Một Phát Một Mạng

Chương 28


Cuộc bắt giữ diễn ra nhanh và hiệu quả. Nó diễn ra theo cách thông thường. Giương súng, hô lớn, còng tay, luật Miranda. Reacher im lặng suốt thời gian đó. Ông biết như thế tốt hơn là nói. Ông từng là cớm suốt mười ba năm và ông biết nói năng có thể mang lại cho người ta những rắc rối gì. Lại còn gây trì hoãn nữa. Nói một điều gì đó, và cảnh sát phải dừng lại để ghi lại nó. Và Reacher không thể để cho một ai đó ngưng lại. Không phải bây giờ.

Chuyến đi đến sở cảnh sát may mắn thay lại rất ngắn. Không hơn bốn khối phố. Reacher nghĩ rằng điều đó là hợp lý khi một cựu cảnh sát như Franklin chọn vị trí văn phòng trong khu vực mà mình quen thuộc. Ông sử dụng thời gian trong khi xe chạy để vạch ra một chiến lược. Ông nghĩ rằng mình sẽ được mang thẳng đến chỗ Emerson, điều này cho ông năm mươi phần trăm cơ hội được nhốt vào phòng với phe xấu.

Hay với phe tốt.

Nhưng cuối cùng ông chắc chắn một trăm phần trăm là mình sẽ chung phòng với phe xấu bởi vì cả Emerson và Alex Rodin cùng ở đó với nhau. Reacher bị lôi ra khỏi xe tuần tra và đẩy thẳng đến văn phòng của Emerson. Emerson ngồi sau bàn giấy. Rodin ở trước bàn.

Reacher nghĩ, Không được nói lời nào, nhưng chuyện này phải thật nhanh.

Rồi ông nghĩ: Kẻ nào đây? Rodin? Hay là Emerson? Rodin đang mặc bộ đồ vest. Màu xanh, mốt mùa hè, đắt tiền, có lẽ cũng là bộ trong ngày thứ Hai. Emerson chỉ mặc sơ mi. Đang nghịch với cây bút. Búng cho nó nảy lên khỏi cuốn sổ, hết đầu này đến đầu kia.

Reacher nghĩ, Cứ thế mà làm.

Emerson nói, “Tìm ra mày đâu quá khó.”

Reacher không nói gì. Ông vẫn bị còng tay.

Rodin nói, “Hãy kể về đêm cô gái bị giết.”

Reacher không nói gì.

Emerson nói, “Kể xem cảm giác như thế nào. Khi cổ cô ấy bị nện gãy.”

Reacher không nói gì.

Rodin nói, “Bồi thẩm đoàn sẽ không ưa mày đâu.”

Reacher nói, “Tôi muốn gọi điện.”

Emerson nói, “Mày muốn gọi cho luật sư à?”

Reacher không nói gì.

Rodin hỏi, “Ai là luật sư của mày?”

Reacher đáp, “Con gái ông.”

Emerson hỏi, “Muốn bọn tao gọi cho cô ấy hả?”

“Có lẽ. Hay cho Rosemary cũng được.”

Ông quan sát mắt của họ.

Rodin hỏi, “Cô em gái?”

Emerson hỏi, “Mày muốn bọn tao gọi cho cô em gái?”

Reacher nghĩ, Một trong hai chúng mày biết rằng cô ấy sẽ không trả lời điện thoại.

Thằng nào?

Không thấy được gì trong mắt chúng.

Ông nói, “Gọi cho Ann Yanni.”

Rodin hỏi, “Ở đài truyền hình? Sao lại là cô ta?”

Reacher đáp, “Tôi được quyền gọi một cuộc. Tôi không phải giải thích điều gì. Tôi nói ai, các ông bấm số người đó.”

“Cô ta chắc đang chuẩn bị để phát hình. Bản tin địa phương phát lúc sáu giờ.”

Reacher nói, “Vậy thì chúng ta sẽ đợi. Tôi có dư thời gian mà.”

Thằng nào trong hai đứa mày biết rằng điều đó không đúng?

Họ chờ, nhưng hóa ra không phải chờ lâu. Emerson gọi cho NBC và nói với phụ tá của Ann Yanni rằng sở cảnh sát đã bắt được Jack Reacher, và Reacher yêu cầu Ann Yanni đến, không biết lý do. Quả là một lời nhắn kỳ dị. Nhưng sau đó chưa đến ba mươi phút, Yanni đã có mặt ở văn phòng của Emerson. Cô là một nhà báo đang theo dấu một câu chuyện. Cô ta hiểu rằng hệ thống truyền thông ngày mai thì hấp dẫn hơn là tin địa phương hôm nay.

Cô hỏi, “Tôi có thể giúp gì đây?”

Cô trông đầy uy lực. Cô là một ngôi sao sáng trong lãnh vực của mình. Và cô chính là hệ thống truyền thông. Cả Emerson và Rodin có vẻ hơi khớp. Không phải vì cá nhân cô ta. Mà vì cái mà cô đại diện.

Reacher nói với cô, “Tôi xin lỗi. Tôi biết cô sẽ không muốn, và tôi biết tôi đã hứa rằng mình sẽ không bao giờ nói ra, nhưng trong hoàn cảnh này cô sẽ buộc phải xác minh bằng chứng ngoại phạm cho tôi. Tôi e rằng không có lựa chọn nào khác.”

Ông liếc nhìn cô. Thấy cô đang dõi theo lời ông. Thấy sự bối rối thoáng hiện trên gương mặt cô. Cô không có phản ứng. Ông nhìn chăm chăm vào mắt cô. Không có phản ứng.

Giúp tôi thoát đi nào.

Một giây.

Hai giây.

Không phản ứng.

Reacher nín thở. Bắt kịp cái kế hoạch khốn nạn này đi nào, Yanni. Chỉ thêm một giây nữa thì mọi chuyện đổ bể hết.

Không phản ứng.

Rồi cô gật đầu. Cô đã bắt được. Reacher thở ra. Cú phôn có ích lắm. Kỹ năng nghề nghiệp. Cô là người đã quen với việc nghe các tin sốt dẻo trong tai nghe và sau nửa giây đã tường thuật trực tiếp trên sóng truyền hình như thể cô đã biết chuyện đó trong suốt cuộc đời mình rồi.

Emerson hỏi, “Bằng chứng ngoại phạm gì?”

Yanni liếc nhìn ông ta. Rồi nhìn Rodin.

Cô nói, “Tôi nghĩ các ông đang nói về Jack Reacher.”

Emerson nói, “Đúng vậy.”

Cô nói, “Nhưng đây là Joe Gordon. Ít ra, đó là điều mà anh ta nói với tôi.”

“Hắn nói với cô tên hắn là Gordon?”

“Khi tôi gặp anh ta.”

“Đó là khi nào?”

“Hai ngày trước.”

“Cô đã cho phát hình của hắn trên chương trình của mình.”

“Đó là hình của anh ta? Không giống anh ta. Mái tóc hoàn toàn khác. Không giống chút nào cả.”

Emerson hỏi lại, “Bằng chứng ngoại phạm gì?”

Yanni hỏi, “Cho lúc nào?”

“Đêm mà cô gái bị giết. Chúng tôi đang bàn chuyện đó ở đây.”

Yanni không nói gì.

Rodin nói, “Thưa cô, nếu cô có biết điều gì đó, thì cô cần kể cho chúng tôi ngay bây giờ.”

Yanni nói, “Không nói thì hơn.”

Reacher cười thầm. Cô nói như vậy là đã hoàn toàn bảo đảm rằng Emerson và Rodin chỉ muốn năn nỉ cô cho nghe câu chuyện. Cô đứng đó, mặt ửng đỏ lên tận thái dương, lưng thẳng, áo để mở ba chiếc cúc. Cô quả là một nữ diễn viên có hạng. Reacher nghĩ rằng có lẽ tất cả các phát thanh viên truyền hình đều như thế.

Emerson nói, “Đây là yêu cầu về bằng chứng.”

Yanni nói, “Rõ ràng là vậy. Nhưng các ông không thể tin lấy lời tôi thôi ư?”

“Về chuyện gì?”

“Rằng anh ấy không làm điều đó.”

Rodin nói, “Chúng tôi cần các chi tiết.”

Yanni nói, “Tôi phải nghĩ đến tiếng tăm của mình chứ.”

“Lời trình bày của cô sẽ được giữ kín nếu chúng tôi rút lời buộc tội.”

“Ông có bảo đảm rút lời buộc tội không?”

Emerson nói, “Chúng tôi không rút trước khi chúng tôi nghe lời trình bày của cô.”

Yanni nói, “Vậy ra đây là một tình huống không có đường lui.” [37]

[37]: Tác giả dùng thành ngữ Catch-22, Catch-22 là tên của một cuốn tiểu thuyết trào phúng và lịch sử của Joshep Heller, được ấn hành lần đầu tiên vào năm 1961. Catch-22 còn là một thành ngữ thông thường để chỉ một tình huống không thể lùi, không có đường thắng.

“Tôi e rằng như vậy.”

Reacher nghĩ. Đừng đẩy câu chuyện đi quá xa. Chúng ta không có nhiều thời gian.

Yanni thở dài. Nhìn xuống chân. Ngước lên. Nhìn thẳng vào mắt của Emerson, phẫn nộ, hổ thẹn, tuyệt đẹp.

Cô nói, “Đêm đó chúng tôi ở với nhau.”

“Cô và Reacher?”

“Tôi và Joe Gordon.”

Emerson chỉ tay, “Người này?”

Yanni gật đầu, “Người đó.”

“Suốt đêm?”

“Vâng.”

“Từ mấy giờ đến mấy giờ?”

“Từ khoảng mười một giờ bốn mươi. Khi hết phần tin tức. Cho tới khi tôi được nhắn tin vào sáng hôm sau, khi các ông tìm thấy cái xác.”

“Hai người đã ở đâu?”

Reacher nhắm mắt lại. Nhớ lại cuộc nói chuyện đêm hôm trước trong nhà để xe. Cửa kính xe, để mở ba phân. Ông đã kể cho cô chưa?

Yanni nói, “Ở nhà trọ. Phòng anh ấy.”

“Tay quản lý không nói rằng hắn có thấy cô ở đó.”

“Dĩ nhiên là tay quản lý làm sao thấy được tôi. Tôi phải tính đến những điều như vậy chứ.”

“Phòng nào?”

Ông đã kể cho cô chưa?

Yanni nói, “Phòng số tám.”

“Suốt đêm ông ấy không rời khỏi phòng chứ?”

“Không. Anh ta không rời phòng.”

“Hoàn toàn không?”

“Hoàn toàn.”

“Làm sao cô biết chắc như thế?”

Yanni nhìn lảng đi. “Vì chúng tôi không ngủ chút nào cả.”

Căn phòng trở nên im lặng.

Emerson hỏi, “Cô có thể cho thêm chứng cứ nào nữa không?”

Yanni hỏi ngược lại, “Chẳng hạn?”

“Những dấu vết đặc trưng? Dấu vết mà bây giờ tôi không thể nhìn thấy nhưng ai đó trong trường hợp của cô hẳn đã thấy?”

“Ô, thôi mà.”

Emerson nói, “Đó là câu hỏi cuối cùng.”

Yanni không nói gì. Reacher nhớ lại mình bật đèn trần của chiếc Mustang và kéo áo để cho cô thấy cái ống tuýp mở khóa. Ông dịch đôi tay bị còng và đặt chúng ngang thắt lưng.

Emerson hỏi, “Có dấu vết nào không?”

Rodin nói, “Điều này rất quan trọng.”

Yanni nói, “Anh ấy có cái sẹo. Nằm ở phần bụng dưới. Cái sẹo to ghê gớm.”

Cả Emerson và Rodin cùng quay sang nhìn Reacher. Reacher đứng lên. Nắm vạt áo bằng cả hai tay và kéo ra khỏi quần. Giở áo lên.

Emerson nói, “OK.”

Rodin hỏi, “Nó là cái gì vậy?”

Reacher đáp, “Một phần xương hàm của một tay trung sĩ Thủy quân lục chiến. Các bác sĩ cho rằng nó phải nặng tới hơn một lạng. Nó bay ở tốc độ một nghìn năm trăm mét một giây từ tâm của một vụ nổ TNT. Đu theo luồng khí áp cho tới khi chém vào tôi.”

Ông buông vạt áo xuống. Không nhét trở lại vào quần. Cái còng sẽ làm cho việc đó trở nên khó khăn.

Ông hỏi, “Quý vị thỏa mãn rồi chứ? Các ông làm khó cô ấy đủ chưa?”

Emerson và Rodin nhìn nhau. Reacher nghĩ, Một trong hai đứa mày biết chắc là tao vô tội. Và tao không quan tâm đến đứa kia nghĩ gì.

Emerson nói, “Cô Yanni sẽ phải xác nhận bằng văn bản.”

Yanni nói, “Ông đánh máy đi, tôi sẽ ký.”

Rodin nhìn thẳng vào Reacher. “Ông có thể cho chứng cứ không?”

“Chẳng hạn?”

“Một điều gì đó giống như cái sẹo của ông. Nhưng thuộc về cô Yanni.”

Reacher gật đầu, “Tôi có thể. Nhưng tôi sẽ không làm. Và nếu ông hỏi tôi lần nữa thì tôi sẽ đấm vỡ mặt ông ra.”

Căn phòng im lặng. Emerson lục túi và lấy ra chìa khóa chiếc còng. Đột ngột quay người và tung nó qua. Tay Reacher bị còng nhưng ông rất nhớ cần sử dụng tay phải. Ông bắt gọn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay phải, và mỉm cười.

Ông hỏi, “Bellantonio đã nói chuyện với ông chưa?”

Emerson hỏi, “Tại sao ông dùng tên giả với cô Yanni?”

Reacher đáp, “Biết đâu tôi đã không làm như vậy. Biết đâu Gordon là tên thật của tôi.”

Ông ném chiếc chìa khóa lại và bước đến, đưa cổ tay ra chờ Emerson mở còng.

Hai phút sau The Zec nhận một cú điện. Một giọng quen, nói thấp giọng và vội.

“Không có hiệu quả. Hắn có bằng chứng ngoại phạm.”

“Bằng chứng thật à?”

“Chắc là không. Nhưng chúng tôi sẽ không theo đến đó.”

“Vậy làm gì kế tiếp đây?”

“Cứ ngồi yên. Giờ thì hắn không thể bỏ đi đâu, dù chỉ một bước. Trong trường hợp này hắn sẽ mò đến ông sớm. Do đó hãy khóa cửa, nạp đạn và sẵn sàng đón hắn.”

* * *

Ann Yanni nói, “Họ đã không làm căng lắm, phải không nào?” Cô nổ máy chiếc Mustang trước khi Reacher kịp đóng cửa.

Ông nói, “Tôi cũng không nghĩ họ sẽ làm căng. Tên vô tội biết rằng khả năng buộc tội yếu. Còn tên có tội thì biết rằng giờ đây thả tôi ra là loại tôi khỏi cuộc chơi cũng nhanh không kém bỏ tôi vào tù.”

“Vì sao?”

“Vì chúng đã bắt được Rosemary Barr và chúng biết tôi sẽ đi tìm cô ấy. Do đó chúng sẽ chờ tôi, sẵn sàng đón tiếp nồng hậu. Tôi sẽ bị giết trước khi trời sáng. Đó là kế hoạch mới của chúng. Rẻ hơn là bỏ tù tôi.”

Họ lái thẳng đến văn phòng của Franklin, leo lên cầu thang bên ngoài và thấy Franklin đang ngồi ở bàn giấy. Đèn đóm tắt ngóm và gương mặt ông đẫm trong ánh sáng từ màn hình máy vi tính. Ông nhìn vào nó vô hồn, như thể nó không cho ông biết điều gì cả. Reacher báo tin về Rosemary Barr. Franklin trở nên rất đỗi im lặng và nhìn ra cửa. Rồi nhìn cửa sổ.

Ông nói, “Chúng ta đã ở ngay đây khi đó.”

Reacher gật đầu. “Ba người chúng ta. Anh, tôi, và Helen.”

“Tôi không nghe thấy gì cả.”

Reacher nói, “Tôi cũng không. Chúng thật là giỏi.”

“Chúng sẽ làm gì cô ấy đây?”

“Chúng sẽ làm cho cô đưa ra chứng cứ chống lại anh của mình. Kiểu một câu chuyện được bịa ra.”

“Chúng có làm hại cô ấy không?”

“Điều đó tùy thuộc vào việc cô ấy phục tùng nhanh hay chậm.”

Yanni nói, “Cô ấy sẽ không phục tùng. Triệu lần không. Các anh không thấy thế sao? Cô ấy hoàn toàn một lòng một dạ rửa sạch tên tuổi của anh mình.”

“Vậy thì chúng sẽ làm hại cô ấy.”

Franklin hỏi, “Cô ấy ở đâu? Nơi nào là nhiều khả năng nhất?”

Reacher đáp, “Bất cứ nơi nào chúng ở. Nhưng tôi không biết đó là nơi nào.”

Cô đang trong phòng khách trên lầu, bị dán cứng vào ghế bằng băng keo. The Zec đang nhìn cô. Lão bị đàn bà mê hoặc. Có lần suốt hai mươi bảy năm lão không nhìn thấy một ai. Tiểu đoàn trừng giới mà lão bị tống vào trong năm 1943 có một vài người, nhưng chỉ là một nhóm nhỏ và họ chết rất nhanh. Và sau khi cuộc Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại đã thành công, thì tiến trình ác mộng xuyên qua đảo Gulag của lão bắt đầu. Năm 1949, lão có nhìn thấy một bà nông dân ở gần kênh đào Biển Trắng. Bà ta là một bà già lưng còng và to lớn đứng cách xa gã hai trăm thước trên cánh đồng trồng củ cải đường. Rồi hết, cho mãi đến năm 1976 lão nhìn thấy một cô y tá trên một chiếc xe trượt tuyết băng qua vùng đất hoang ở Siberia giá lạnh. Khi đó lão là một lao công làm cho mỏ đá. Lão đã ra khỏi cái mỏ với cả trăm anh zec khác và đang lần về nhà thành một hàng người rách rưới theo một con đường thẳng và dài. Chiếc xe trượt của cô y tá đang tiến đến trên một con đường khác cắt ngang. Vùng đất bằng phẳng, không có địa hình và phủ đầy tuyết. Những anh zec có thể nhìn mãi mãi. Họ đứng lại nhìn cô y tá cả dặm đường. Rồi cùng quay đầu một lượt khi cô đi băng qua trước mặt rồi trông theo cô thêm một dặm nữa. Đêm đó, bọn lính gác không phát thức ăn cho họ như là một hình phạt vì đã dừng lại mà không được phép. Bốn kẻ bị chết, nhưng The Zec thì không.

Lão hỏi, “Cô có thấy thoải mái không?”

Rosemary Barr không đáp. Gã có tên là Chenko đã trả chiếc giày cho cô. Hắn đã sụp xuống trước mặt cô và mang chiếc giày vào chân cô như một tay bán hàng trong tiệm giày. Rồi hắn bước lui, ngồi xuống chiếc sofa kế bên một gã có tên là Vladimir. Gã có tên là Sokolov đã ở lại dưới nhà trong một căn phòng đầy những thiết bị giám sát. Còn gã có tên là Linsky đang bước quanh căn phòng, mặt trắng bệch ra vì đau. Lưng hắn bị đau sao đó.

Gã tên Vladimir nói, “Khi The Zec nói thì mày nên trả lời.”

Rosemary nhìn lảng đi. Cô sợ Vladimir. Sợ hắn hơn những đứa khác. Vladimir to lớn, và hắn toát ra một vẻ đồi bại, như một thứ mùi vậy.

Linsky hỏi, “Nó có hiểu địa vị của nó không?” The Zec mỉm cười với hắn, và Linsky cười lại. Đó là một trò đùa riêng giữa chúng với nhau. Bất cứ yêu sách nào về quyền lợi hay yêu sách được đối xử nhân bản trong các trại tù luôn được trả lời bằng một câu hỏi: Mày có hiểu địa vị của mày không? Câu hỏi luôn được theo sau bằng một lời tuyên bố: Mày không có một địa vị nào cả. Đối với Tổ Quốc thì mày không là cái gì cả. Lần đầu tiên Linsky nghe câu hỏi, hắn sắp sửa trả lời, nhưng The Zec đã lôi hắn đi. Vào thời điểm đó, The Zec đã có mười tám năm số má giang hồ trong tù rồi nên sự can thiệp này không có gì đặc biệt. Nhưng rõ ràng lão đã cảm thấy một điều gì đó với thằng bé chưa được uốn nắn kia. Lão đã bao che cho thằng bé. Chúng cặp kè với nhau từ dạo đó, qua một chuỗi dài những địa danh mà chẳng ai trong cả hai có thể kể tên ra. Nhiều sách vở được viết về quần đảo Gulag, và những tài liệu được khám phá, những bản đồ được lập ra, nhưng trớ trêu là những kẻ đã tham dự trong đó không biết rằng họ đã ở đâu. Không ai cho họ biết. Một trại tù là một trại tù, có dây thép gai, những căn chòi, rừng bạt nghìn, lãnh nguyên bạt nghìn, công việc vô tận. Một cái tên thì thay đổi được gì?

Linsky từng là một tay lính và tay trộm cắp. Ở Tây Âu hay ở Mỹ hắn sẽ ở tù, ở đây hai năm, ở kia ba năm, nhưng trong thời Liên bang Xô viết, trộm cắp là một trọng tội về mặt tư tưởng. Nó cho thấy một khuynh hướng có tính thiếu giáo dục và phản xã hội đối với tài sản riêng. Khuynh hướng đó được đáp lại bằng một sự thanh trừ nhanh chóng và vĩnh viễn ra khỏi xã hội văn minh. Trong trường hợp của Linsky, sự thanh trừ đó kéo dài từ 1963 cho tới khi xã hội văn minh sụp đổ và Gorbachev cho giải tỏa quần đảo Gulag.

The Zec nói, “Nó hiểu địa vị của nó. Và bước kế tiếp sẽ là chấp nhận.”

Franklin gọi điện cho Helen Rodin. Mười phút sau, cô trở lại văn phòng của ông. Cô vẫn còn giận Reacher. Điều đó thật rõ ràng. Nhưng cô quá lo lắng cho Rosemary Barr để biến cơn giận thành to chuyện. Franklin ngồi ở bàn giấy, một mắt nhìn vào màn hình vi tính. Helen và Ann Yanni ngồi với nhau ở bàn. Reacher nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Trời đang tối dần.

Helen nói, “Chúng ta nên gọi báo cho ai đó.”

Reacher hỏi, “Ai đây?”

“Cha tôi. Ông ấy là người tốt.”

Reacher quay lại. “Giả dụ ông ấy là người tốt đi. Chúng ta sẽ nói với ông ấy chuyện gì? Nói rằng chúng ta có một người mất tích? Ông ấy sẽ gọi cho cớm, bởi vì ông ấy còn có thể làm chuyện gì khác đây? Và nếu Emerson là kẻ xấu, cớm sẽ ngồi yên mặc chuyện ấy. Ngay cả nếu Emerson là người tốt đi nữa, thì cớm cũng vẫn ngồi im thôi. Việc một người trưởng thành bị mất tích không làm cho ai nôn nóng cả. Quá nhiều người mất tích như thế.”

“Nhưng cô ấy rất cần thiết cho vụ án.”

“Vụ án là về ông anh của cô ấy. Thế nên cớm chỉ nghĩ rằng cô ấy bỏ đi là điều tự nhiên. Người anh là một tội phạm khét tiếng làm cho cô ấy không chịu đựng được nỗi ô nhục.”

“Nhưng ông có thấy cô ấy bị bắt cóc. Ông có thể nói với họ.”

“Tôi thấy một chiếc giày. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói lại. Và ở đây tôi không được người ta tin. Tôi đã chịu đủ trò ngu ngốc suốt hai ngày nay rồi.”

“Vậy thì chúng ta làm gì đây?”

Reacher quay lại với cái cửa sổ.

Ông nói, “Chúng ta sẽ tự mình lo liệu lấy.”

“Lo liệu như thế nào?”

“Tất cả những gì chúng ta cần là một địa điểm. Chúng ta xem xét kỹ người phụ nữ bị bắn, chúng ta tìm những cái tên, chúng ta tìm cảnh huống, chúng ta tìm một nơi chốn. Rồi chúng ta đến đó.”

Yanni hỏi, “Khi nào?”

Reacher nói, “Mười hai tiếng. Trước khi trời rạng sáng. Chúng sẽ làm việc theo một kiểu thời khóa biểu. Chúng muốn tính chuyện với tôi trước, rồi chúng muốn bắt đầu sinh sự với Rosemary Barr. Chúng ta cần tìm đến cô ấy trước khi chúng không còn kiên nhẫn nữa.”

“Nhưng điều đó có nghĩa là ông sẽ lộ diện ngay khi chúng đang mong ông.”

Reacher không nói gì.

Yanni nói, “Điều đó như là bước thẳng vào bẫy vậy.”

Reacher không trả lời. Yanni quay sang Franklin nói, “Cho chúng tôi biết thêm về người phụ nữ bị bắn đi.”

Franklin nói, “Không có gì để nói thêm. Tôi đã dò đi dò lại. Bà ấy là một người rất bình thường.”

“Còn gia đình của bà ấy?”

“Tất cả đều ở lại bên miền Đông. Bà ấy từ bên đó dọn về đây.”

“Bạn bè thì sao?”

“Cơ bản thì có hai người. Một đồng nghiệp và một hàng xóm. Cả hai đều không có gì thú vị. Ví dụ, không có ai là người Nga cả.”

Yanni quay lại với Reacher. “Vậy thì có lẽ anh sai rồi. Có lẽ phát súng thứ ba không phải là phát chính.”

Reacher nói, “Đúng là phát đó thôi. Nếu không tại sao hắn lại ngừng lại sau khi bắn? Hắn ngừng vì muốn xem kỹ xem mình bắn có trúng không.”

“Hắn cũng ngừng sau phát thứ sáu. Ngừng hẳn luôn.”

“Hắn sẽ không chờ lâu như thế. Tới lúc đó mọi chuyện có thể đã hoàn toàn không còn kiểm soát được nữa. Mọi người có thể nháo nhào ngã dúi vào nhau.”

“Nhưng họ đã không hỗn loạn.”

“Hắn đã không thể tiên đoán được điều đó.”

Franklin nói, “Tôi đồng ý. Với một chuyện như thế, người ta không thực hiện bằng phát đầu tiên hay phát sau cùng.”

Rồi mắt ông trôi đi. Ông nhìn đăm đăm vào bức tường như thể ông không thấy nó.

Ông nói, “Gượm đã.”

Ông nhìn vào màn hình.

Ông nói, “Tôi quên bẵng một điều.”

Reacher hỏi, “Điều gì?”

“Điều anh vừa nói về cô Rosemary Barr. Những người mất tích.”

Ông quay lại với con chuột và bàn phím, bắt đầu bấm và gõ. Rồi ông bấm vào nút Enter và ngồi chồm ra trước chăm chú, như thể ngồi gần thêm có thể tăng tốc độ.

Ông nói, “Cơ hội cuối cùng.”

Từ những quảng cáo trên ti vi, Reacher biết rằng các máy vi tính hoạt động quanh mức vài tỷ héc, mà ông cho thế là rất nhanh. Nhưng ngay cả thế, màn hình của Franklin vẫn trống không trong một lúc lâu, rất lâu. Có một hình họa nhỏ tí xíu nằm ở góc. Nó đang xoay chầm chậm. Nó có nghĩa là đang có một cuộc rà soát kỹ lưỡng và kiên nhẫn qua một lượng dữ liệu nhiều vô tận. Nó xoay trong nhiều phút. Rồi ngừng. Có tiếng lách tách tĩnh điện từ màn hình rồi hình ảnh bị xóa và dồn lại trong một tài liệu được in dày đặc. Phông chữ vi tính đơn giản. Từ chỗ của mình, Reacher không thể đọc được.

Cả căn phòng im lặng.

Franklin ngước lên.

Ông nói, “OK. Đây rồi các bạn. Cuối cùng. Sau cùng cũng có một điều gì đó không bình thường. Sau cùng chúng ta cũng bắt được một manh mối.”

Yanni hỏi, “Điều gì vậy?”

“Oline Archer báo rằng chồng của bà mất tích từ hai tháng trước.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận