Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 123: Hoàng hậu thiên tuế - Vợ cả của ta




Hạ Nặc lần thứ hai tìm đến Tiêu Quân Nhã là xin được thả ra cung. Tiền tài kia ở trong cung là vô dụng cho nên nàng tới xin Hoàng hậu ân điển thả mình ra cung.

Tiêu Quân Nhã cau mày, trầm giọng nói Thái hậu còn chưa an táng, không ai có thể ra cung, nếu muốn xuất cung thì phải chờ Thái hậu hạ táng xong đã.

Hạ Nặc mang ơn, cứ như vậy mà ở lại cung Phượng Tê làm nhị đẳng cung nữ không có ký danh.

***

Đức phi bởi vì chuyện lần đó mà không thể nào xuất hiện; Tô Hành để cho nàng nuôi nấng Tam hoàng tử là đã cho nàng thể diện rồi. Nhưng đây là con trai của Kỷ Thi Vân, Đức phi mặc dù không vui nhưng vẫn chiếu cố nó tốt. Và qua một thời gian sau, Đức phi phát hiện hài tử này có vấn đề. Song vì nó còn quá nhỏ, Đức phi cho đòi ngự y nhìn cũng nhìn không ra nguyên do gì. Linh cữu Thái hậu còn đang cung Cảnh Nhân, Đức phi lo nghĩ một hồi vẫn là nên thông báo cho Hoàng hậu biết. Bởi vì ngự y không chẩn ra cái gì cho nên chuyện Tam hoàng tử không có người biết. Đức phi cũng chỉ nói một ít, và nói sẽ quan sát thêm.

Tiêu Quân Nhã sau mới hiểu vì sao Kỷ Thi Vân vội vã hành động như vậy, thì ra là vì hài tử mình mà trải đường. Chuyện liên quan đến Thụy nhi, thảo nào cô ta sẽ khẩn cấp như thế. Không thể không nói, lúc này thật là ông trời giúp nàng, nàng vận khí tốt!… Tiêu Quân Nhã để Đức phi quan sát Thụy nhiều hơn, không nên vội vã kết luận, nói không chừng là vì nó yếu ớt cho nên làm gì so với người khác cũng chậm hơn. Ngự y cũng nói như thế mà?

***


Triều đình ngày nay Phủ Định Quốc Công phát triển không ngừng song Định Quốc công không hề cảm thấy vui mà ngược lại là lo lắng. Gần vua như gần cọp… huống hồ Phủ Định Quốc Công là ngoại thích; ngoại thích cường đại đối Tiêu Quân Nhã, đối Phủ Định Quốc Công đều không phải là chuyện tốt. Cũng may còn có Giản Vân Hạc cho nên không có tạo thành Phủ Định Quốc Công một nhà độc quyền. Dù sao nhà vua cũng trọng dụng Giản Vân Hạc chứ không phải Phủ Định Quốc Công. Qua mấy ngày nữa triều đình sẽ yên ổn trở lại, thế lực các bộ điều chỉnh tốt, vòng tranh phong mới lại bắt đầu, hào quang của Phủ Định Quốc Công sẽ yếu đi.

Lúc này, Giản Vân Hạc lại một lần nữa được Tô Cảnh hẹn ra.

Nhã gian – Dao Tiên Lâu. Tô Cảnh không khách khí, vẫn hỏi lại vấn đề lần trước, là có chịu đi theo y hay không. Và Giản Vân Hạc vẫn thẳng thắn là không.

Tô Cảnh cũng không giận, mà còn châm rượu.

“Nghe nói ngươi không dự định lấy vợ?” Tô Cảnh cầm chén rượu đưa tới mũi ngửi, “Ngươi, thật si tình.”

Giản Vân Hạc nhếch môi. “Ngài không sợ ta tiết lộ chuyện này cho bệ hạ sao?” Y chuyển mắt nhìn cửa sổ. “Vương gia thật không biết né tránh. Tội danh kéo bè kết cánh này… tại hạ không kham nổi đâu.”

“Tính tình của y, ít nhiều ta cũng hiểu.” Tô Cảnh cầm chén rượu, nhìn Giản Vân Hạc, “Là một người nghi kỵ đa nghi, cùng với vô tình. Trong khoảnh khắc có thể xưng huynh gọi đệ với ngươi; trong khoảnh khắc có thể cho ngươi chết oan chết uổng…. Giản đại nhân là người thông minh, hẳn là sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế đi?” Tô Cảnh nhếch môi cười, không nhanh không chậm thả chén rượu xuống. “Chuyện Giản đại nhân lo lắng. . . chúng ta là quang minh chánh đại mà gặp mặt, ai có thể bịa ra chuyện gì đây?”

Giản Vân Hạc cười không cho là đúng. Không sai. Bệ hạ là nghi kỵ đa nghi và vô tình. Nhưng xa ở đất phong – Tô Cảnh nào biết rằng bệ hạ đã thay đổi rất nhiều trong những năm qua? Ngoài mặt thì ngài vẫn là như thế nhưng bên trong… đã thay đổi rồi.

Thấy Giản Vân Hạc vẫn không tỏ thái độ, Tô Cảnh tiếp tục rót rượu. “Mà thôi, ta sẽ không làm khó Giản đại nhân.”

“Ta thập phần thưởng thức Giản đại nhân, bằng không sẽ không muốn kết giao. Lúc này nếu đã không thuyết phục được Giản đại nhân, nếu còn không buông tay thì ta trông có vẻ nhỏ nhen quá.” Tô Cảnh vân vê mép chén rượu, tiếu ý trên môi dần dần sâu và nhìn Giản Vân Hạc nói: “Chỉ mong tương lai khi ta thống trị thiên hạ, Giản đại nhân có thể đối đãi ta như đối đãi hoàng đệ vậy.”

Giản Vân Hạc vẫn lặng im; thần sắc cũng không thăm dò được gì.

“Còn người Giản đại nhân tâm tâm niệm niệm, ta bảo đảm lông tóc không hao tổn.”

Đến đây thì Giản Vân Hạc có biến hóa, Tô Cảnh nhìn mà thầm cười: vẫn là không qua được chữ tình! Giản Vân Hạc nói cho cùng cũng chỉ là một con người khổ vì tình mà thôi.

“Vương gia nếu không sợ bị hiểu lầm là kéo bè kết cánh, lẽ nào cũng không sợ tai vách mạch rừng?” Giản Vân Hạc đã khôi phục hình dạng gợn sóng không sợ hãi, khoan thai mà hỏi.


“Ôi, ha ha! Hoàng đệ đa nghi của ta phái người theo dõi ngươi? Hay, theo dõi ta?… Uh-huh! Cũng có khả năng này lắm. Bất quá, Giản đại nhân không cần phải lo lắng. Xung quanh đây đều là ám vệ của ta.”

Giản Vân Hạc nở nụ cười. “Nói ra thì, bệ hạ gần đây ngày càng kém, không biết có phải do Thái hậu hoăng hay không.”

“Ừ. Quả thực như vậy. Buổi chầu hôm nay còn thấy y ho nữa.”

Thái hậu bị cháu gái ruột độc chết… Tô Cảnh không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian mẫu phi y buồn bực mà chết. Y nghĩ: nếu mẫu hậu trên trời biết kết cục của Thái hậu nhất định bà sẽ rất vui sướng.

Giản Vân Hạc đi ra Dao Tiên Lâu, ngẩng đầu nhìn trời. Trên đó đầy mây đen. Có vẻ như sắp có bão.

***

Đã nhiều ngày nay Tiêu Quân Nhã rất bận bịu, vừa đến đêm đã ngủ rất say, may là trước khi Thái hậu an táng thì chư phi không cần thỉnh an, song nàng cũng khó được dậy trễ. Nàng đang ngồi trước bàn trang điểm mà ngáp. Thanh Trúc đang xõa tóc cho nàng. Lúc Tô Hành tới, Thanh Trúc vừa lúc đi ra.

“Trẫm nhớ mấy ngày trước nàng có nói chuyện Thanh Trúc và Vương Thanh, xin ân điển cho bọn họ?…”

Tiêu Quân Nhã sửng sốt, “A? Ồ, phải rồi. Quả thực như vậy. Nhưng mà nhiều chuyện xảy ra như vậy cho nên thần thiếp cũng không có nhắc đến nữa…”

Cũng vì vây bắt Kỷ Thi Vân mà trì hoãn. Rồi Thái hậu hoăng. Càng ngày càng nhiều chuyện xảy ra cho nên việc này không có nhắc lại. Nàng vốn muốn chờ Thái hậu an táng sau lại nói; không ngờ Tô Hành lại nhắc.

“Đây cũng không phải đại sự. Trẫm sẽ bỏ nô tịch cho Thanh Trúc. Vương Thanh là phu quân đáng giá phó thác. Nàng yên tâm rồi chứ?”

“Mấy nha đầu đó ở bên cạnh thần thiếp cũng vài năm, thần thiếp tất mong muốn bọn họ đều có thể gả cho người tốt.” Tiêu Quân Nhã nhu hòa cười.

“Trẫm vốn muốn tác hợp Như Ý cho Vương Thanh mà thành ra Thanh Trúc.”

“Nói ra thì, nếu Thanh Trúc không lén tặng điểm tâm cho Vương Thanh, thần thiếp cũng không biết việc hai người bọn họ…”

Tô Hành cười cười.


“… Nếu mẫu hậu còn, trẫm có thể tổ chức hôn lễ bọn họ linh đình, nhưng mà. . .”

Tiêu Quân Nhã nghe vậy bước lên cầm tay y, “Bệ hạ, ngài có thể bỏ nô tịch cho Thanh Trúc thần thiếp đã vạn phần cảm kích. Và phục hiếu (chịu tang) ba năm, Thanh Trúc – Vương Thanh còn trẻ, cũng không phải không thể chờ.”

Nàng tươi cười một cách ôn nhu và yên tĩnh, Tô Hành nhìn mà thấy an bình. Y khẽ thở dài; cầm tay nàng, nói lời ở tự đáy lòng:

“Được nàng làm vợ là trời cao đã ban ân cho ta!”

Nghe Tô Hành xưng Ta, nàng cười nhu hòa hơn và chậm rãi tựa vào trong ngực y.

“Cũng là ân huệ của thần thiếp.”

Tô Hành ôm nàng, cảm giác thấy tình cảm ấm áp từ tim một đường kéo dài ra toàn thân khiến y không tự chủ được mà ôm nàng chặt hơn, tựa như đang ôm toàn bộ sinh mệnh; toàn bộ thiên hạ.

Khi mất đi mẫu thân, lại một lần nữa chứng kiến hoàng gia vô tình; ở thời điểm bất lực nhất thống khổ nhất… là nàng, chỉ có nàng ở tại bên cạnh!

Hoàng hậu của ta!

Vợ cả của ta!



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận