Mưa Nhỏ Của Tiểu Bảo

Chương 6: Sinh nhật Tô Vụ


Xe ổn định chạy đến nơi mà Tô Vụ tổ chức sinh nhật, cửa sổ có một khe hở, tiếng ồn ào từ bên ngoài nhanh chóng tràn vào. Thời Vũ vốn dĩ ngủ không sâu, mơ mơ màng màng thì tỉnh lại.

Cô tỉnh dậy, có chút khó chịu nhìn ra ngoài cửa sổ, tự trách tại sao mình lại ngủ quên?

Liếc nhìn Thẩm Triều Dữ bên cạnh, phát hiện anh vẫn luôn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có chú ý tới cô bên này. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, họ đang chạy vào khu vực để xe cho khách, mặc dù cô không biết nhãn hiệu của những chiếc xe này nhưng cô có thể nhận ra đây đều là những chiếc xe đắt tiền.

Lúc này là lúc đông người, tài xế nhìn dòng xe cộ trước mặt quay người hỏi: “Thiếu gia, hay là hai người xuống xe đi vào trước, ở đây chắc có thể sẽ bị kẹt một lúc.”

Thời Vũ hoàn toàn không có ý kiến gì, cô nhìn tài xế lúc này đang xoay đầu nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, anh ừ một tiếng, nhìn về phía cô nói: “Xuống xe đi.”

Thời Vũ ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu nhặt chiếc túi vẫn luôn đặt ở bên chân lên, cũng không quên cảm ơn tài xế, sau đó mới mở cửa đi xuống.

Thẩm Triều Dữ nhìn cô, lượt ý ngắn gọn: “Theo sát tớ.”

Thời Vũ gật đầu, cô đi theo phía sau anh tiến vào hội trường, sau đó xác minh bằng thư mời, hai người mới bắt đầu đi vào sảnh chính của buổi tiệc ngày hôm nay.

Thời Vũ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thật may là chưa đến giờ bắt đầu,trong sảnh tiệc đã có rất nhiều người, mọi người đang ngồi nói chuyện nhau và hầu như tất cả đều diện những bộ váy xinh đẹp và những bộ vest quý giá.

Này thật giống như những gì cô đã từng được nhìn thấy trên tivi.

“Thời Vũ.”

Thẩm Triều Dữ lại gọi tên cô lần nữa.

Cô hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía người đang cách mình khá xa, trước khi cô nói gì đó đã nghe thấy anh dịu dàng nói: “Đừng để bị lạc.”

“Ồ vâng.” Cô trả lời xong, trong lòng tự có chút ảo não, hôm nay tại sao cô lại mất tập trung như vậy?

Cô cất bước đi đến bên cạnh Thẩm Triều Dữ, hai người bước tới vài bước thì thấy Tô Vụ.

Tô Vụ hôm nay rất đẹp, cô ấy mặc một chiếc váy trễ vai màu hồng, trên đầu đội một chiếc vương miện, những viên pha lê đính kim cương trên đó đang tỏa sáng dưới ánh đèn sảnh tiệc, giống như những vì sao trên trời, không, nó phải đẹp hơn hơn sao trên trời.

Lúc này, Tô Vụ đang đứng trong đám đông, xung quanh cô ấy là những người cùng tuổi, và tất cả họ đều mặc váy đẹp, nhưng họ xinh không bằng Tô Vụ.

Thẩm Triều Dữ cũng thấy Tô Vụ, nhưng không hiểu sao anh lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh, Thời Vũ ngoan ngoãn đứng ở đó, ánh mắt cô sáng ngời giống như đang ngậm cười, vẫn luôn nhìn Tô Vụ, thuần khiết mà tràn đầy hâm mộ.

Thẩm Triều Dữ khẽ mím môi, gọi lớn: “Tô Vụ.”

Lúc này Tô Vụ mới quay đầu lại nhìn bọn họ, cô cũng thoáng nhìn thấy Thời Vũ, khuôn mặt vốn đang cười lịch sự bỗng cười chân thành hơn, cô ấy nhanh chóng nói gì đó với nhóm bạn, rồi nhấc váy đi lại đây.

Cô ấy đi tới trước mặt hai người, Thẩm Triều Dữ nói trước: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tô Vụ gật gật đầu: “Cảm ơn.”

Thời Vũ cong cong mắt, đem quà chính mình mua đưa lên: “Sinh nhật vui vẻ nhé Tô Vụ, hôm nay cậu rất xinh đẹp, vừa rồi xém một tí là tớ đã nhận không ra cậu.”

Tô Vụ cười ngây ngô hai tiếng, nhận lấy quà của Thời Vũ, nhìn thoáng qua liền thầm nói: “Đến là được rồi, còn mua quà làm gì nhưng cũng cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Cô ấy mỉm cười quay đầu gọi một người phục vụ, sau khi dặn dò vài câu, mới quay sang nói với cô: “Tớ đợi cậu cực lâu, giả cười với bọn họ sắp đơ hết cả mặt”

Lúc đầu, Tô Vụ nghĩ rằng ngày kỉ niệm trưởng thành của mình chỉ tổ chức mời một vài người bạn và người thân trong gia đình, nhưng không ngờ rằng khi đến đây nó trông giống như một buổi tiệc xã giao dành cho thượng lưu hơn là để chúc mừng sinh nhật.

Cô ấy nắm lấy tay cô hỏi: “Việc làm thêm của cậu thế nào rồi?”

Hai ngày qua, cô ấy luôn phải bận rộn với bữa tiệc nên cũng không hỏi cẩn thận cô về chuyện này.

“Công việc rất thuận lợi, bà chủ,chị quản lí và các đồng nghiệp khác cũng rất tốt và dễ gần gũi.”

Tô Vụ nghe xong lúc này mới yên tâm, cô còn muốn nói gì nữa lại bị người gọi đi, cô không thể không tạm biệt họ trước: “Chúng ta trở lại trường học nói sau nhé.”

Nói xong, cô còn nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, người vô hình từ nãy đến giờ: “Triều Dữ, đêm nay Thời Vũ giao lại cho cậu nhé, phiền cậu chú ý đến cậu ấy một chút.”

Thời Vũ định nói không cần, cô tìm một góc khuất ngồi xuống là được, nhưng Thẩm Triều Dữ đã đồng ý trước khi cô nói điều đó.

Cô xoay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt không sao hết đó, vội vàng xoay đầu nhìn về phía Tô Vụ.

Tô Vụ đã xoay người, nhấc váy nhanh chóng rời đi.

Thời Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nghe thấy người bên cạnh nói: “Đi thôi.”

“Được, cảm ơn cậu.” Cô lại nói cảm ơn với anh.

Yết hầu anh nhẹ lăn, cũng không nói gì mà dẫn cô đến khu để bánh ngọt. Chẳng qua những buổi tụ hội như thế này, người quen Thẩm Triều Dữ có rất nhiều.

Chẳng mấy chốc anh đã bị một đám người vây quanh, cô im lặng đứng sang một bên chờ đợi.

Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn về phía cô.

Thẩm Triều Dữ nhấp môi, anh không lên tiếng mà dịch chân sang một bên, đem cô chắn ra phía sau chính mình.

Thời Vũ thật ra không sợ bị người khác đánh giá, có lẽ là từ nhỏ đã bị người ta đánh giá quá nhiều, đủ loại đủ kiểu và mỗi lần như thế cô đều im lặng âm thầm tiếp nhận tất cả, cho nên những ánh mắt tò mò của những người ở đây lúc này đối với cô mà nói cũng không tính là gì cả.

Nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Triều Dữ sẽ che chở cho cô, ban đầu Thời Vũ cúi đầu, lúc này nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình.

Lúc này cô mới phát hiện mình cao vừa vặn đến bả vai anh, thiếu niên thẳng tắp như cây tùng đứng trước mặt cô, vừa vặn chắn đi những tầm mắt thiếu thiện cảm.

Đôi mắt cô chậm rãi di chuyển từ tai trái sang tai phải và phát hiện phía sau tai phải của anh có một nốt ruồi nho nhỏ.

Thời Vũ nhấp môi, sau đó cô nghe thấy anh nói: “Đợi lát nữa rồi nói sau.”

Anh vừa mở miệng, mọi người đang vây quanh cũng nhanh chóng rời đi.

Thẩm Triều Dữ quay đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt chưa kịp thu hồi của cô.

Cô xấu hổ cúi đầu, lại nghe thấy anh nói: “Theo sát tớ đi.”

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, không chút phân tâm mà đi theo anh đến khu vực đặt bánh ngọt. Thực ra, những kiểu tụ tập này, đa phần, mọi người đều sẽ ăn trước khi đến, tuy nói là tiệc chúc mừng sinh nhật nhưng nói trắng ra là một buổi tụ hội dành cho thương nghiệp.

Thẩm Triều Dữ đã ăn ở nhà, nhưng anh nghĩ có lẽ cô còn chưa ăn khi đến đây, anh dẫn cô đến khu vực bánh ngọt và thấp giọng nói: “Mọi thứ ở đây đều có thể ăn được, tớ nghĩ cậu nên ăn một cái gì đó để lót dạ trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu.”

Thời Vũ nhìn các món ngọt tráng miệng khác nhau trên bàn, mùi ngọt ngào của chúng không ngừng quẩn quanh cô, khiến cô nhớ đến hai chiếc bánh nhỏ mà anh đã gửi cho cô ngày hôm đó.

Cô ừ một tiếng, vừa muốn nói chuyện, đã bị Thẩm Triều Dữ cắt ngang trước: “Không cần phải nói cảm ơn.”

Thời Vũ lại ngậm miệng lại, trong lòng không khỏi suy nghĩ, làm sao anh lại biết cô muốn nói điều đó.

Thẩm Triều Dữ chỉ vị trí cho cô, sau đó cùng cô đi qua đó, người phục vụ giơ khay lại đây đưa cho họ nước trái cây và sữa bò.

Thẩm Triều Dữ cầm hai ly nước chanh, sau đó đưa cho Thời Vũ một ly, cô có chút thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy, muốn nói cảm ơn, lại bị anh nhìn thoáng qua. Không biết như thế nào, lại đem lời cảm ơn đó nuốt trở về.

…… Thật là kỳ lạ, thời buổi này ngay cả lời cảm ơn người ta cũng không cho nói.

Cô và anh không nói gì mà nhìn hội trường một lát, Thẩm Triều Dữ đột nhiên nghiêng người, cánh tay dài của anh duỗi ra, từ phía sau bàn cầm lấy một chiếc bánh ngọt, một câu cũng không nói đã nhét thẳng vào tay cô: “Ăn đi, so với tay nghề của mẹ tớ thì ở đây sẽ làm ngon hơn rất nhiều.”

Cô vội vàng nhận lấy, sau khi nghe những gì anh nói,cô lắc đầu và nói một cách nghiêm túc: “Bánh ngọt hôm trước dì Thẩm làm là bánh ngọt ngon nhất mà tớ được ăn từ trước đến giờ.”

Thẩm Triều Dữ nghe vậy, liếc nhìn cô một cái, chậm mất nửa nhịp nói: “Được, trở về tớ sẽ truyền đạt lời này đến bà Thẩm, tớ nghĩ bà ấy sẽ vui đến mức làm bánh cho cậu ăn cả một tuần.”

Bây giờ đến lượt cô bối rối,cô ah một tiếng, không biết phải trả lời như thế nào, lại thấy người bên cạnh giống như đang cố nhịn cười.

Cô thật sự không hiểu cái người này rốt cuộc là thế nào, đang phân vân không biết phải trả lời thế nào thì nhìn thấy Chu Yến Tư đi đến trước mặt họ.

Cậu ta hôm nay cũng ăn mặc vô cùng lịch sự và sang trọng, vừa nhìn thấy hai người liền nói: “Thì ra là các cậu trốn ở chỗ này.”

Chu Yến Tư đến thật đúng lúc, Thời Vũ nhẹ nhàng thở ra, cô không cần phải trả lời Thẩm Triều Dữ nữa rồi.

Chu Yến Tư vừa đến đã đặt mông ngồi bên cạnh Thẩm Triều Dữ, anh nhẹ chậc một tiếng, rất không hài lòng mà dịch người sang bên cạnh.

Anh và cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài vừa phải cho hai người, có thể duy trì khoảng cách an toàn, lúc này Chu Yến Tư ngồi xuống, anh phải di chuyển để nhường chỗ cho cậu ta, cho nên hai người họ lúc này đang ngồi sát vào nhau.

Cô cảm thấy tim mình đập thình thịch, cặp đùi thon thả và mạnh mẽ của anh gần như chạm như không chạm vào cô, cô cứng đờ đến mức không dám cử động, thậm chí còn không đủ dũng khí để liếc nhìn sang bên cạnh.

Lúc cô còn đang tự mình đấu tranh tư tưởng, Thẩm Triều Dữ tựa hồ cũng phát hiện ra sự lúng túng của cô,anh quay đầu nhìn cô, đưa tay cầm lấy cốc nước chanh cô nắm trong tay, trầm giọng nói: “Ăn đi.”

Thời Vũ nhìn bàn tay còn lại của mình, sau đó mới có dũng khí mà nhìn người bên cạnh.

Thẩm Triều Dữ mỗi tay cầm một cốc nước chanh, anh quay đầu trò chuyện với Chu Yến Tư, có lẽ là anh nghĩ cô cầm nó sẽ ăn không tiện, đây lại là nơi không tiện để đặt đồ nên đã đặc biệt cầm nó cho cô.

Cô âm thầm ghi điểm này trong lòng, ở profile ưu điểm của Thẩm Triều Dữ lại thêm một hàng, còn rất chu đáo.

Chu Yến Tư nói: “Này Thẩm Triều Dữ, không phải đã nói thuận đường đến đón tớ sao?”

Thẩm Triều Dữ nhìn về một hướng không thể xác định, thuận miệng đáp: “Không tiện đường.”

Chu Yến Tư trợn trắng mắt: “Vậy sao cậu không nói sớm.”

Cậu ta ở nhà đợi rất lâu, còn tưởng tượng ra một đống khung cảnh Thẩm Triều Dữ bị người ta trùm bao tải bắt cóc.

Lại nhìn về phía Thời Vũ đang ngồi mở miệng nhỏ ăn đồ ngọt, cậu ta thân thiện chào hỏi: “Buổi tối vui vẻ, Thời Vũ.”

Thời Vũ nói: “Buổi tối vui vẻ, Chu Yến Tư.”

Chu Yến Tư hỏi: “Cậu chừng nào thì đến?”

“Tớ đi cùng Thẩm Triều Dữ, hai bọn tớ là cùng nhau đến.” Thời Vũ thành thật đáp: “Tô Vụ nhờ cậu ấy mang tớ đến đây.”

Thẩm Triều Dữ xoay đầu nói: “Đừng nói chuyện với cậu ta, cậu ăn của mình đi.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, vì chưa bao giờ đến những buổi tiệc thế này, căn bản không biết mình nên làm cái gì và nói cái gì, và cô biết mình sẽ không mắc sai lầm nếu như nghe lời Thẩm Triều Dữ.

Chu Yến Tư ở bên kia rất không phục: “Cái gì mà đừng nói chuyện với tớ? Thời Vũ là bạn của chung, hai người bọn tôi nói chuyện thì có gì là sai?”

“Im miệng đi.”

Chu Yến Tư đáng thương:” Nè…”

Thời Vũ chớp chớp mắt, cô một lòng tập trung ăn bánh kem nên không nghe thấy hai người đang tranh cãi. Rất nhanh thì đến 7 giờ, lúc này bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, nhưng ở đây lại sáng trưng giống như ban ngày.

Thời Vũ đã ăn xong món tráng miệng,cô lấy lại nước chanh trong tay anh rồi uống từng ngụm nhỏ.

Thẩm Triều Dữ và Chu Yến Tư vẫn còn đang nói về đề tài học tập, Thời Vũ hai ba ngụm đã uống xong nước chanh, cô cầm cái ly không lo lắng không biết mình nên để đâu, liền thấy Thẩm Triều Dữ hơi hơi nâng tay, rất nhanh người phục vụ liền giơ khay lại đây.

Anh quay đầu nhìn cô, ý bảo cô đặt nó lên khay của người phục vụ.

Thời Vũ sửng sốt một lúc, sau đó cô đưa chiếc cốc của mình cho người phục vụ, sau đó không khỏi nhìn người đang ngồi bên cạnh mình.

Ánh mắt anh và Chu Yến Tư đang nhìn về một hướng, hoàn toàn không có để ý cô bên này đang làm gì.

Nhưng thật kì lạ.

Làm thế nào mà anh biết ly nước trong tay cô đã hết?

Edit: Vk của anh anh không ngầm chú ý thì anh chú ý ai đây cô Mưa nhỏ ? mà cô cứ thắc với chả mắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận