Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ

Chương 2: Ô che mưa


Khoảng ba giờ chiều, khi Chung Thận đến, thư ký Phương đã rời đi.

Chung Thận lái chiếc Ferrari SF90 màu trắng mà Hề Vi tặng cách đây nửa năm. Lúc đó không phải tết, cũng không phải ngày kỷ niệm gì cả, chỉ vì Hề Vi muốn mua xe mới và phải chọn hai trong số những mẫu xe mới, do dự rồi cuối cùng quyết định mua hết, vì vậy chiếc ít thích hơn được đưa cho Chung Thận.

Bất kể quà Hề Vi tặng hay cướp được, Chung Thận đều nhận tất mà không nói mình có thích không. Bởi vì Hề Vi cũng không quan tâm hắn có thích hay không, tặng chỉ để hắn lái cho bổ mắt mình.

Nghe thấy tiếng đỗ xe ngoài cửa, Hề Vi ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Chung Thận bước vào cùng với hai chú chó. Hai cục cưng trong nhà biết hắn, điềm nhiên xem hắn là chủ nhân thứ hai, bày hết vẻ nũng nịu không dám thể hiện với Hề Vi lên người hắn, cọ đến mức áo khoác của Chung Thận dính đầy lông chó, còn có bùn do đào đất trong vườn ban nãy.

Quản gia có chút xấu hổ: “Cậu Chung, để tôi giặt giúp cậu nhé…”

“Cảm ơn.” Chung Thận cởi áo khoác, khẽ mỉm cười. Hắn không hay cười, kể cả đóng phim cũng không nhận vai thích cười, nụ cười mới lạ ngắn ngủi thoáng qua khóe miệng rồi trở lại như thường vào giây tiếp theo.

Hôm nay hắn mang một đôi bốt đen, khiến đôi chân đã dài càng thêm dài. Hắn đi vòng qua hai chú chó bám người đi đến trước mặt Hề Vi, chiều cao 1m89 tạo nên một cái bóng thon dài, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm y vài giây mà không chào hỏi hay mỉm cười. Rõ ràng vừa còn lịch sự với quản gia, nhưng khi nhìn Hề Vi thì cơ mặt lại như bị liệt, chẳng mảy may động đậy.

Hề Vi nửa ngồi nửa nằm, trong tay cầm một quyển sách, tư thế tùy ý không thay đổi vì hắn đã đến, chỉ vào chỗ bên cạnh bảo: “Ngồi đi.”

Y đã lên tiếng nhưng Chung Thận vẫn không nhúc nhích. Hề Vi ngước mắt lên, chưa kịp nói gì thì cái bóng trước mắt đột nhiên phóng to, Chung Thận đột ngột cúi người áp sát, đè cả người y vào ghế sô pha rồi hôn xuống.

Nụ hôn sau ba tháng xa cách có phần nồng nàn hơn trước một chút. Chỉ một chút mà thôi.

Chung Thận thu lại hơi thở, cùng với vẻ chuyên nghiệp, ba phần giả dối bảy phần kiềm chế, hắn đưa tay lên eo rồi ôm chặt y vào lồng ngực.

“Em thật là…” Hề Vi bị hôn đến mức khó thở: “Chuyên nghiệp thế.”

“Ừm.” Chung Thận ậm ờ đáp, cảm thấy bầu không khí đã đủ nên dừng đúng lúc, vuốt phẳng trang sách bị nhăn, thuận tay chỉnh lại vạt áo cho Hề Vi, sau đó rời khỏi người y.

Một giây hôn nhau say đắm, giây tiếp theo đã ngồi cách xa nhau hai mét, thật khó để đánh giá kỹ năng diễn xuất của Chung Thận tệ hay tốt. Cũng may Hề Vi không coi trọng chuyện đó, thay vào đó dẫn hắn vào nhà ăn, dặn dò nhà bếp bắt đầu phục vụ đồ ăn.

Hầu như mỗi lần gặp mặt đều có cùng một quy trình: Ăn xong rồi lên giường.

Nhưng hôm nay thì hơi khác một chút.

“Vừa rồi Phương Trữ bảo với tôi, gần đây em đang đầu tư?” Hề Vi cầm ly nước lên uống một hớp, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá nhưng không sắc bén, khi lướt đến Chung Thận, người nọ lại hơi sững người.

“Ừm.” Chung Thận không phủ nhận, ngẩng đầu nhìn Hề Vi, chẳng chờ đến câu sau, hắn đã nắm chặt rồi chậm rãi buông tay cầm nĩa ra, nói thêm: “Sao vậy?”

“Không có gì, trò chuyện vậy thôi.”

“…”

Tư thế của Hề Vi khi dùng bữa rất tao nhã, vừa nhìn đã biết được giáo dục tốt. Biểu cảm cũng nằm trong sự giáo dục đó, thờ ơ lạnh nhạt, không có bất kỳ manh mối nào. Chung Thận im lặng một lát: “Anh bận tâm à?”

“Không hề.” Hề Vi bình tĩnh nói.

Việc này thì có gì đáng bận tâm?

Vừa rồi lúc thư ký Phương trịnh trọng báo cáo sự việc, Hề Vi đã cảm thấy chuyện bé xé ra to, rõ là anh ta xem nhiều phim cung đấu quá, trong bụng toàn âm mưu quỷ kế.

Với cách nói của Phương Trữ thì Chung Thận lòng dạ thâm trầm, dã tâm rõ ràng, đầu tư sau lưng Hề Vi, làm không ít chuyện, thậm chí cả bộ phim mới đóng máy cũng do hắn tự đầu tư, điều này cho thấy Chung Thận đã không còn hài lòng với việc làm diễn viên bình thường, muốn lên bờ làm tư bản.

Hề Vi không nghĩ vậy: “Thì sao?”

Thư ký Phương nghe thế thì nghẹn lời, rất giống một mưu sĩ không được chủ công đánh giá cao, ánh mắt tràn đầy oán giận: “Cậu không cảm thấy cậu ta làm vậy là muốn thoát khỏi cậu sao? Đến ngày cậu ta thành công lùi về hậu trường, không còn phải đích thân ra mặt, liệu có còn sẽ nghe lời cậu như bây giờ không? Cậu ta rõ ràng có suy nghĩ riêng, đủ lông đủ cánh rồi, muốn ——”

“Muốn tạo phản?” Hề Vi bật cười: “Anh nghĩ tôi là ai? Chủ nô à?”

Thư ký Phương: “…”

Theo quan điểm của Hề Vi, cho dù Chung Thận muốn làm diễn viên hay tư bản, đều là việc riêng của hắn. Nếu nói họ là quan hệ bao nuôi, chẳng thà nói là đối tác làm ăn, ai lấy phần người nấy thì hơn.

Đã là hợp tác thì sẽ đến lúc giải thể, vậy nên y không có hứng thú can thiệp vào tương lai của Chung Thận.

Hơn nữa, chắc hẳn Chung Thận cũng không cố tình giấu y, mà chỉ là chưa nói mà thôi. “Giấu giếm” và “chưa nói” là hai khái niệm khác nhau, quan hệ của họ không thân đến mức có thể thảo luận sâu về kế hoạch cuộc đời nên việc Chung Thận làm vậy cũng hợp tình hợp lý, không thể chỉ trích.

Hề Vi tập trung ăn cơm, không nhắc đến chuyện này nữa. Cũng không muốn nói về những chủ đề khác, im ắng đối diện là trạng thái thường thấy giữa y và Chung Thận. Đối với người bình thường, điều này có vẻ kỳ lạ, nhưng đối với Hề Vi, đây mới là mấu chốt để y và Chung Thận có thể duy trì suốt bảy năm.

Một mối quan hệ bình yên, không can thiệp chuyện của nhau, mãi mãi ổn định vì không phát triển mới là mối quan hệ mà Hề Vi thích nhất.

**

Bữa ăn được ăn rất chậm rãi, cuối bữa ăn, Hề Vi nhận một cuộc gọi, là thư ký Phương, nói với y rằng anh ta đã tiến hành PR cho hot search, anh ta sẽ cố gắng tránh làm tổn hại đến danh tiếng của Chung Thận ở mức độ lớn nhất, đồng thời cũng nói một chút về cách xử lý và chi tiết.

Hề Vi không có kiên nhẫn để nghe, trả lời xong liền cúp máy, rồi lên lầu ngủ cùng Chung Thận.

Trời vẫn chưa tối nên lúc này chắc chắn không phải là giấc ngủ nghiêm túc.

Họ cùng nhau đánh răng rửa mặt, kéo rèm tắt đèn rồi ngã xuống giường. Thông thường khi đã đến bước này sẽ là Chung Thận chủ động hoặc Hề Vi chủ động, sau đó nhanh chóng vào chủ đề chính.

Nhưng bầu không khí hôm nay tự dưng có hơi căng thẳng, không ai động đậy. Hề Vi nghĩ có thể là do cuộc điện thoại vừa rồi. Y hỏi: “Em đang suy nghĩ chuyện hot search à?”

Chung Thận gật đầu: “Đúng vậy, nhưng không phải hôm nay.”

“Gì cơ?”

“Bảy năm trước,” Hắn thấp giọng nói: “Ngày anh gặp em là lần đầu tiên em lên hot search… Anh còn ấn tượng không?”

“…”

Đương nhiên là nhớ, Hề Vi vẫn chưa đến mức quên nguyên nhân họ quen nhau.

Nói đến cũng trùng hợp thật. Khi đó Chung Thận là sinh viên năm hai của Học viện Hý kịch Hải Kinh, chỉ mới đóng một vài bộ phim ngắn nghiệp dư chứ chưa chính thức ra mắt nhưng lại bất ngờ trở nên nổi tiếng nhờ một bức ảnh đường phố.

Không biết ai đã chụp bức ảnh nhưng cư dân mạng bị sốc trước vẻ ngoài của Chung Thận, ca ngợi hắn là gương mặt đẹp trai như người tình trong mộng, không hiểu sao khiến hắn lên hẳn hot search.

Chung Thận lúc đó mới mười chín tuổi, vẫn còn non và xanh, ngây thơ đến mức chưa từng yêu đương. Mà Hề Vi hai mươi hai tuổi, mới come out với gia đình, một câu nói “con thích đàn ông” đưa ông nội vào thẳng bệnh viện. Nửa tháng tiếp theo, nhà họ Hề giống như địa ngục Tu La, mây đen dày đặc, gà chó không yên.

Hề Vi nhân cơ hội dọn ra ngoài.

Hôm chuyển nhà, một thằng bạn “phụng chỉ” khuyên y cải tà quy chính, bảo: “Mày chưa từng quen bạn trai, sao có thể chắc chắn mình thích đàn ông? Nếu không thì quên đi mày.”

Đây là lần đầu Hề Vi nghe nói hóa ra xu hướng tính dục cũng có thể “quên đi”, y cười khẩy đáp: “Mày nói đúng đó, để tao quen một người thử xem.”

Thằng bạn: “…”

Lúc đó chỉ nói lẫy vậy thôi, nhưng khi Hề Vi nhìn thấy ảnh của Chung Thận trên hot search, y đột nhiên cảm thấy thử một lần cũng không phải là không được.

Đúng lúc ở cùng thành phố, mọi thứ đều thuận tiện. Nhưng Thái tử điện hạ không có ý theo đuổi người khác, cũng không phải thật sự rung động, mà giống như đứa trẻ gặp được đồ chơi mình thích thì phải tốn chút tiền để mua nó và giữ làm của riêng.

Chung Thận chính là món đồ chơi của y.

Lần đầu gặp mặt trực tiếp là vào một ngày mưa dầm. Hầu hết những trải nghiệm khi sống chung với Chung Thận trong bảy năm qua đều không in sâu vào trí nhớ của Hề Vi, nhưng lại rất khó quên được Chung Thận ngày hôm đó bước qua màn mưa đi về phía y.

Trên phố bar, tiếng nhạc ầm ĩ, nước mưa nhỏ giọt trên các bảng hiệu đèn neon. Hề Vi giơ chiếc ô trong suốt lên, không phải đợi Chung Thận mà chuẩn bị rời đi. Nhưng hắn lại xuất hiện đúng lúc này, bị thư ký dẫn đến trước mặt, lần đầu gọi tên y: “… Hề Vi?”

Hề Vi gật đầu. Cả người Chung Thận ướt sũng vì mưa, áo khoác, tóc và mặt dính đầy nước mưa. Mưa to đến nỗi Hề Vi mơ hồ cảm thấy dường như có cả nước mắt trong vô số giọt nước lăn trên mặt hắn, nhưng Chung Thận nhanh chóng nở nụ cười, chứng minh đó chỉ là ảo giác.

“Về sau em nghĩ…” Chung Thận đè lên người Hề Vi, môi cách y chưa đầy một tấc: “Lúc đó anh phũ phàng che ô một mình, để em phải dầm mưa.”

Hề Vi nghẹn lời, im lặng không đáp. Chung Thận cũng không cần câu trả lời của y.

Làm người quý ở chỗ tự biết mình —— họ không có tình cảm để cùng nhau che dưới một chiếc ô, bảy năm trước đã vậy, đến hôm nay vẫn thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận