy là… bỏ đi, không nói với cậu nữa.”

Tăng Kha trực tiếp ấn tắt điện thoại, tiếp tục ấn gọi vào điện thoại của Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ, vẫn tắt máy như cũ.

Đã mười phút trôi qua, cho dù nhà vệ sinh có cách khu thăm quan có xa thì cô cũng phải đến rồi chứ.

Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là lại đợi, nói không chừng có thể liên lạc được ngay.

Chỉ cần bác Tưởng không gọi điện lại lần thứ hai giục, cô không cần chuẩn bị chủ động giải thích, có thể lùi được lúc nào hay lúc đó.

Tưởng Tiểu Mễ ơi là Tưởng Tiểu Mễ, cậu giỏi thật đấy, dám chơi trò mất tích trên địa bàn của bố cậu.

Bây giờ Tăng Kha như ngồi trên đống lửa, đ a u k h ổ muốn c h ế t. Lại ba phút nữa trôi qua, vẫn không gọi được.

Cô nàng đang chuẩn bị ấn gọi tiếp điện thoại của Tưởng Mộ Bình gọi đến.

Lần này không nghe cũng không được.

“Dạ, bác Tưởng.”

“Tiểu Mễ đâu?”

“À, bụng cậu ấy hơi không thoải mái nên vẫn chưa ra, cháu bảo cậu ấy gọi lại cho bác ngay ạ.”

“Tiểu Kha à, làm khó cho cháu rồi.”

Trong lòng Tăng Kha lộp bộp, câu này nghe có vẻ không ổn lắm, cô nàng giả vờ cười qua loa cho xong: “Không sao không sao, bọn cháu làm bạn tốt bao nhiêu năm rồi mà.”

Tưởng Mộ Bình: “Cháu không cần phải giấu thay Tiểu Mễ nữa, nó không ở cùng cháu có đúng không?”

Tăng Kha cắn môi, không lên tiếng.

Tưởng Mộ Bình thở dài, “Vậy cháu có biết là cả đêm qua Tiểu Mễ không về nhà, đến bây giờ điện thoại cũng không gọi được.”

“Cái gì ạ? Cậu ấy không về nhà?” Tăng Kha ngơ luôn.

“Bây giờ Tiểu Mễ ở cùng ai?”

Tăng Kha cũng sợ, không ngờ được mọi chuyện lại nghiêm trọng như thế này. Vậy mà Tiểu Mễ lại dám cả đêm không về, điều quan trọng là điện thoại không gọi được, Quý Vân Phi cũng không ở khách sạn, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

Tăng Kha khóc nói, “Bác Tưởng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ?”

“Cháu nói với bác trước, Tiểu Mễ ở cùng ai?”

“Quý Vân Phi.”

Đợi Tăng Kha nói rõ hết mọi chuyện, Tưởng Mộ Bình tức đến mức lồng ngự/c thắt lại, loại cảm giác bất an cũng dâng lên.

Những năm này có sóng gió gì mà ông chưa từng trải qua, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng lại hốt hoảng như vậy.

Ông hỏi Tăng Kha: “Cháu có chứng minh thư của Quý Vân Phi không?”

“Có có, vé là do cháu đặt.” Tăng Kha vội vàng gửi số chứng minh thư của Quý Vân Phi cho Tưởng Mộ Bình.

Thư ký thấy sắc mặt Tưởng Mộ Bình rất kém: “Bí thư Tưởng, có phải ngài không khỏe chỗ nào không?”

Đã ba ngày liên tiếp, chưa một ai được nghỉ ngơi.

Vội vàng bay qua hết tỉnh này đến tỉnh khác.

Tưởng Mộ Bình xua tay, ông gọi điện thoại cho chú Tư, “Tiểu Tứ, chú đang ở Bắc Kinh à?”

“Vâng, anh Hai, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Mễ cùng một chàng trai đi cả đêm không về, khách sạn đặt bọn nó cũng không về, điện thoại của cả hai đứa đều không gọi được. Bây giờ chú mau chóng tìm người điều tra xem chứng minh thư của Tiểu Mễ và chàng trai đó có từng check-in ở chỗ nào Bắc Kinh không.”

Sau đó Tưởng Mộ Bình liền gửi số chứng minh thư của hai đứa trẻ cho chú Tư của Tiểu Mễ.

Chưa đến năm phút sau chú Tư Tiểu Mễ gọi điện lại: “Anh Hai, không xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.”

Bất giác tay Tưởng Mộ Bình run lên: “Em mau chóng gọi điện cho tất cả mọi người trong nhà, hỏi xem từ hôm qua đến bây giờ Tiểu Mễ có liên lạc với ai không.”

“Được, em gọi điện ngay đây. Anh Hai, anh đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.” Dừng một lát, chú Tư nói: “Anh Hai, chúng ta có cần tìm bạn là công an nhờ tìm giúp không?”

Vừa rồi anh chỉ nhờ người kiểm tra xem có check-in ở chỗ nào không, không nói gì khác.

“Anh biết rồi, chú gọi điện thoại trước đi.” Tưởng Mộ Bình vội vàng, thúc giục chú Tư.

Lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy ruột gan rối bời như vậy.

Vẫn luôn ôm một chút may mắn, trong lòng thầm nghĩ có lẽ là con bé đến nhà cậu rồi.

Tưởng Mộ Bình không dám nói với mẹ Tiểu Mễ chuyện này, tự mình liên lạc với bên nhà cậu Tiểu Mễ, kết quả khiến người ta thất vọng.

Mấy phút sau, chú Tư lại gọi điện đến: “Anh Hai, đều hỏi hết rồi, ngoại trừ Tưởng Bách Xuyên trưa hôm qua có gặp Tiểu Mễ ra thì sau đó không có bất có ai gặp con bé hết, con bé không liên lạc với bất cứ ai.”

Những tin tức không may mắn bình thường hay xem bây giờ đều chiếm lấy tâm trí ông, một phút cũng không đợi được.

Tưởng Mộ Bình dặn dò thư ký: “Cậu liên lạc với bên cảnh sát Bắc Kinh, xem xem từ tối qua đến bây giờ có hai đứa trẻ nào mười lăm mười sáu tuổi, một nam một nữ gặp t a i n ạ n không?”

Nói xong câu này, ông càng thêm bức bách.

Thư ký cũng nhận ra được có gì không đúng, vội vàng liên lạc với bên cảnh sát Bắc Kinh.

Anh ta cũng hiểu được phần nào Tiểu Mễ, nhìn cô có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng luôn tìm cách đối phó với bí thư Tưởng.

Cho dù cô lại lén cùng con trai ra ngoài chơi cũng không nên tắt điện thoại, bởi vì một khi tắt sẽ làm người trong nhà nghi ngờ.

Điện thoại tắt, cả đêm không về khách sạn, bây giờ đã là 10 giờ sáng, vẫn không liên lạc được, đây không phải là một điều tốt.

Mà lúc này ở một quán ăn sáng nào đó ở Bắc Kinh, Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ vừa đùa nhau vừa ăn sáng.

“Cậu ăn trứng chiên đi.” Quý Vân Phi gắp miếng trứng chiên còn lại cho cô, bọn họ đến muộn quá, đồ ăn sáng đều bán hết, chỉ có thể bảo đầu bếp làm mấy cái trứng chiên ăn tạm.

“Cậu mau ăn đi, lát nữa nguội không ngon nữa.”

“Không ăn, từ nhỏ tớ đã không thích ăn trứng rồi, chiên luộc hầm tớ đều không thích.” Tưởng Tiểu Mễ lại gắp trứng cho cậu.

Quý Vân Phi lừa cô nói: “Chả trách toán của cậu lại kém thế, ngày nào tớ cũng ăn hai quả trứng.”

“Lừa đảo, còn lâu tớ mới tin.”

“Tớ lừa cậu làm gì!” Quý Vân Phi gắp trứng để lên miệng cô, “Há miệng.”

Tưởng Tiểu Mễ mím môi cười, không tìm lý do nữa, nghe lời ăn hết miếng trứng chiên.

“Chiều nay mấy giờ cậu về Thượng Hải vậy?” Ra khỏi quán ăn sáng, Tưởng Tiểu Mễ hỏi Quý Vân Phi.

  

Vốn dĩ là định sáng nay về, tạm thời thay đổi, Quý Vân Phi nói: “Chuyến muộn nhất, chiều nay tớ lại đi dạo cùng cậu, đưa cậu về xong tớ đến sân bay.”

Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu: “Tớ đưa cậu ra sân bay.”

“Không được, cậu từ sân bay về trời tối rồi, một mình không an toàn.”

“Vậy tớ ngồi xe bus của sân bay.”

“Như thế cũng không được.” Quý Vân Phi đội mũ lên cho cô, “Không nghe lời lần sau sẽ không mua đồ ăn vặt cho cậu nữa.”

“Được được được, cậu là đại ca.”

Quý Vân Phi cười: “Cậu là lãnh đạo của tớ.”

Tưởng Tiểu Mễ có hơi xấu hổ, dừng cánh tay huých cậu hai cái, tiện thể để tay vào trong túi áo của cậu.

Sáng nay bọn họ cũng không có kế hoạch gì đặc biệt, chuẩn bị về khách sạn sạc điện thoại.

Tưởng Tiểu Mễ không muốn gọi xe, hai người chậm rãi đi bộ về khách sạn.

Đi bộ hơn một tiếng, lúc bọn họ đến khách sạn đã 11 giờ 15 phút.

Vừa mới đến sảnh khách sạn đã bị quản lý khách sảnh khách sạn nhận ra. Hai đứa trẻ này nhỏ tuổi, phòng ở lại do thư ký của giám đốc Đằng đặt, cô ấy có ấn tượng rất sâu.

“Hai đứa đã quay lại rồi, mau gọi điện cho người nhà đi, bọn họ gần như lật cả trời lên tìm hai đứa, vừa rồi cảnh sát còn gọi điện qua hỏi bọn chị tình hình đấy.”

Hai người đều ngây người, nhất là Tưởng Tiểu Mễ, sợ hãi đến mức không nói lên lời.

Quý Vân Phi hoàn hồn lại trước, vẫn không dám tin: “Chị ơi, chị nói gì cơ?”

Giám đốc sảnh: “Điện thoại của hai đứa tắt, cả đêm không về, 11 giờ rồi mà vẫn không liên lạc được. Gia đình của bọn em lo lắng c h ế t đi được, còn tưởng bọn em xảy ra chuyện gì, bọn em đúng thật là, mau chóng gọi điện về đi.”

Quý Vân Phi nói cảm ơn, kéo Tưởng Tiểu Mễ vào thang máy.

“Làm sao đây làm sao đây?” Lòng bàn tay Tưởng Tiểu Mễ lạnh ngắt, không khỏi rùng mình.

Quý Vân Phi vội nắm lấy tay cô: “Không sao, tớ sẽ không để cậu bị đ á nh đâu.”

Tay còn lại của Tưởng Tiểu Mễ nắm lấy áo của Quý Vân Phi, é p bản thân mình bình tĩnh lại.

Đến phòng, Quý Vân Phi mở hành lý lấy sạc điện thoại ra, sạc điện thoại của Tưởng Tiểu Mễ trước, đợi một phút thì mở được máy, “Mau gọi điện báo bình an cho bố cậu đi.”

Tay Tưởng Tiểu Mễ run rẩy, hít thở sâu mấy cái mới ấn gọi điện cho Tưởng Mộ Bình.

“Alo? Tiểu Mễ hả? Là con sao? Là bố đây.” Tưởng Mộ Bình vẫn còn sợ có khả năng là cô bị b ắ t c ó c đòi tiền gì đó. Dù sao thì cũng cuối năm rồi, có một số người cả năm cũng chả kiếm được bao nhiêu tiền.

Mắt Tưởng Tiểu Mễ đỏ hoe, cô nghe ra giọng nói bố run rẩy, “Bố, con không sao, điện thoại con hết pin. Con xin lỗi bố, bây giờ con đang ở khách sạn, con không sao hết.”

Tưởng Mộ Bình hít một hơi thật dài, có một cảm giác may mắn khi trải qua một ta i h ọ a, nhưng vẫn không yên tâm, “Chắc chắn đang ở khách sạn chứ?”

Đúng lúc này thư ký nói nhỏ với ông, bên cảnh sát vừa gọi điện đến, hai đứa trẻ đã về khách sạn, không sao.

Tưởng Mộ Bình gật đầu, lại lạnh giọng nói với điện thoại: “Bây giờ con về nhà ngay.” Trực tiếp cúp điện thoại.

Không ai có thể hiểu được từ 9 giờ đến 11 giờ, trong gần hai tiếng đồng hồ này ông đã dày vò như thế nào.

Tưởng Tiểu Mễ hít hít mũi, biết rằng khóc cũng vô dụng, đi cả đêm không về ở chỗ bố thật sự đáng ăn một cây gậy.

Bố là một người vô cùng coi trọng sĩ diện, nếu như không phải sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài, con gái ông mới nhỏ tuổi như này mà đã ở ngoài cùng một chàng trai không về nhà.

Lần này cô không thoát được.

Quý Vân Phi lau nước mắt cho cô, “Đều trách tớ, rõ ràng biết nhà cậu quản nghiêm còn nhất quyết đến thăm cậu, tối qua lẽ ra tớ nên đưa cậu về nhà.”

Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Không trách cậu, là tớ muốn cậu đến thăm tớ, cũng là tớ muốn ở thêm cùng cậu mới đến bệnh viện, cậu đừng tự trách mình.”

Nói rồi nước mắt cô lại rơi.

“Chỉ là… chỉ là sau này có thể tớ thật sự không có cách nào gặp cậu được nữa, bố tớ không đ á n h c h ế t tớ thì sau này chắc chắn sẽ tìm người đi theo tớ 24/24.”

Trước mắt không suy nghĩ đến chuyện có thể gặp cô hay không mà điều cậu lo lắng chính là về nhà cô sẽ bị đ á nh.

Quý Vân Phi nắm lấy tay cô: “Lát nữa tớ về cùng cậu.”

Tưởng Tiểu Mễ không cần nghĩ đã từ chối: “Không được.” Vậy không phải bố cô sẽ đánh cả cậu sao?

Quý Vân Phi đã quyết định xong, cậu không chịu được việc cô bị đ á n h, bị đ á n h một cái cũng không chịu được, “Đừng nói nữa, cứ quyết định như vậy đi.”

Tưởng Tiểu Mễ: “Dẫu sao cũng không được, cậu không thể đến nhà tớ.”

“Cậu không cho tớ đi, sau này tớ không đến Bắc Kinh nữa.”

“Cho dù cậu không đến Bắc Kinh tớ cũng không cho cậu đi.”

Hai người tranh chấp không thôi.

Trong lòng Quý Vân Phi càng khó chịu hơn, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh lấy khăn lau nước mắt cho cô, “Có chuyện cùng nhau chịu trách nhiệm có được không? Vốn dĩ là cả hai chúng ta đều sai, cậu nói tớ không thể nào để cậu tự mình về nhà còn tớ lén trốn về Thượng Hải chứ?”

Tưởng Tiểu Mễ có cách nghĩ của mình: “Tớ biết cậu không phải người như thế, nhưng rõ ràng một người bị đ á n h là có thể giải quyết mọi chuyện, vì sao nhất định phải để hai người bị đ á nh?”

Quý Vân Phi không muốn tranh chấp với cô, cũng không có thời gian, “Đừng nói nữa, cho dù cậu không cho tớ đi tớ cũng sẽ hỏi Tăng Kha cậu sống ở đâu, tự tớ qua đó.”

Cậu rút sạc điện thoại của cô ra, “Không sạc nữa, bây giờ đi về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận