Chenko siết cò.
Rồi hắn hiểu ra. Hắn bước trở lại hành lang.
“Nghi binh!” hắn gào lên. “Nghi binh!”
Cash nhìn thấy ánh chớp đầu nòng và la lớn “Nó bắn” rồi chuyển ống ngắm sang cửa sổ hướng Bắc. Ô cửa bên dưới được kéo lên, ô cửa bên trên cố định. Bắn vào khoảng hở sẽ chẳng được tác dụng gì. Đường đạn đi lên bảo đảm sẽ trượt. Do đó ông bắn vào kính cửa. Ông tính rằng nếu ông tạo ra được một trận những mảnh kính sắc thì có thể gây khó khăn cho ai đó.
Sokolov đang nhìn hình ảnh nhiệt điên rồ trên màn hình của Vladimir thì nghe tiếng súng và tiếng la cảnh báo của Chenko. Hắn nhìn lại cánh cửa và trở lại màn hình hướng Nam. Ở đó không có gì. Rồi hắn nghe tiếng súng bắn trả và tiếng kính vỡ trên lầu. Hắn nhảy ra khỏi bàn và bước đến cửa.
Hắn hỏi lớn, “Mày có sao không?”
Chenko đáp lớn, “Nghi binh. Chắc là nghi binh.”
Sokolov quay đi, kiểm tra thật kỹ lại cả bốn màn hình.
Hắn nói lớn, “Không. Phủ nhận. Hoàn toàn không có thứ gì tiến vào cả.”
Reacher chạm vào bức tường trước của ngôi nhà. Ván lát cũ lót ngoài, đã sơn nhiều lần. Ông đứng cách lối xe vào mười bước về hướng Nam, mười bước về hướng Nam cửa trước, gần một cửa sổ nhìn vào một căn phòng trống và tối. Cửa sổ là một hình chữ nhật cao có ô kính dưới trượt được lên phía sau một ô kính cao. Có lẽ ô kính cao cũng trượt được xuống che lấy ô kính thấp. Reacher không biết tên của kiểu cửa này. Ông hiếm khi sống trong nhà và chưa bao giờ sở hữu ngôi nhà nào. Khung kính trượt? Cửa treo đôi? Ông không biết chắc. Ngôi nhà cổ hơn nhiều so với khi nhìn nó từ ngoài xa. Có lẽ cả trăm năm rồi. Ngôi nhà trăm tuổi, cửa sổ trăm tuổi. Nhưng ô cửa sổ có còn cái then cửa cũng trăm tuổi không? Ông tì má vào ô kính dưới và liếc nhìn lên.
Ông không thể thấy gì. Tối quá.
Rồi ông nghe tiếng súng nổ. Hai phát, một phát gần, một phát xa, kính vỡ tan tành.
Rồi ông nghe tiếng Cash trong tai, “Helen? Cô có sao không?”
Ông không nghe tiếng trả lời.
Cash hỏi lại, “Helen? Helen?”
Không tiếng trả lời.
Reacher bỏ điện thoại vào túi. Đẩy lưỡi dao len vào khe hở giữa đáy ô cửa trên và phần đầu của ô cửa dưới. Ông từ từ thận trọng dịch lưỡi dao từ phải qua trái, dò tìm cái chốt cửa. Ông tìm thấy một cái, ngay ở giữa. Gõ nhè nhẹ vào nó. Có vẻ là một cái lưỡi khóa bằng đồng thau nặng. Nó sẽ xoay một góc chín mươi độ, vào và ra khỏi một cái lỗ.
Nhưng theo chiều nào?
Ông đẩy nó từ phải qua trái. Chặt quá. Ông rút lưỡi dao ra rồi đưa nó vào lại bên trái, cách đoạn giữa chừng hai phân. Rê nó trượt trở lại cho tới khi lại gặp cái lưỡi. Đẩy nó, từ trái qua phải.
Nhúc nhích.
Ông đẩy mạnh, thúc nó bật ra khỏi cái lỗ.
Dễ dàng.
Ông nhấc ô kính thấp lên cao và trườn qua ngưỡng cửa vào trong phòng.
Cash thận trọng nhích người lên trước, vung khẩu súng chín mươi độ cho tới khi nó ngắm đúng về hướng Đông dọc theo cái hàng rào. Ông chăm chú nhìn qua ống ngắm. Không thấy gì cả. Ông trở lại núp. Đưa điện thoại lên.
Ông thì thào, “Helen?”
Không lời đáp.
Reacher di chuyển qua căn phòng trống đến cánh cửa. Cửa đóng. Ông áp tai vào nó. Cố lắng nghe. Không nghe thấy gì cả. Ông vặn nắm cửa, từ từ, thận trọng. Mở cửa thật chậm. Chồm ra ngoài. Kiểm tra hành lang.
Trống.
Có ánh đèn từ ô cửa để mở mười lăm bước phía trước về bên trái. Ông ngừng lại. Nhấc từng chân lên và chùi đế giày vào quần. Chùi hai lòng bàn tay. Ông bước một bước. Thử sàn nhà. Không tiếng động. Ông tiến lên phía trước, từ từ, thật êm. Giày thuyền. Có ích chút ít. Ông men sát theo tường, nơi đó sàn nhà vững nhất. Ông dừng lại một thước cách ô cửa sáng đèn. Hít một hơi. Tiến lên.
Dừng lại ở ô cửa.
Ông đang nhìn hai tên từ phía sau. Chúng đang ngồi cạnh nhau ở một dãy bàn dài, quay lưng lại phía ông. Đang nhìn chăm chú các màn hình ti vi. Vào những chiếc bóng ma quái màu xanh lá cây của bóng tối. Bên trái là Vladimir. Bên phải là một gã mà trước đây ông chưa từng thấy. Sokolov? Chắc là hắn. Bên phải Sokolov, cách hắn một thước, một khẩu súng ngắn nằm ở tận mép bàn. Một khẩu Smith & Wesson Model 60. Khẩu súng lục bằng thép không gỉ đầu tiên được sản xuất trên thế giới. Nòng hai inch rưỡi. Với năm viên đạn.
Reacher bước một bước dài vào trong phòng. Dừng lại. Nín thở. Đổi chiều con dao trên tay. Giữ lưỡi dao giữa ngón cái và khớp ngón trỏ, cách chuôi của nó hơn hai phân. Vươn cánh tay lên. Dựng nó lên sau đầu. Vung nó tới trước.
Phóng dao.
Con dao cắm sâu năm phân vào phía sau cổ của Sokolov.
Vladimir nhìn qua phải, về hướng có tiếng động. Reacher đã di chuyển rồi. Vladimir nhìn lại. Hắn thấy ông. Lùi lại khỏi cái bàn và gần bật dậy. Reacher thấy hắn ước lượng khoảng cách giữa hắn và khẩu súng. Thấy hắn quyết định tấn công. Reacher bước thẳng tới hướng tấn công của hắn, thụp người xuống tránh cú đấm móc bên trái đang vung ra, lao vai mình vào ngực hắn, vòng hai cánh tay quanh lưng hắn và nhấc bổng cả người hắn lên. Nhấc hắn lên và xoay tránh xa khỏi bàn.
Rồi siết lại.
Cách tốt nhất để giết một gã to như Vladimir một cách êm thấm là đơn giản siết hắn cho tới chết. Không đánh, không bắn, không đấm đá lòng vòng. Miễn là tay chân của hắn không thể chạm tới được cái gì vững chắc thì sẽ không có tiếng động. Không la, không gào. Chỉ một tiếng ằng ặc khó khăn không nghe rõ khi hơi thở cuối mà hắn hớp vào tuôn trở ra, chẳng bao giờ được thay thế bằng hơi thở khác.
Reacher giữ Vladimir trên mặt đất chừng một bộ và siết với tất cả sức mạnh của mình. Ông ép nát ngực của Vladimir bằng vòng tay gấu quá hung dữ, lâu và mạnh cho đến nỗi không một ai có thể sống sót. Vladimir không ngờ chuyện đó. Hắn cứ nghĩ đây chỉ là cú chào sân. Không phải là đòn chính. Khi hiểu ra, hắn kinh hoảng đến phát rồ. Hắn thụi những cú vô vọng như mưa lên lưng của Reacher và đá chân vào hai ống quyển của ông. Reacher nghĩ, Ngu xuẩn. Mày chỉ đốt thêm khí ô-xy. Và mày sẽ không có thêm chút nào đâu, chú em ạ. Hãy tin tao đi. Ông siết chặt gọng kiềm. Ép mạnh hơn. Mạnh hơn nữa. Và mạnh hơn nữa, theo một nhịp điệu vô thức tàn nhẫn đếm mãi nữa, nữa, và nữa.Răng ông nghiến chặt với nhau. Tim ông đập thình thịch. Những bắp thịt vồng to và rắn lên như đá tảng và bắt đầu bốc cháy. Ông có thể cảm thấy khung xương sườn của Vladimir dịch chuyển, lách cách, rời ra, rạn vỡ, gãy nát. Và hơi thở cuối của hắn rỉ ra khỏi buồng phổi đói hơi.
Sokolov nhúc nhích.
Reacher loạng choạng bên dưới trọng lượng của Vladimir. Vụng về xoay người trên một chân. Đá ra, gót chân ông nện trúng chuôi con dao. Sokolov ngưng nhúc nhích. Vladimir ngưng nhúc nhích. Reacher tiếp tục siết trong suốt một phút nữa. Rồi ông từ từ nới lỏng ra, quỳ xuống và nhẹ nhàng đặt cái xác xuống đất. Ngồi xổm xuống. Thở mạnh. Kiểm tra mạch đập.
Không có mạch đập.
Ông đứng dậy, rút con dao của Cash ra khỏi cổ của Sokolov và dùng nó cắt cổ của Vladimir, từ tai bên này sang tai bên kia. Vì Sandy, ông nghĩ vậy. Rồi ông quay lại cắt luôn cổ của Sokolov. Để phòng ngừa. Máu tuôn ướt đẫm mặt bàn và nhỏ giọt lên nền nhà. Nó không trào ra. Nó chỉ nhỏ giọt. Tim Sokolov đã ngừng đập. Ông ngồi xổm xuống, lau lưỡi dao vào áo của Vladimir, hết mặt này rồi qua mặt kia. Ông lấy điện thoại trong túi ra. Nghe Cash gọi: “Helen?”
Ông thì thầm, “Sao rồi?”
Cash đáp, “Chúng ta đã bị một viên đạn bắn tới. Tôi không thể nghe gì từ Helen.”
Reacher nói, “Yanni, di chuyển qua bên trái. Tìm cô ấy. Franklin, anh có đó không?”
Franklin nói, “Tôi đây.”
Reacher nói, “Sẵn sàng gọi xe cứu thương nhé.”
Cash nói, “Anh ở đâu vậy?”
Reacher nói, “Ở trong nhà.”
“Đối phương thế nào?”
Reacher đáp, “Thất bại. Súng bắn ra từ đâu vậy?”
“Cửa sổ tầng ba, hướng Bắc. Về mặt chiến thuật, điều này hợp lý. Chúng bố trí một tay bắn tỉa ở trên đó. Chúng có thể hướng dẫn hắn theo những gì chúng phát hiện được từ máy quay.”
Reacher nói, “Hết còn hướng dẫn rồi.” Ông bỏ chiếc điện thoại di động trở vào túi. Nhặt khẩu súng lên. Kiểm soát ổ đạn. Nó được nạp đầy. Năm viên Smith & Wesson.38 Specials. Ông đi ra hành lang, tay phải cầm con dao, tay trái cầm khẩu súng. Đi tìm cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Cash nghe tiếng Yanni lẩm bẩm một mình khi cô di chuyển về bên trái của ông. Giọng thấp, nhưng rõ ràng, như đang đọc lời bình luận. Cô nói, “Giờ tôi đang đi về hướng Đông, cúi thật thấp, đi sát vào hàng rào trong bóng tối. Tôi đang đi tìm Helen Rodin. Chúng tôi biết chúng đã bắn cô ấy. Giờ cô ấy không trả lời điện thoại. Chúng tôi mong là cô ấy không sao, nhưng chúng tôi lo rằng cô ấy không ổn rồi.”
Cash lắng nghe cho tới khi ông không thể nghe thấy cô nữa. Ông lắc đầu không thể hiểu nổi. Rồi ông dán mắt vào ống ngắm, quan sát ngôi nhà.
* * *
Rosemary Barr không có mặt trong tầng hầm. Reacher mất chưa đến nửa phút để hoàn toàn chắc chắn điều đó. Đó là một khoảng không gian rộng thoáng, ẩm mốc, tối lờ mờ, liên tục và hoàn toàn trống ngoại trừ các lớp nền của ba cái ống khói bằng gạch.
Reacher dừng lại ở cái hộp ngắt điện. Ông suýt kéo công tắc. Nhưng Chenko có thiết bị nhìn trong bóng tối mà ông không có. Thế nên ông bò trở lại cầu thang.
Yanni tìm thấy đôi giày của Helen khi vấp phải chúng. Chúng được đặt ngay ngắn bên nhau ở chân hàng rào. Gót cao, da sơn đen, sáng lờ mờ dưới ánh trăng nhạt. Yanni tình cờ đá vào chúng và nghe tiếng đôi giày trống. Cô cúi xuống nhặt lên. Móc đế giày lên hàng rào.
Cô thì thào, “Helen ơi. Helen? Cô ở đâu vậy?”
Rồi cô nghe tiếng, “Tôi đây.”
“Ở đâu?”
“Ở đây. Đi tới nữa đi.”
Yanni bước tới. Cô thấy một bóng người nằm co sát vào chân hàng rào.
Helen nói, “Tôi đánh rơi điện thoại. Không tìm được nó.”
“Cô có sao không?”
“Hắn bắn trượt. Tôi nhảy cà tưng như một mụ điên. Nhưng viên đạn bay sát quá. Tôi hết hồn. Tôi thả cái điện thoại rồi bỏ chạy.”
Helen ngồi dậy. Yanni ngồi xổm bên cô.
Helen nói, “Xem này.” Cô đang cầm một món gì đó trong lòng bàn tay. Nó sáng lên. Một đồng xu. Một đồng hai mươi lăm xu mới tinh và sáng lấp lánh.
Yanni hỏi, “Cái gì vậy?”
Helen nói, “Một đồng hai mươi lăm xu.”
“Vậy thì sao nào?”
“Reacher cho tôi.”
Helen mỉm cười. Yanni thấy răng cô trắng ngời dưới ánh trăng.
Reacher bò theo hành lang tầng một. Mở các cánh cửa và lục soát các căn phòng hai bên đường ông qua. Chúng đều trống. Không dùng đến. Ông dừng lại ở chân cầu thang. Bước lui vào một khoảng trống hai mươi nhân hai mươi mà có thời từng là một phòng khách. Cúi xuống đặt con dao trên nền nhà rồi lấy điện thoại di động ra.
Ông thì thào, “Trung sĩ?”
Cash đáp, “Anh trở lại với chúng tôi à?”
“Tôi để điện thoại trong túi.”
“Yanni đã tìm được Helen. Cô ấy OK.”
“Tốt lắm. Tầng hầm và tầng một thoáng rồi. Tôi nghĩ là anh nói đúng. Rosemary hẳn ở trên gác thượng.”
“Giờ anh lên lầu à?”
“Tôi nghĩ vậy. Tôi phải đi thôi.”
“Số thương vong?”
“Tới giờ là hai.”
“Vậy thì trên lầu còn nhiều lắm.”
“Tôi sẽ cẩn thận.”
“Nghe rõ.”
Reacher bỏ điện thoại vào túi và nhặt con dao lên. Ông đứng dậy, lẻn ra hành lang. Cầu thang nằm ở phía sau ngôi nhà. Nó rộng, gồm hai nhánh chéo nhau và dốc thoải. Khá lớn. Có một chiếu nghỉ rộng nằm ở nửa đường đi lên, là nơi hai nhánh gặp nhau. Ông đi giật lùi lên nhánh thứ nhất. Theo cách này thì hợp lý hơn. Ông muốn biết ngay tức thì nếu có kẻ nào trên hành lang tầng hai nhìn xuống qua cái lan can. Ông đi men sát vào tường. Nếu cầu thang có kêu cọt kẹt, phần lớn đều kêu ở khoảng giữa mặt bậc thang. Ông bước chậm, dò dẫm bằng gót chân, đặt chúng xuống nhẹ nhàng và thận trọng. Và không tiếng động. Giày thuyền. Có ích chút ít. Sau năm bước chân lùi lên, đầu ông gần ngang bằng với sàn tầng hai. Ông nâng súng lên. Bước thêm một bước. Giờ thì ông có thể thấy cả hành lang. Vắng hoe. Nó là một khoảng trống được trải thảm, rất im ắng, thắp một bóng đèn công suất nhỏ duy nhất. Không có gì cả, ngoại trừ sáu cánh cửa đóng, mỗi bên ba cánh. Ông thở ra và di chuyển đến phần chiếu nghỉ. Nhón chân về bên trái rồi lẻn lên nhánh trên, lần này thì bước thẳng. Bước ra khỏi cầu thang. Vào tới hành lang.
Giờ thì sao đây?
Sáu cánh cửa đóng. Ai ở đó? Ông từ từ di chuyển về hướng mặt tiền ngôi nhà. Lắng nghe ở cánh cửa thứ nhất. Không nghe được gì cả. Ông tiếp tục đi tới. Cửa thứ hai cũng không nghe gì. Lại tiếp tục, nhưng trước khi đến cánh cửa thứ ba thì ông nghe tiếng động từ sàn nhà bên trên. Những tiếng động truyền xuống xuyên qua sàn nhà. Những tiếng động mà ông không hiểu. Những tiếng động do quét chân, lê chân, nghiền nát, được lặp lại nhịp nhàng, với một bước chân nhẹ ở cuối mỗi nhịp.
Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông nhìn chăm chăm lên trần nhà. Rồi cánh cửa thứ ba mở ra và Grigor Linsky bước ra hành lang ngay trước mặt ông. Và hắn đứng yên như trời trồng.
Hắn đang mặc chiếc áo bành tô hai hàng cúc quen thuộc. Màu xám, vai vuông, ống quần lên gấu. Reacher đâm trúng cổ họng hắn. Ngay tức khắc, bằng tay phải, một cách bản năng. Ông nhấn lưỡi dao vào sâu và kéo qua bên trái. Cắt đứt khí quản. Giữ hắn im lặng. Ông bước tránh qua bên để tránh vòi máu. Chộp hắn dưới nách từ phía sau rồi lôi hắn vào căn phòng mà hắn vừa bước ra. Đó là một nhà bếp. Linsky đang pha trà. Reacher tắt lửa dưới ấm đun nước. Đặt khẩu súng và con dao lên mặt bếp. Cúi xuống kẹp đầu của Linsky giữa hai bàn tay rồi vặn nó qua trái và giật mạnh qua phải. Bẻ gãy cổ hắn. Tiếng rắc đủ lớn để phải lưu ý. Ngôi nhà rất yên tĩnh. Reacher cầm súng và dao lên, lắng nghe ở cánh cửa. Không nghe thấy gì cả, ngoại trừquét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông bước trở lại vào hành lang. Rồi ông hiểu ra.
Kính.
Cash đã bắn trả xuyên qua vị trí thuận lợi ở hướng Bắc của Chenko, và như mọi tay bắn tỉa giỏi khác, ông đã gây tổn hại tối đa với phát súng duy nhất. Và đến phiên mình, như mọi tay bắn tỉa giỏi khác, Chenko đang làm sạch môi trường xung quanh của hắn để sẵn sàng sử dụng. Hắn đang dọn kính vỡ. Hắn có hai mươi lăm phần trăm khả năng bị lôi kéo lại chính cái cửa sổ đó, và hắn muốn lối đi qua căn phòng được thông suốt.
Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Hắn đang dùng mu bàn chân để quét mảnh kính qua một bên. Vun thành một đống. Rồi hắn bước lên quét vòng tiếp theo. Hắn muốn có một lối đi rộng hai bước xuyên qua căn phòng. Không có nguy cơ trượt ngã.
Hắn đã được bao xa rồi?
Reacher bò đến lồng cầu thang kế tiếp. Nó giống y như cái trước. Rộng, thoải, hai nhánh. Ông bước lùi lên, cố lắng nghe. Quét chân, lê chân, nghiền nát, bước chân. Ông băng qua cái chiếu nghỉ ở lưng chừng. Tiếp tục đi tới. Hành lang tầng ba có cách bố trí giống như hành lang bên dưới, nhưng nó không được trải thảm. Chỉ để ván trần. Có một chiếc ghế thẳng lưng ở giữa hành lang. Tất cả các cửa đều để mở. Hướng Bắc nằm bên tay phải. Reacher có thể cảm thấy gió đêm đang lộng vào. Ông nép vào gần bức tường. Bò về phía trước. Tiếng động vang lớn hơn. Ông áp sát người vào tường. Hít một hơi. Chầm chậm xoay người và bước về bên trái. Vào trong một ô cửa.
Chenko cách ông mười hai bộ. Nhìn ra chỗ khác. Đối diện cửa sổ. Ô kính dưới đã được đẩy lên phía sau ô kính trên. Cả hai ô kính đều bị bắn vỡ vụn. Căn phòng lạnh lẽo. Nền nhà đầy mảnh kính. Chenko đang dọn một lối đi từ cửa chính đến cửa sổ. Hắn còn chừng ba bước nữa cần dọn. Khẩu súng của hắn dựng đứng vào tường, cách hắn sáu bước. Hắn lom khom, nhìn xuống, tập trung vào việc đang làm. Đó là một việc quan trọng. Bị trượt trên mảnh kính sẽ lấy mất đi thời gian quý báu của hắn trong cuộc đấu súng. Chenko có kỷ luật.
Và có mười giây để sống.
Reacher cất dao vào túi. Trả tự do cho tay phải. Siết nó lại. Bước tới. Bước chậm và êm xuống lối đi mà Chenko đã dọn. Bốn bước thật êm. Chenko cảm nhận được. Hắn đứng thẳng lên. Reacher chộp quanh cổ hắn từ phía sau. Một tay thôi. Ông siết mạnh. Bước thêm một bước dài và nhanh, rồi lẳng Chenko tới trước và ném hắn ra khỏi cửa sổ, đầu cắm xuống trước.
Ông thì thầm vào bóng tối bên dưới. “Tao đã cảnh cáo mày rồi. Lẽ ra mày nên hạ gục tao ngay khi có cơ hội.” Rồi ông lấy điện thoại di động ra.
Ông thì thào, “Trung sĩ?”
“Tôi đây.”
“Cửa sổ tầng ba, chỗ mà anh bắn trả đấy. Anh thấy nó chưa?”
“Tôi thấy rồi.”
“Một tên mới ngã xuống đó. Nếu hắn còn ngóc đầu dậy, cho hắn một phát nhé.”
Rồi ông cất điện thoại di động và đi tìm cánh cửa gác thượng.
Ông tìm thấy Rosemary hoàn toàn bình an, ngồi thẳng lưng trên nền nhà gác thượng. Chân dán băng, cổ tay dán băng, miệng dán băng. Reacher đặt ngón tay lên môi mình. Cô gật đầu. Ông cắt băng keo bằng con dao vấy máu và giúp cô đứng lên. Cô đứng loạng choạng giây lát. Rồi cô lắc mạnh người và hơi gật đầu. Rồi mỉm cười. Reacher đoán rằng những nỗi sợ mà cô đã cảm nhận và phản ứng của cô lúc này đều đã được đè xuống bởi quyết tâm sắt đá giúp anh của mình. Nếu cô vượt qua, thì anh ta cũng sẽ vượt qua. Niềm tin đó giúp cô đi tiếp.
Cô thì thầm, “Chúng đi hết chưa?”
Reacher thì thầm trả lời, “Hết rồi, ngoại trừ Raskin và The Zec.”
“Không, Raskin tự sát rồi. Tôi nghe chúng trò chuyện. The Zec buộc hắn tự sát. Bởi hắn đã để ông lấy mất điện thoại.”
“The Zec có khả năng đang ở đâu?”
“Phần lớn thời gian thì lão ở trong phòng khách. Tầng hai.”
“Cửa nào?”
“Cửa cuối cùng bên tay trái.”
Reacher thì thầm, “OK, ở đây nhé. Tôi sẽ đi bắt lão rồi quay lại ngay.”
“Tôi không thể ở lại đây. Ông phải mang tôi ra ngoài.”
Ông ngừng lại. “OK, nhưng cô phải thật im lặng. Và đừng nhìn hai bên.”
“Sao vậy?”
“Có người chết.”
Rosemary nói, “Tôi còn mừng nữa kìa.”
Reacher nắm tay dẫn cô xuống cầu thang đến hành lang tầng ba. Rồi ông đi trước một mình xuống tầng hai. Hoàn toàn yên lặng. Cánh cửa cuối cùng bên tay trái vẫn đóng. Ông vẫy tay ra hiệu cho cô xuống. Họ cùng nhau rẽ và hướng thẳng đến tầng một. Đến mặt trước của ngôi nhà. Đến căn phòng mà ông đã qua. Ông giúp cô vượt qua ngưỡng cửa và ra ngoài cửa sổ, xuống đất bên dưới. Ông chỉ tay và nói. “Cô đi theo lối xe ra đường. Rẽ phải. Tôi sẽ báo cho mấy người kia biết cô đang đến. Có một ông mặc đồ màu đen có súng. Ông ấy là phe mình.”
Cô đứng yên một giây. Rồi cúi xuống cởi đôi giày đế thấp ra, cầm chúng trên tay rồi vụt chạy như ma đuổi, nhắm hướng Tây, xuyên qua khoảng đất ra đường. Reacher lấy điện thoại di động ra.
Ông thì thầm, “Trung sĩ?”
“Tôi đây.”
“Cô Rosemary đang chạy về hướng của anh.”
“Xuất sắc.”
“Báo cho mọi người biết và đón cô ấy trên đường. Không còn ai quan sát màn đêm nữa đâu. Rồi hãy chuẩn bị. Tôi sẽ quay lại với các bạn.”
“Nghe rõ.”
Reacher cất điện thoại di động. Đi ngược trở lại vào ngôi nhà im lìm, đi tìm The Zec.