Một Phút Sai Lầm

Chương 24: Chương 24:


 
 
Việc tìm người này dễ hơn chút so với tưởng tượng của họ.
 
Anh họ cuộn người trên ghế xoay, nói với ba người họ: “Nick đăng bài chỉ là acc clone, thời gian đăng ký là hai tuần trước. Thế nhưng, tiền tố của email nó dùng để đăng ký giống với một nick khác đã sử dụng được năm năm. Vả lại email của acc clone này còn liên kết với email nick lớn kia.” Anh ta vừa nói vừa mở nick lớn kia ra.
 
“ID này nhìn hơi quen…” Vu Nhất Dương xoa cằm.
 
Anh họ đẩy kính một cái: “Xem ra cậu không thường lên Tieba của trường cậu nhỉ?” Anh ta mở trang web ra, “Nó là một trong những quản trị viên của Tieba trường các cậu, độ hoạt động cũng cao lắm.”
 
Quả nhiên là cùng trường! Ba người Bùi Dục trao đổi ánh mắt.
 
Xem lịch sử đăng bài của nick lớn đó, toàn là mấy bài đăng thanh thuần đáng yêu, quả là một bé gái thuần khiết không biết sự đời, quỷ mới có thể tưởng tượng được mấy bài viết 18+ kia đều từ tay nó mà ra.
  
“Phong cách của hai nick này cũng gần giống nhau.” Vu Nhất Dương cảm thán.
 
“Chắc là buông thả bản thân ở nick phụ thôi.” Anh họ nói.
 
“Mật mã nick phụ của nó cũng phá được rồi?” Bùi Dục hỏi.
 
“Đương nhiên.”
 
“Vậy rà soát thêm thử xem.” Bùi Dục đề nghị, “Weibo, Douban các kiểu. Hai trang này dễ lộ ra thông tin thật lắm.”
 
“Chuyện nhỏ.” Anh họ vui vẻ nhận lời.
 

Mới thử một cái mà đã phát hiện được người này đúng là lười biếng thật, ngoài acc clone viết truyện 18+ ra thì những mật mã những nick khác đều dùng y chang.
 
Vả lại cũng giống với Bùi Dục, nick Weibo của nó có không ít ảnh, tuy không lộ ảnh selfie nhưng những thông tin lộ ra trong ảnh đã đủ nhiều rồi.
 
“Dừng dừng dừng! Đây chẳng phải là video trận đấu bóng rổ lần trước sao?” Vu Nhất Dương kêu lên. Video này chắc là dùng điện thoại quay, chất lượng không cao, thế nhưng người quen thì vẫn có thể nhìn ra được đang quay ai——Là đoạn Vu Nhất Dương chuyền bóng cho “Bùi Dục” sau đó “Bùi Dục” ném rổ.
 
Ghép một meme mê trai rồi tag thêm hai người, phía sau còn có bốn chữ “Mọi người hiểu mà” cùng với một loạt cơn sóng uốn lượn nhấp nhô.
 
Bên dưới có một bình luận nói đùa: “Các cậu đúng là làm phản rồi mà!”
 
Người kia trả lời “Nhan sắc quyết định tất cả!”
 
“Lớp 9/3.” Âu Dương Tĩnh nói.
 
“Nhìn góc quay này thì chính là hành lang dãy thứ ba.” Bùi Dục chỉ vào một tấm ảnh chụp trộm giáo viên trong giờ học rồi nói.
 
“Bắt được rồi!” Vu Nhất Dương cuộn tay lại, cực kỳ hưng phấn.
 
Anh họ vừa nhét quả cherry vào miệng, vừa khinh khỉnh nhìn bọn họ: “Chơi trò chơi trinh thám đủ chưa? Phí sức dữ vậy, Weibo của nó chẳng phải có liên kết số điện thoại sao, tra một cái là ra rồi.”
  
“Ể, dễ vậy sao? Anh, không phải anh làm việc gì phạm pháp đấy chứ?” Vu Nhất Dương hỏi.
 
Anh họ lau miệng một cái: “Giờ mới nhớ ra sao? Cậu tưởng trộm mật khẩu tài khoản người ta là hợp pháp hả?”
 
“Quản không được mấy việc này, tìm người này trước đi.” Bùi Dục cau mày, xem đoạn truyện 18+ viết hai người họ XXOO lúc trước đúng thật là quá ghê tởm! Truyện 18+ trên mạng nhiều bao nhiêu nữa thì đa phần các nhân vật chính trong đó cũng đều là hư cấu, lấy bạn học bên cạnh mình để viết truyện 18+, thật không biết người này nghĩ sao nữa.
 
“Đúng rồi! Quan tâm chi, dám bẻ cong ông đây, phải kiện cho nó thân bại danh liệt!” Vu Nhất Dương kích động kêu lên.

 
“Kiện thì không cần đâu, chúng ta cũng chẳng phải đang dùng thủ đoạn đàng hoàng gì.” Bùi Dục nói, “Sắp xếp chứng cứ lại rồi gửi một bản cho bố mẹ nó, một bản cho giáo viên. Viết tiểu thuyết 18+ trên mạng, làm bại hoại danh tiếng của trường, hai điều này là đủ cho nó rồi.”
  
“Bùi…Âu Dương Tĩnh nói có lý.” Âu Dương Tĩnh tán thành, sau đó lại nói với Vu Nhất Dương, “Nick lớn của nó đàng hoàng như vậy, chắc sẽ rất sợ việc viết truyện 18+ bị lộ ra.”
 
Lúc ba người họ đang nói chuyện thì anh học đã moi ra được thông tin cá nhân của “nó”. Vu Nhất Dương vừa nhìn ảnh CMND là nhận ra ngay: “Đây chẳng phải là uỷ viên học tập lớp chúng nó sao!”
 
Bùi Dục nhìn sang, anh cũng biết người này, thế nhưng ấn tượng đã trở nên cực kỳ nhạt, điều duy nhất có thể khẳng định được rằng, người này không vào được Phụ Trung.
 
“Nhìn cũng trong sáng lắm.” Anh họ chậc chậc cảm thán, “Mấy cô gái bây giờ đúng là thoải mái quá!”
 
“Không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được.” Âu Dương Tĩnh lắc đầu.
 
Bùi Dục nói: “Anh, anh tiện tay sao lưu lại một bản những thứ có trong máy tính cậu ta luôn đi. Tránh trường hợp đến lúc đó cậu ta xóa bài thì lại mất hết chứng cứ.”
  
Anh họ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi đưa ngón cái với anh, sau đó bắt đầu làm việc.
 
Vu Nhất Dương cũng nhìn anh cười: “Âu Dương Tĩnh, cậu suy nghĩ chu đáo quá!”
 
“Đến lúc đó con gái người ta khóc thì cậu đừng có đổi ý mới được đó.” Bùi Dục nhắc nhở. Anh biết rõ Vu Nhất Dương là một người nghiêng về cảm tính, nhìn hùng hùng hổ hổ vậy chứ rất yếu lòng, không chịu nổi con gái khóc.
 
Tuy anh họ đồng ý với Bùi Dục, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm thán: “Con gái bây giờ đáng sợ lắm, anh đây vẫn nên tìm một chị gái dịu dàng làm bạn gái thôi.”
 
Âu Dương Tĩnh: … Sơ ý một cái là bị đội nồi liền.
 
Uỷ viên học tập lớp 9/3 tên Lưu Hi Hi, ốm yếu như nhánh cây trong gió, mang chút dáng vẻ của em gái Lâm*. Bình thường lúc nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nếu không phải bọn họ có đầy đủ chứng cứ thì tuyệt đối không nghĩ đến cậu ta.

*Nữ chính Hồng Lâu Mộng: Lâm Đại Ngọc (Yếu ớt, hay khóc) 
   
“Chuyện chính là như vậy. Bạn học Lâm Hi Hi dùng hình tượng của em và Bùi Dục để viết tiểu thuyết 18+, còn kèm thêm hình chụp chung của bọn em rồi đăng lên mạng.” Vu Nhất Dương tóm tắt một lượt. Thật ra không cần cậu ta nói thì chủ nhiệm lớp 9/3 cũng xem được mail bọn họ gửi rồi. Chứng cứ rành rành, chuyện cũng trở nên cực kỳ đơn giản.
 
“Cô có thể gọi bạn ấy đến đối chứng.” Âu Dương Tĩnh bổ sung.
 
Chủ nhiệm lớp 9/3 mang tâm trạng vô cùng phức tạp, Lưu Hi Hi là đứa trẻ có thành tích không tồi trong lớp họ, bình thường cũng không có tật xấu gì, cô ấy thật sự không muốn tin học sinh mình đã làm ra chuyện này. “Các em về trước đi, chút nữa cô sẽ gọi Lưu Hi Hi đến tìm hiểu chút tình hình, sau đó sẽ trả lời các em.
 
Vu Nhất Dương cảm ơn cô ấy, lúc chuẩn bị đi thì bị Âu Dương Tĩnh kéo lại: “Thưa cô, chúng ta vẫn nên nghe bạn Lưu Hi Hi nói thế nào đi ạ.”
 
Vu Nhất Dương lập tức phản ứng lại, “Bùi Dục” sợ chủ nhiệm lớp 9/3 lấp li3m việc xấu. Thế là cậu ta cũng không đi.
   
Cô giáo có chút phiền não, cô ấy đúng là muốn cố hết sức ém chuyện này xuống, dù sao thì chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì đối với học sinh, giáo viên, thậm chí là trường học mà nói thì đều không tốt chút nào. Thế nhưng thái độ của Bùi Dục và Vu Nhất Dương đã thể hiện rõ là không muốn lấp li3m chuyện này đi.
 
Vả lại, cô ấy dạy học nhiều năm như vậy nên cũng biết rõ, những học sinh giỏi như bọn Bùi Dục lòng cứng như thép, ầm ĩ lên thì chắc chắn vô cũng đáng sợ, bọn họ luôn hiểu được làm thế nào để làm việc phù hợp với đạo đức, khiến người khác không thể bắt lỗi những hành động họ làm ra, mà trường học lại vì tỉ lệ lên lớp nên cũng tuyệt đối không để bọn họ thua thiệt gì.
 
Cô ấy hết cách, chỉ có thể kêu học sinh trong lớp gọi Lưu Hi Hi đến trước khi Bùi Dục làm ầm lên.
 
“Không phải em viết! Thưa cô, bọn họ nhầm người rồi” Lưu Hi Hi đương nhiên hoàn toàn phủ nhận. Thế nhưng Âu Dương Tĩnh lại quan sát rất tỉ mỉ, ánh mắt của cậu ta không mang sự phẫn nộ và hoang mang khi bị vu oan, mà chỉ toàn là kinh sợ.
 
“Vậy cậu giải thích đi, tài khoản này sao lại liên kết với email của cậu?” Âu Dương Tĩnh hỏi, cô đọc số điện thoại của cậu ta ra, “Số điện thoại này là của cậu, đúng không?”
 
“…Dù sao cũng không phải tôi viết!” Lưu Hi Hi vẫn sống chết cứng miệng, “Tôi, tôi…chắc chắn là có người hack tài khoản của tôi!”
 
Đúng vậy! Cô giáo cũng cảm thấy rất có khả năng, vội vàng nói với hai người họ: “Đúng đó, sao các em biết được không phải bạn bị hack tài khoản?”
 
Vu Nhất Dương và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, sau đó nói với Lưu Hi Hi: “Chắc bố mẹ cậu cũng nhận được email rồi, bây giờ có lẽ đang kiểm tra máy tính cậu rồi đó.”
 
“!” Sắc mặt Lưu Hi Hi thoáng trắng bệch, nước mắt rơi xuống trong vô thức, chỉ trong chốc lát liền khóc lem luốc cả mặt. “Tôi không cố ý, tôi cũng chỉ chơi cho vui thôi, mấy đoạn đó đều chép trên mạng xuống…”
 
“Chơi cho vui? Cậu để hình của bọn tôi trên tiêu đề, nói bóng nói gió ra đủ loại thông tin trường lớp, chắc phải muốn ám thị rằng chuyện cậu viết là thật sao?” Âu Dương Tĩnh chất vấn.

    
“Tôi không có…chỉ là…tôi chỉ là vô ý viết ra thôi…” Lưu Hi Hi nức nở không thành tiếng, hoàn toàn không bịa ra được một câu trọn vẹn.
 
“Cậu chỉ muốn dùng tình tiết có thật để thu hút được sự chú ý của mọi người, thoả mãn chút lòng chuộng hư vinh đáng thương của mình.” Âu Dương Tĩnh lạnh lùng đâm trúng tim đen.
 
Lưu Hi Hi cắn môi: “Vậy sao các cậu không trực tiếp tìm tôi bảo tôi xóa là được rồi, sao lại phải nói với bố mẹ tôi và giáo viên làm gì?! Các cậu không cảm thấy thế này quá đáng sao! Sau này tôi làm sao nhìn mặt người khác được chứ…” Cậu ta vừa nói vừa khóc. 
 
Vu Nhất Dương nhìn thôi cũng thấy phiền, nhớ đến lời nhắc nhở của “Âu Dương Tĩnh” và “Bùi Dục” lúc trước nên kìm lại không tiến đến an ủi. Ngậm chặt miệng đợi “Bùi Dục” nói.
  
Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không chút động lòng trước sự khóc lóc của cậu ta, cô nhìn Lưu Hi Hi: “Cậu thấy bọn tôi quá đáng? Vậy cậu lấy hình bọn tôi rồi viết ra như vậy, còn nói bóng nói gió với mọi người rằng bọn tôi là kiểu người như cậu viết, cậu làm vậy thì không quá đáng sao? Một, cậu viết và truyền bá truyện 18+; Hai, cậu phỉ báng bạn học, hai điều này không những quá đáng, mà còn phạm pháp!”
 
“…Nhưng mà…nhưng mà, các cậu cũng có sao đâu!!” Cậu ta tiếp tục biện hộ.
 
Âu Dương Tĩnh nhìn cậu ta: “Không sao? Ý cậu là hai bọn tôi phải bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ đến mức suy sụp tinh thần vì những thứ cậu viết thì cậu mới cảm thấy áy náy sao? Bọn tôi không sao là bởi vì tâm lý bọn tôi tốt, thế nhưng đây không phải là lý do cho cậu tác oai tác quái. Nếu cậu đã không muốn nhận sai, vậy thì chỉ còn cách để giáo viên và bố mẹ cậu dạy dỗ lại cậu thôi.” 
  
Lưu Hi Hi nghe xong lại khóc dữ dội hơn, khóc đến nỗi như muốn ngất đi. Chủ nhiệm lớp của cậu ta không kìm được mà bắt đầu nói giúp: “Bùi Dục, Vu Nhất Dương, hai em về lớp trước đi, chuyện đã rõ ràng rồi, cô sẽ phê bình em ấy.”
 
Cả phòng làm việc đều chìm trong yên tĩnh, mọi giáo viên đều nhướng tai lên nghe cuộc nói chuyện của bọn họ. Đợi đến lúc Âu Dương Tĩnh và Vu Nhất Dương rời đi, các thầy cô trong phòng làm việc mới rỉ tai nhau thì thầm. 
 
“Anh Bùi, lúc nãy anh nói có nghiêm trọng quá không?” Vu Nhất Dương bước ra khỏi phòng làm việc vẫn còn nghe được tiếng khóc của Lưu Hi Hi, trong lòng có chút không nỡ.
    
“Chuyện cậu ta làm thì đương nhiên phải tự chịu trách nhiệm.” Âu Dương Tĩnh nói rồi nhìn Vu Nhất Dương một cái, phát hiện cậu ta giống hệt như Bùi Dục nói, Lưu Hi Hi vừa khóc là liền cảm thấy trong lòng khó chịu. “Chi bằng cậu lo lắng mấy thứ cậu ta viết có bị chuyển thành TXT rồi đăng khắp nơi không đi.”
 
Vu Nhất Dương ngượng ngùng gãi đầu: “Anh Bùi, may là có anh đó, nếu không cậu ta vừa khóc thì em hoang mang ngay, không biết nói gì nữa luôn.”
 
Âu Dương Tĩnh đánh cậu ta một cái: “Đi thôi. Về xem blogger kia có động tĩnh gì không.”
 
Lúc cuối tuần, Bùi Dục nói anh có thể liên lạc được với blogger viết bài lúc đầu, tốt nhất là để cô ta xóa bài, triệt tận gốc mọi tin đồn.
 
Lúc bọn họ đi đến cửa lớp thì phát hiện hai nữ sinh đang lo lắng đi qua đi lại trước cửa, nhìn có chút quen mắt. Âu Dương Tĩnh thấy kỳ lạ, nhìn bọn họ một cái, lúc vừa chuẩn bị vào lớp thì bị họ kêu lại. “Đàn anh! Có thể mượn chút thời gian bọn anh được không…”
 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận