Pic trên – Koutetsu.
——-
Tôi thấy phấn khích một chút đấy. Có lẽ bản năng của Saigan là vậy, cũng có thể do tính cách của tôi ảnh hưởng đến những hành động hơi bạo lực! Không biết xấu hay tốt đây.
Và ngay lúc này, tôi chuẩn bị đấu với Vương của Veriases, kỳ chưa. Giả dụ như : Hai người chúng tôi xảy ra tranh chấp, mâu thuẫn thì có lẽ sẽ dẫn đến việc gì đó rắc rối. Cuối cùng, có thể liên lụy đến cả Satoru, hai Vương Quốc gặp vấn đề… rồi tất cả từ tôi mà ra
-“…tôi có thể nói bỏ cuộc bất cứ lúc nào được chứ, Kyohai-san? “
Kyohai hơi ngạc nhiên, chắc anh ta nghĩ tôi đang hỏi một câu không liên quan đây.
-“Được, phái nữ sẽ dễ mệt khi chiến đấu. Ta sẽ không mạnh tay.”
Kyohai lại khiêu khích tôi nữa kìa. Ừ, được, phái nữ yếu này nọ thì ngán lắm rồi. Không lẽ tôi phải đạt đến đẳng cấp của đàn ông để chứng minh bản thân?
-“Val! “
Nói kháy nhau kìa!! Cho Kyohai thấy ta làm được gì đi!
-“Pfff. Tôi hiểu rồi. Kyohai-san có thể khiêu khích người khác. Có lẽ Satoru không ưa anh ta! “
Hmmp! Khiêu khích mà không biết điểm dừng thì rơi xuống vực của sự xỉ nhục đấy.
-“Có vẻ hơi nặng lời quá rồi nhỉ? “
Đánh rồi rõ ai hơn ai ấy mà~
-” Xin được chỉ giáo. “- tôi nói.
-“Syorin-san không dùng vũ khí hả. Nếu cần ta có thể tặng cô một vài món. “
Có vũ khí, tăng sức mạnh, nhưng sẽ yếu đi nếu làm hỏng, mất, vỡ đồ. Vậy nên tự lực là ổn nhất rồi.
-“Không cần đâu. Tôi có năng lực. “
-“Cả hai ta đều vậy. Được rồi, nếu cô không dùng vũ khí thì ta cũng vậy. “
Hiểu được ý nghĩa xâu xa trong lời nói của Kyohai. Tôi tiếp lời.
-” Ngài không cần phải nhường phái nữ đâu. Sợ khi tình thế đảo ngược thì mất mặt lắm. “- tôi nhấn mạnh những từ quan trọng và cười nhỏ.
Việc bộc lộ cảm xúc trên mặt khó quá. Sợ anh ta không biết rằng tôi đang mỉa mai.
-“Cô chắc chứ. “
-“Nếu anh chuẩn bị tinh thần.”
-“Đừng khiến ta liên tưởng đến Satoru-san chứ, cậu ta khó nhằn lắm, ta phải công nhận!”
-“Oye hai người, theo tôi nghĩ thì ở đây đang sáng sủa và đẹp đẽ thế này thì choảng nhau ngay tại nơi này thì có vẻ hơi phí của. “- Hyozuka nói
Buồn cười chưa, kẻ ngồi không từ nãy đến giờ với mấy cô hầu đã lên tiếng. Nhìn cậu ta như quý tộc đó, phong thái cử chỉ, nhưng cách nói thì cho cậu ta 1 điểm.
-“Đến giờ mông tôi vẫn còn lạnh đấy nhá!”
Pffffft! Buồn cười thật! Có vẻ thô lỗ nhưng tiếc quá, tôi lại không đủ tử tế để phê phán cái thô lỗ trong lời thoại của Hyozuka khi nói vậy!
-” Nè Hyozuka-san, tôi thấy cậu ngồi ăn chơi ở đây có vẻ hơi chật chỗ, nếu cậu đi ra chỗ khác thì sẽ thoáng mát hơn nhiều đấy. “
-“Quả thật là vậy. “- Kyohai đồng tình -“Cậu nên theo Ren-kun để luyện tập. Dù sao cậu cũng nhận chức vụ làm vệ binh rồi mà. “
Hai người đã nói chuyện và Hyozuka chấp nhận trở thành vệ binh rồi cơ à. Cuộc trò chuyện giữa cánh đàn ông luôn nhanh gọn nhẹ.
-“Hai người ác quá. Hại tôi tự kỷ nãy đến giờ. “
-“Khi gặp Ren-kun trong khu luyện tập thì cậu không có thời gian để tự kỷ đâu. “- Kyohai nói.
Hyozuka lầm lũi, mặt xị như trái bị bước đi.
Tôi và Kyohai quyết định rằng sẽ ra sân lớn để phân thắng thua. Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt thán phục. Như thể đang nhìn một người vĩ đại vậy. Những Vương lớn được quý trọng ghê nhỉ. Cũng phải thôi, họ có công có th..năng lực, thì sẽ được tất cả quý trọng.
Satoru là Vương, vậy sao khi ra ngoài không ai để ý tới cậu ấy nhỉ?
-“Bắt đầu chứ. “
Tôi giơ ngón cái. Bắt đầu thôi. Cả hai quyết định rằng nếu một trong hai người bước ra khỏi vòng tròn màu đỏ thì sẽ bị xử thua, cũng được, dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu nhỏ!
Hai chúng tôi nhìn trực tiếp vào mắt nhau, đoán chuyển động của người đối diện…tôi quay đi, kiểu nhìn mắt nhau nó lạ lắm, cứ như đọ mắt ý. Tôi quay đi, Koutetsu chớp lấy thời cơ và xông lên, vung thanh kiếm màu bạc sáng bóng lên, anh ta nhằm vào một sợi tóc của tôi thôi. Kiểu như cảnh báo hay là khiến tôi tập trung hơn và tránh thuơng tích.
Ừ anh thông minh, nhưng đánh linh tinh thì thắng sao nổi?
Tôi né được sang phải và nhảy lùi ba bước về đằng sau, gót chân cách vạch đỏ chỉ khoảng 2 cm. Nếu bị ngã thì thua mà chưa kịp phản đòn rồi.
Tiếp theo Koutetsu sẽ nhằm vào tay phải của cô. Tránh hay phản.
-“Tránh. “
Giả ngã sang trái rồi thoát ra khỏi vòng thương vong.
Đúng như Val nói, Koutetsu một lần nữa lại tiến lên với thanh kiếm lớn trên tay. Tốc độ ấy có thể sánh ngang ngửa với Vampire khi mới thức tỉnh.
Lưu ý: Chỉ mới thức tỉnh.
Tôi nghĩ thanh kiếm này có thể chém được Vampire vì khi lưỡi kiếm sượt qua tóc, tôi cảm thấy hơi khó chịu khi ở gần thanh kiếm ấy và có lẽ tôi đã suýt tưởng tượng rằng mình bị thương!
-“Nhanh nhẹn đấy. “- Kyohai dừng lại. -“Nào, phản công đi chứ.”
-“Tôi chưa có kỹ năng lắm. “
-“Nếu không có kỹ năng thì ta mời đấu với cô làm gì? “
Tch! Nếu đánh người mà không khiến cô ghét tôi thì Val đây đã đấm thẳng vào mặt Kyohai rồi
-” Thôi nào anh ta đâu có tệ, Val được miệng chứ làm gì đâu nào. “
Mồ nói chung phải khiến hắn ta bẽ mặt.
Mọi người chăm chú nhìn vào tôi. Nào thì ‘cô ấy là ai vậy? ‘ ‘cô gái đó chắc có quan hệ thân với Koutetsu-sama ‘ ‘chắc phải mạnh lắm mới đấu đây! ‘
Những binh lính đứng từ xa xôn xao. Và có thêm hai người nữa, một trai một gái mang trên mình bộ giáp cơ thể trông rất chắc chắn, mỗi người cầm trên tay một vũ khí lớn. Bộ giáp họ đang mặc đơn giản nhưng mang lại khí chất mạnh mẽ.
Có vẻ họ quen Kyohai.
-“Nhìn đi đâu thế? “
Tôi không nên dùng tay mà đỡ, biết sẽ không sao nhưng tôi nghĩ nên làm gì đó khác để tránh thôi.
Nên cơ thể tôi cứ theo phản xạ mà né những đòn đánh uy lực của Kyohai. Anh ta không có vẻ biểu hiện cảm giác mệt mỏi gì khi vung thanh kiếm nặng ấy lên không chung. Đôi tay ấy rất khỏe, chân thì nhanh nhẹn. Sức khỏe không tồi chút nào.
‘Emilia-sama đâu rồi nhỉ, Ngài ấy đang bỏ lỡ trận đấu hay này. ‘- một cô gái trong hai người vừa nãy lên tiếng.
‘Ai cũng bận cả, không như cô nhé đần. ‘
Ấy, nghe lén đủ rồi. Họ cách xa lắm, cả hai biết giữ khoảng cách an toàn. Kyohai không hề để ý tới hai người họ.
-“Dành cho ngài một lời khen. “- tôi nói.
-“Ta cũng vậy, cô nhanh nhẹn đấy. “
Hiện tại cô chưa thành thạo lắm với năng lực này, mới ở cấp Vampire hạ đẳng thôi Syorin, dùng với người sẽ nguy hiểm.
-“Tôi nghĩ mình sẽ không dùng đâu, có cảm giác không muốn đấu nữa. “
Syorin chẳng bao giờ sẵn sàng được nhỉ~
-“Lười lắm. “
Nhảy lên nhanh.
Tôi theo lời Val nhảy lên và thoát được cú đá chân của Kyohai. Mắt anh ta vẫn có khí thế như ban đầu.
-“…”- tôi hóa ra một thanh băng bình thường, nhưng khí lạnh tỏa ra từ nó lại có thể đóng băng mọi thứ.
Làm tê liệt Kyohai là không ngoại lệ.
-“Vậy ra đó là năng lực của Syorin-san. Mỗi thanh băng đó thôi sao? “
-“Tôi còn kém khoản này. “
Nhìn ánh mắt của anh ta là biết. Kyohai thấy thanh băng này không bình thường. Anh ta cảnh giác hơn.
Trận đấu diễn ra chưa lâu. Cả hai chưa di chuyển nhiều.
Hai tên kia đứng đó nhìn từ nãy đến giờ! Syorin, hai tên ấy cứ nhìn ý ><
-“Kệ họ thôi, tôi không có quyền đuổi ai. Nhưng khi bị nhìn thì hơi khó đánh nhỉ? “
Tôi thì không sao lắm. Hầy, kết thúc nhanh đi, muốn thắng hay thua nào?
-“Chưa xác định. “
Tôi sẽ dùng thanh băng làm lá chắn và vũ khí nhỏ để xài khi Kyohai tấn công là được. Kyohai và Hyozuka đều có đôi chân nhanh nhẹn. Chắc ngày nào đó tôi phải đấu một trận với cậu ta quá. Tôi thua Satoru rồi, Saigan không phải mạnh nhất, tôi nhận thức được chứ. Không nên kiêu ngạo về bản thân.
Làm anh ta ngất bằng cách nào đây? Hay là giả yếu? Nếu đánh Kyohai bị thương thì tôi ra sao đây?
-“Tiếp tục nào. “
Kyohai nhanh như gió, cơ thể, đôi chân và khí thế hòa với thanh kiếm ấy, vung lên chuẩn bị nhằm vào tôi.
Còn chậm lắm. Đỡ trực tiếp không gây thương tích về phía mình đâu.
Tôi cầm chắc hai tay. Quả nhiên không hề hấn gì. Nhưng công nhận đòn đánh ấy rất mạnh. Tiếp va đập của băng và kiếm vang dội lên, âm thanh ấy chỉ vang về phía tôi, lùi lại mà, nếu tôi là con người chắc điếc thật rồi.
Nhân lấy cơ hội, tôi truyền băng ra thật nhiều, băng lan từ kiếm cho đến tay Kyohai. Suýt thì được, băng của tôi chỉ chạm được đến ngón tay của anh ta. Khí lạnh lan truyền, chiếm trọn không khí xung quanh tôi. Kyohai bắt đầu thở ra khói trắng. Mặt đất dần đóng băng, một lớp băng dày lan tỏa thật nhanh ra từ chân tôi.
Nhìn kìa, xung quanh Kyohai bắt đầu hiện lên lớp Hộ Thể.
-“Hộ Thể? “
Giống kết giới, áp dụng ở con người, giảm sát thương đi nhiều lần. Tùy từng người, Kyohai mạnh, nên lớp Hộ Thể sẽ chắc chắn hơn rất nhiều.
-“Băng của tôi có tác dụng chứ? “
Dễ như bỡn. Lớp Hộ Thể đó với mắt người khác không thể nhìn được, chứng tỏ Kyohai cao tay. Nên làm như không thấy gì đi.
-“Cảm ơn nhiều. Tôi chiến đây. “
-“Có sao không, Kyohai-san? “- tôi hỏi.
-“Năng lực của cô tốt đấy. Ta chưa lùi bước được. “
-“Tôi không nương tay nữa nhé. “
-“Ta cũng vậy.”
Kyohai phá bỏ dễ dàng những thanh băng tôi phóng đến. Anh ta có thể điều khiển lửa, khiến cho băng của tôi bị tan chảy hoặc bốc hơi. Khí xung quanh tôi vẫn còn lạnh lắm, anh ta không thể đến gần được. Tôi sẽ chỉ đứng yên phòng thủ và tìm cách dễ nhất, nhanh nhất để phản công thôi, có nhiều cách mà lười thực hiện quá tôi không thực hiện nổi.
-“Sao thế, chịu thua hả? Đừng đứng yên vậy chứ? “- Kyohai lên tiếng, sau khi giáng một đòn thật mạnh xuống nền băng cứng ngắc của tôi khiến cho mặt băng bị nứt một vệt dài đến chân.
Băng này không dễ phá đâu, vậy mà như thế này đây. Xem ra tôi còn kém nhiều lắm nhỉ?
-“Thua với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn xem thực lực của Vương nước Veriases thế nào thôi. ^^”
-“Khí thế tốt đấy. “
Đâu có kém vậy
Phản công thôi, chân, đá mạnh vào đầu gối của Kyohai, kiếm nặng vậy, tay cần chỗ lấy lực, không đâu khác ngoài chân và phần lưng cả. Chân là khả thi, lưng thì có thể đấm vào bụng thật mạnh, làm tổn thương cột sống.
-“Cách tiếp cận thì sao? “
Trực tiếp thì lộ liễu, không khéo Kyohai biết cô không bình thường mất. Tốt nhất nên duy trì thời gian 5 phút nữa, cố gắng giáng đòn mạnh, tôi sẽ tìm điểm mù khi Kyohai di chuyển.
-“Được rồi “
-“Lượt của tôi. “
Hai chân đạp mạnh xuống nền băng cứng ngắc, cơ thể tôi được lực lớn phóng thẳng đến Kyohai. Đánh vào chân cũng khả thi đấy. Kyohai đứng tấn, hai tay vung thanh kiếm đang tỏa ra khí nóng, dần dần những vệt lửa cháy bỏng bốc lên và tạo ra thêm một lớp bảo vệ bằng lửa.
Pff. Làm như nó chặn được ấy.
Tôi bị ném vào lửa bao nhiêu lần rồi.
Trực tiếp, tôi thổi một hơi, ngọn lửa ấy bị thổi bay và tôi thấy Kyohai. Anh ta ngạc nhiên, tôi cũng vậy, vì mình có đủ khả năng. Ngọn lửa mãnh liệt ấy khiến không khí trở nên ngột ngạt, cứ như tất cả không khí bị chiếm trọn và khiến tôi không thở được
Trên tay nắm chắc thanh băng và đập mạnh lên lớp Hộ Thể, tôi vẫn phải làm như không thấy gì.
Kyohai phản xạ nhanh dùng thanh kiếm lửa đỡ lấy thanh băng. Có vũ khí lợi phết nhỉ? Nhưng chỉ trông chờ vào nó thì tỉ lệ thắng giảm đấy. Từ thanh băng, tôi khiến bầu không khí lạnh trở lại, băng lan tỏa bao trùm lên thanh kiếm, có điểm tựa, tôi bám chắc tay và xoay hông, ẩn tay lên rồi chân trái đá vào phần sau của đầu gối Kyohai.
Anh ta không phản xạ kịp. Không đỡ được đòn của tôi.
-“Sao có thể..-“
Ngay, lộn lại và đá thẳng vào lưng! Điểm mù đã hiện ra, rất nhiều, lưng là khả thi nhất. Trước tiên khiến Kyohai không cử động được đi.
-“Cảm ơn Val. “
Val này hơi bị có ích đấy nhé.
Theo chỉ dẫn, tôi điều khiển băng, chân của Kyohai dần bị đóng băng. Anh ta không cử động được. Cộng thêm cú đá của tôi, anh ta bị lực lớn tác động và lao về phía trước, Kyohai không thể đứng vững, nhưng chưa chịu ngã, anh ta nhanh chóng làm tan phần băng trên kiếm của mình và chống mũi kiếm sâu xuống đất.
Hai quả cầu lửa cháy bỏng lớn được hình thành và tôi trở thành mục tiêu. Kyohai bình tĩnh lại, tôi có hứng lên một chút. Tảng băng dày từ chân tôi hình thành nên và chặn hai quả cầu ấy lại.
Thôi, không đánh nữa.
Tinh thần tôi giảm sút rồi.
-“Da mày cháy đi là vừa đấy! “
-“Tại sao da của mày không cháy đi nhỉ? “
-“Tại sao mắt của mày không rời ra thế? “
-“Hả? Rõ ràng tao đã đổ nó lên tay chân mày rồi mà? Sao mày lành nhanh thế? “
-“Tao quên mất, tao đang chơi nên mày chưa chết. Nằm yên đấy đi, lát nữa, khi tao thấy da mày bị bỏng toàn bộ thì tao sẽ cho ra! “
-“Ngón tay mày ngắn thế này sao? 7 tuổi, mày nhỏ nhắn quá nhỉ? Tao kéo mãi nó cứ rụt lại là sao? “
Cũng phải nói đến bây giờ tôi vẫn nhẫn nhịn. Con đàn bà đê tiện ấy không bình thường!
…Syorin cô đang nghĩ gì vậy, đừng nghĩ lại. T..tập trung đi nào, Val này cáu bây giờ.
-“^^ Tại lúc này tôi bị xao nhãng ấy mà. “
-“Satoru-san đã huấn luyện cô sao, Syorin-san? “- Kyohai hỏi.
Tôi đã không để ý, Kyohai đã làm tan hết lớp băng dày đặc của tôi.
Chóng mặt, tôi hơi chóng mặt.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau