Dưới đại sảnh mọi người hiểu vấn đề xong cũng nhịn cười đến run người.
Bọn họ không dám cười, vị kia là người của Hoàng Thất, tuy không biết là ai nhưng không thể đắc tội với Hoàng Thất được.
Bọn họ khâm phục vị anh hùng ở lầu hai, hắn lại còn cười to như vậy.
Đây là thấy mình sống đã đủ lâu sao?
Bên này Âu Dương Thượng Phong mặt đen sì lại.
Hắn là Thái Tử của Hoàng Thất Huyền Vũ, há lại có thể để cho người khác nhục mạ.
Hắn mở miệng phân phó: “Tra cho ta hai người ở lầu hai, đợi tí nữa bọn họ ra thì…” Âu Dương Thượng Phong làm động tác cắt cổ thay cho lời nói.
Thấy không ai ra giá nữa, Liễu Nhược Lan bắt đầu đếm ngược.
“40 vạn Bạch Kim lần thứ nhất”
“40 vạn Bạch Kim lần thứ hai”
“40 vạn Bạch Kim lần thứ ba”
“Xin chúc mừng vị khách ở lầu hai phòng số 1 đã đấu giá được Địa cấp công pháp”.
Một người dưới đại sảnh thắc mắc: “Liễu cô nương, vừa nãy ngươi không nói cuốn công pháp này tên gì.
Có thể hay không nói cho mọi người biết tên của nó?”.
“A! Ta vậy mà cũng không nhớ ra việc Liễu cô nương chưa nói tên công pháp.
Tất cả sự chú ý của ta đều tập trung lên đây là cuốn công pháp “Địa” cấp”.
“Không chỉ riêng mình ngươi không nhớ đâu, ai ở đây cũng đều không nhớ”.
Liễu Nhược Lan trên đài mỉm cười dịu dàng như gió xuân, nàng nói: “Cuốn công pháp này vốn dĩ không có tên, cuốn công pháp này cũng không thể mở ra, người đấu giá cuốn công pháp này cũng có ở đây.
Người đó nói Người có duyên sẽ đấu giá được và sẽ mở được nó ra.
Bên Đấu Giá Hội chúng ta chỉ đảm bảo tính xác thực đấy là cuốn công pháp cấp Địa, không có nghĩa vụ phải mở nó ra.”
Người dưới đại sảnh nghe xong ngơ ngác, một lúc sau một đại hán thân hình vạm vỡ, trên mặt có một vệt sẹo dài, nhìn qua cũng biết đây là một tên nóng nảy, hắn không kiềm chế được vỗ tay vào đùi nói lớn.
“Mẹ nó chứ! Hội Đấu Giá các ngươi cũng quá vô sỉ rồi”.
“Hội Đấu Giá còn có thể chơi như này sao?”.
“Người vô sỉ ở đâu cũng có, nhưng vô sỉ như này lần đầu ta thấy”.
…..
…..
Dưới đại sảnh ngươi một câu, ta một câu.
Bọn họ đều cảm thấy Hội Đấu Giá vô sỉ và thương thay tên xui xẻo ở lầu hai đã đấu giá được nó.
Âu Dương Thượng Phong lúc này đắc ý dạt dào, giọng điệu chế giễu: “Ai….Thật đáng thương cho kẻ ngốc bỏ 40 vạn Bạch Kim đổi lấy một cuốn công pháp không mở được ra”.
Dưới lầu hai, một tiếng cười khẽ vang lên làm trái tim người ở xung quanh đây đập rộn ràng, mặc dù đó là tiếng cười của một nam nhân.
Bọn họ chưa từng nghe thấy tiếng cười từ một người nam nhân nào hay đến thế.
“Người không ăn được nho lại chê nho chua.
Tiền không có cũng thật đáng thương.
Không như ta, nhiều tiền quá không biết tiêu sao cho hết”.
“Mở được công pháp hay không không quan trọng, quan trọng là ta tiêu tiền ta thấy vui”.
“Ngươi…được được được.
Cứ đợi đấy!” Âu Dương Thượng Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không đợi”.
Dưới lầu tiếng đáp trả vang lên.
Âu Dương Thượng Phong: “…”
Phụt! Ha ha ha ha.
Tiếng cười của Vân Nhu lại vang lên.
Nàng thực sự không nhịn cười được.
Nàng dám chắc tên ở gian phòng dành cho Hoàng Thất kia chắc tức đến hộc máu rồi.
“Các vị, sau đây là món cuối cùng chúng ta muốn đấu giá”.
Liễu Nhược Lan mỉm cười dịu dàng nói, dẫn đi sự chú ý của mọi người.
Trong phòng Bạch Gia, người đàn ông trung niên ngạc nhiên nói: “Không phải vừa rồi là món cuối sao?”.
Không chỉ Bạch Gia mà tất cả người ở đây cũng ngạc nhiên.
Buổi Đấu Giá vậy mà chưa kết thúc?
“Đáng nhẽ ra Hội Đấu Giá vốn kết thúc rồi, nhưng có người tới nói muốn đấu giá một bảo vật hắn tìm thấy trong cổ mộ”.
Liễu Nhược Lan cho người bê đồ lên, trên khay là một thanh đại đao toàn thân phủ một màu hắc sắc, giữa thân đao nổi lên một đường gân đỏ, nhìn qua giống như khảm vào đó một thanh trường kiếm, vô cùng tà dị.
Lưỡi đao to bằng bàn tay thẳng đến gần mũi đao thì phình ra một chút, thân đao dài khoảng chừng năm găng tay, lưỡi đao sắc bén hình bán nguyệt.
Chuôi đao chạm khắc tinh xảo, khảm lấy một viên huyết ngọc, cán đao kéo dài cầm cả bằng hai tay, phía sau treo lấy một miếng ngọc bội hình bán nguyệt.
“Thanh đao này không có tên, cũng không có ghi chép, là một thanh đao bình thường, giá khởi điểm 1 vạn Bạch Kim, mỗi lần tăng giá ít nhất 1000 Bạch Kim”.
Nghe Liễu Nhược Lan nói xong, người bên dưới đài cũng bắt đầu bàn tán.
“Mẹ nó! Hôm nay ngày quỷ gì vậy.
Hội Đấu Giá của các ngươi đây là cướp trắng trợn, cướp công khai sao?”
“Con đao ghẻ này mà cũng đáng giá 1 vạn Bạch Kim sao?”
“Đến Hạ Phẩm cũng không phải mà đấu giá 1 vạn Bạch Kim? Các ngươi đi cướp được rồi đấy”.
…..
…..
“Các vị, đây là giá vị khách đem đao đi đấu giá đưa, không liên quan đến chúng ta.
Vì lấy được thanh đao này mà hai người bạn của vị đó đã chết.
Đối phương chắc chắn nói đây là một thanh cổ đao, Hội Đấu Giá cũng đã kiểm tra qua.
Đây đúng là một thanh cổ đao.”
Binh khí ở trong đại lục được chia làm bốn phẩm từ thấp đến cao: Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm, Cực Phẩm.
Vậy nên khi thanh cổ đao bình thường kia được báo 1 vạn Bạch Kim làm người ở đây đều khó hiểu.
Vân Nhu cảm thấy rất thích thanh cổ đao đó.
Bản thân nàng cảm thấy có một sức hút kỳ lạ khó lòng cưỡng lại, nàng quyết định đấu giá bằng được thanh cổ đao này.
“2 vạn Bạch Kim”.
Vân Nhu bắt dầu tăng giá.
“5 vạn Bạch Kim”.
Âu Dương Thượng Phong vẫn còn ghi nhớ chuyện vừa nãy nên cố tình nâng giá.
Các gia tộc, tông môn khác không có hứng thú với thanh đao bình thường này nên bọn họ không tham gia, nhất trí cùng nhau xem diễn.
“10 vạn Bạch Kim”.
Vân Nhu trực tiếp tăng cao giá, nàng không rảnh chơi đùa cùng với tên thiểu năng trên lầu.
“11 vạn Bạch Kim”
“20 vạn Bạch Kim”
Trong lầu ba, Âu Dương Thượng Phong định nâng giá tiếp thì Tiểu Diệp Tử giữ lại.
“Thái Tử, ngày đừng kích động, đừng để mắc mưu nàng ta”
“Hừ…” Nghe xong lời Tiểu Diệp Tử hắn cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ cũng phải, bản thân hắn là Thái Tử, không thể mắc mưu được.
Âu Dương Thượng Phong hừ lạnh rồi rời đi trước, dù sao cũng không còn vật phẩm đấu giá nào khác.
“20 vạn Bạch Kim lần thứ nhất”
“20 vạn Bạch Kim lần thứ hai”
“20 vạn Bạch Kim lần thứ ba”
“Chúc mừng lầu hai phòng số 2 đạt được thanh đao cổ”.
Người dưới đại sảnh cũng rất bất ngờ.
Không ngờ hôm nay hoàng thất bị chế giễu rất nhiều lần, và chuyện Vân Nhu bỏ ra 20 vạn Bạch Kim chỉ để mua một thanh đao bình thường.
Bọn họ cảm thấy hai người trên lầu hai là hai kẻ ngốc nhiều tiền.
Buổi đấu giá kết thúc, Vân Nhu nhanh chóng thanh toán rồi cho đồ vào không gian rời đi.
Nàng cởi áo choàng đen bên ngoài ra, trở về bộ dáng tiểu nữ hài.
Vân Nhu nhanh chóng rời đi cùng dòng người, xuất sắc qua mặt đám người muốn đoạt bảo vật.
Trên đường quay trở về, nàng nhìn thấy một nam nhân yêu nghiệt xuất chúng bị một đám hắc y nhân vây quanh.
Tuy hiện tại là đêm, nhưng trăng sáng soi xuống nhiễm thêm cho hắn một chút tà khí mị hoặc.
Núp ở trong góc, từ xa nàng cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp của hắn.
Người này chính là vị Hoa công tử kia, trên thế gian này không nam nhân nào có thể đẹp bằng hắn, cũng không có nam nhân nào có thể xuyên một thân y phục đỏ diễm lệ như hắn.
“Tên kia, khôn hồn thì mau giao Địa cấp võ kỹ ra, không thì đừng trách chúng ta ác”.
“Mẹ nó! Là nam nhân nhưng đẹp hơn nữ nhân”.
Một tên khác li3m môi cười bỉ ổi nhìn hắn.
Sau đó giao lưu ánh mắt với những tên còn lại, bọn chúng cùng nhau hiểu ý cười đến thật đê tiện.
Một tên trong đó cảnh giới Kim Đan Hậu Kỳ xông tới đầu tiên, bản thân hắn huyễn hóa thành một bóng đen.
Nam nhân yêu nghiệt nhếch miệng nở nụ cười, giọng nói xa xăm “Hãy nhớ, tên ta là Hoa Vô Ngân”.
Đồng thời khi nói câu đó, Hoa Vô Ngân rút ra một cái ô màu đỏ đập vào đoàn hắc khí lao tới đó.
Tay hắn chỉ phẩy nhẹ một cái tên kia đã bị đập ngã xuống đất hộc máu.
Hoa Vô Ngân từ dưới đất bay lơ lửng lên không trung.
Hắn mở ô ra, che ô ngả về đằng sau một chút.
Hắn dơ một tay khác lên, nghiêng đầu nở nụ cười.
Một hơi thở sau, xung quanh bọ hắn xuất hiện rất nhiều ảo ảnh bản sao của Hoa Vô Ngân, những ảo ảnh đó di chuyển nhanh liên tục tạo ra những vệt đỏ quang mang.
Bọn cướp không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại cũng là lúc dòng máu nóng hổi từ cổ bọn hắn phụt ra, đôi mắt trợn trừng không cam lòng, thân thể đổ rạp xuống đất.
Vân Nhu núp trong góc nhìn cảnh này cũng giật mình trong lòng, nàng cũng chưa nhìn thấy động tác ra tay của hắn.
Người nam nhân này thật đáng sợ, vừa mị hoặc câu nhân vừa mạnh đến mức không thể hình dung.
“Vị cô nương này, ngươi định núp tới bao giờ”.
Hoa Vô Ngân đã hạ xuống đất từ bao giờ, mở miệng nói.
Vân Nhu giật nảy người, hắn đây là đang nói nàng? Không đúng, chắc không phải đâu.
Vân Nhu không ngừng tự thôi miên chính mình rằng người Hoa Vô Ngân đang nói không phải nàng.
Nhìn góc đường kia không chút phản ứng, Hoa Vô Ngân thuấn di đến đứng trước mặt Vân Nhu.
Tim Vân Nhu sau khi thấy hắn thì đập bình bịch, một phần tại hắn quá đẹp, một phần thì sợ hãi sức mạnh cùa hắn.
“Vị cô nương này, giờ ngươi còn muốn núp nữa không?”
Vân Nhu hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Ta đi ngang qua”.
Hắn hơi cúi đầu ghé vào tai Vân Nhu, miệng thì thầm: “Biến số lớn nhất là ngươi.
Hãy nhớ ta tên là Hoa Vô Ngân “.
Dứt lời, nàng chỉ còn thấy một tia tàn ảnh màu đỏ”.
Vân Nhu ôm ngực th ở dốc, Hoa Vô Ngân kia thật đáng sợ.
Nàng không cảm nhận được hắn sử dụng chiêu thức gì, chỉ trong chớp mắt mấy tên hắc y nhân đã đi đời.
Nàng còn tưởng hắn sẽ ra tay với nàng, không ngờ hắn để lại một câu khó hiểu rồi rời đi.
Vân Nhu lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng trở về Mặc gia..