Nhưng anh vẫn cứ làm rối loạn suy nghĩ của cô.
Bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của Thẩm Triều Dữ, hương cam thoang thoảng trên người anh như có như không vờn quanh chóp mũi càng nồng đậm hơn, như thể muốn bao phủ lấy cô hoàn toàn.
Tai cô đỏ bừng.
Cũng may Thẩm Triều Dữ chỉ toàn tâm toàn ý ôm cô đến phòng y tế, bước chân anh nhanh như bay, căn bản không rảnh bận tâm người nằm trong lòng ngực mình.
Phòng y tế ở cuối hành lang lầu hai của trường học, ngày thường rõ ràng rất gần, nhưng giờ khắc này, Thời Vũ lại cảm thấy con đường này dài vô cùng.
Cô khẽ chớp mắt, lén lút liếc nhìn Thẩm Triều Dữ, thể lực của anh rất tốt, khi ôm cô lên lầu cũng không thấy anh mệt.
Cô nhìn đường cong khuôn mặt, sống mũi cao và đôi môi mỏng mím chặt của anh.
Thời Vũ cảm thấy trái tim mình lúc này đập mạnh như sấm, nó vô cùng rõ ràng trong cầu thang yên tĩnh này.
Nhưng cũng may Thẩm Triều Dữ không chú ý đến điều này.
May mà anh không phát hiện ra.
Anh bế cô vào phòng y tế của trường, đặt cô ngồi xuống ghế mới phát hiện bác sĩ của trường lúc này không có mặt trong phòng, Thẩm Triều Dữ cau mày, dùng điện thoại cố định trên bàn gọi điện và giải thích nhanh tình huống bên này.
Anh hơi cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi trên ghế, cô gái lúc này đang cúi đầu, hai tay chắp lại, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ vết xước trên lòng bàn tay cô.
Suy nghĩ một chút,anh lấy khăn giấy ướt trên bàn, ngồi xổm xuống trước mặt cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thời Vũ, anh rất nhẹ nhàng mà lật lòng bàn tay cô lên.
Ý thức được anh định làm gì, Thời Vũ lập tức đỏ mặt, cô thu tay về, thấp giọng nói: “Tớ….tớ tự làm được rồi.”
Anh ngẩng đầu lên và nhìn cô, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cô ngoan ngoãn.
Thẩm Triều Dữ nắm lấy cổ tay cô, cầm khăn giấy ướt và giúp cô nhẹ nhàng lau lòng bàn tay bị bẩn.
Sau đó cô nghe thấy anh hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Giọng Thời Vũ rất mềm, hiện tại cô không những không đau, ngược lại còn có chút ngứa.
Thẩm Triều Dữ lau lòng bàn tay cho cô, xắn ống quần đi học ở chân phải của cô lên, anh cau mày nhìn vết thương trên đầu gối, ngẩng đầu hỏi: “Thời Vũ, có phải ở lớp có người bắt nạt cậu không?”
Buổi sáng anh còn nhìn thấy cô bị bạn học mắng mà chẳng có chút phản kháng gì, thân hình cô vốn đã gầy yếu, nghĩ đến đây, anh càng cau mày nhiều hơn.
“Không có!” Thời Vũ vội vàng nói: “Là tớ bất cẩn không biết dây giày bị bung ra cho nên mới giẫm phải. Vừa rồi, nếu không phải ủy viên thể thao mắc chứng sợ máu, tớ bảo cậu ấy trở lại thì có lẽ sẽ không cần phiền đến cậu.”
Thẩm Triều Dữ thấy cô vội vàng giải thích, lông mày lúc này mới thả lỏng một ít. Anh lại đứng dậy cầm lấy một miếng khăn giấy ướt khác, chậm rãi mà giúp cô lau thêm vết máu trên chân.
Thời Vũ lúc này căn bản không dám cử động,cô chỉ ở đó mà nhìn anh thay cô lau vết máu hết chỗ này đến chỗ khác.
Đầu gối cô đã không còn chảy máu nữa, vì quần đồng phục học sinh là ống rộng nên máu mới nhỏ xuống chân, nhìn thì trông thật đáng sợ nhưng thực chất thì không sao.
Thẩm Triều Dữ ném khăn giấy dính đầy máu vào thùng rác, anh nhìn cô co chân lại nói với mình: “Thẩm Triều Dữ, cậu cũng nên quay lại lớp đi, tớ sẽ một mình ở đây đợi bác sĩ đến.”
Anh nhìn dáng vẻ thảm thương của cô, khẽ dừng một chút rồi nói: “Đang là tiết tự học nên tớ sẽ ở đây chờ luôn với cậu.”
Thời Vũ há miệng không nói nên lời, cô im lặng nhìn anh đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, anh dựa vào bức tường trắng, chán nản nhìn tủ trưng bày đối diện, trên đó có đủ loại thuốc cấp cứu.
Phòng y tế nháy mắt đột nhiên vô cùng yên tĩnh, thậm chí cô có thể nghe thấy rõ tiếng tích tắc của kim đồng hồ phía sau mình.
Cô cụp mắt nhìn lòng bàn tay đã được lau sạch sẽ, cảm giác kỳ dị trong lòng dường như càng dâng lên mãnh liệt.
Qua khoé mắt, cô nhìn Thẩm Triều Dữ đang ngồi ở một bên, hiện tại thời tiết bên ngoài ngày càng nóng, đồng phục của họ đều có kiểu dáng ngắn tay, ở trên người anh, nó lại như vô tình để lộ cánh tay đầy sức lực, cánh tay đó vừa rồi còn ôm cô chạy lên cầu thang.
Cô có chút ngượng ngùng thu hồi khóe mắt, Thẩm Triều Dữ hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, cô không biết mình phải làm gì để cảm ơn anh.
Hơn nữa trông anh dường như cũng không cần lời cảm ơn của cô.
Cũng may sau khoảng thời gian im lặng, bác sĩ của trường đã kịp thời trở lại và nhìn thấy vết thương trên đầu gối cô.
Thời Vũ nhanh chóng chào hỏi, Thẩm Triều Dữ cũng theo chào.
Bác sĩ của trường nhanh chóng lấy thuốc khử trùng ra, cô ấy ngồi xổm trước mặt Thời Vũ, nhẹ nhàng sát trùng và bôi thuốc cho cô. Khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt vì đau đớn, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Này hết thảy Thẩm Triều Dữ đều thu hết vào đáy mắt, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ.
Còn rất kiên nhẫn.
Sau khi bác sĩ của trường giúp Thời Vũ xử lý và dặn dò cô xong, anh đỡ cô trở về lớp học. Lúc này còn đang trong giờ học, trong lớp cô hoàn toàn không có ai, Thẩm Triều Dữ tiễn cô tới cửa: “Tự vào có thể chứ?”
“Có thể!” Thời Vũ vội vàng trả lời, cô cảm thấy một đường đi này thật là xấu hổ, lỗ tai cô chắc hẳn cũng càng ngày càng đỏ.
Cũng may Thẩm Triều Dữ không để ý nhiều, sau khi nhận được câu trả lời liền trở về lớp mình.
Thời Vũ nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng vì vậy mà sinh ra rất nhiều ấm áp.
*
Do bị chấn thương đầu gối, Thời Vũ đi chậm hơn so với lúc bình thường, khi cô đến trạm để bắt xe buýt, xe buýt đúng lúc vừa rời đi.
Cô đợi ở trạm thêm mười phút, chuyến xe buýt cuối cùng cũng từ từ đến.
May mắn là hôm nay có ghế trống, không có nhiều học sinh đi cùng chuyến này. Thời Vũ ngồi xuống, ngón tay cô cách lớp vải sờ sờ băng gạc, kì thật vết thương này không lớn, chỉ cần bôi thuốc mấy ngày thì tốt rồi.
Đèn đường bên ngoài chiếu vào người cô qua kính xe, Thời Vũ nhìn ra ngoài, không biết bây giờ Tô Vụ thế nào.
Cô muốn gửi tin nhắn hỏi thăm cô ấy, nhưng do dự rất lâu vẫn là không gửi.
Khi xe buýt đến trạm dừng, cô khập khiễng bước xuống xe buýt, ước tính rằng cô sẽ phải đi bộ hơn nửa giờ mới về đến nhà.
Cô khẽ thở dài và tự cổ vũ mình trong lòng.
“Leng keng –“
Tiếng chuông xe đạp vang lên, Thời Vũ theo tiếng động ngẩng đầu lên, Thẩm Triều Dữ đang đạp xe, góc đồng phục học sinh của anh bị gió thổi tung, anh không quay lưng lại với cô như những đêm thường lệ, từ từ đạp xe rời đi.
Lúc này, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thấy cô vẫn còn đang nhìn mình, ngón tay thon dài của anh lại trượt chuông, cao giọng nói: “Thời Vũ, mau lại đây đi.”
Giọng nói của anh như một tia sáng trong đêm tối.
Thời Vũ nuốt nước bọt, cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, anh quay đầu lại nhìn băng ghế sau xe đạp, ngắn gọn nói: “Lên xe đi.”
Lên xe?
Thời Vũ hoàn toàn không hiểu ý của anh, Thẩm Triều Dữ thấy cô đứng bên cạnh mãi không nhúc nhích, lại nhắc thêm một lần nữa: “Lên xe đi, tớ đưa cậu về nhà.”
Lần này cô hiểu rồi, vội vàng xua xua tay: “Không cần đâu, hôm nay tớ đã làm phiền cậu quá nhiều rồi, tớ sẽ tự đi về.”
Thẩm Triều Dữ nhìn cô, không để ý việc cô từ chối mình mà tiếp tục nói: “Thời Vũ, lên xe đi.”
Thời Vũ há miệng không nói nên lời, hai người ở đầu hẻm giằng co một lúc, vẫn là cô nhận thua trước, nghiêng người ngồi ở phía sau xe anh.
Thẩm Triều Dữ hét lên:” Ngồi chắc”
Sau đó đạp xe đi nhanh về phía trước.
Thời Vũ theo quán tính mà nghiêng về phía trước một chút, đầu cô đập vào tấm lưng rộng lớn của anh, cô nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt lấy yên xe, tai lặng lẽ đỏ lên.
Cô nhìn những ngọn đèn đường và những hàng cây không ngừng lùi ra xa, lần đầu tiên cô nhận ra rằng con đường cực kỳ tối tăm này có lúc lại ngắn ngủi như vậy, dường như cô chỉ lơ đễnh một chút đã sắp đến nhà.
Lúc này, cô không chút kiêng kỵ mà nhìn bóng lưng của Thẩm Triều Dữ, gió thổi tung tóc và quần áo của anh, vô tình cũng vạch ra chiếc eo săn chắc.
Thời Vũ cảm thấy trái tim mình vào lúc này đập mạnh đến mức không thể kiểm soát được, những suy nghĩ của cô chỉ có thể theo vạt áo bay theo gió. Cô không biết mình bị làm sao, phải mà cũng không phải bị bệnh, thật sự không thể kiểm soát được toàn bộ cơ thể mình.
Chẳng mấy chốc, họ đã vững vàng về đến nhà, Thời Vũ âm thầm giấu chút tâm tư nhỏ này xuống. Cô bước xuống xe, khập khiễng đi tới mở cửa cổng, để anh đạp xe vào sân.
Không nghĩ tới, hai người vừa tiến vào, một chiếc xe việt dã cũng dừng lại, Thẩm Triều Dữ liếc nhìn biển số, là Thẩm Tàng và Lương Vận trở lại.
Thẩm Tàng cho xe đỗ bên cạnh cổng ngoài, hai người cùng nhau xuống xe.
Lương Vận ôm cánh tay Thẩm Tàng,bà ngạc nhiên nói: “Hai đứa mới trở về à.”
Ngày thường vào giờ này, Thẩm Triều Dữ và Thời Vũ đã trở về từ lâu.
Thời Vũ vội vàng nói: “Chào chú, chào dì.”
Thẩm Tàng gật đầu, cũng nói lại một câu: “Chào cháu.”
Lương Vận: “Chào buổi tối, Thời Vũ.”
Thời Vũ dạ một tiếng: “Vậy cháu lên lầu trước, chú dì ngủ ngon.”
Lương Vận nhìn Thời Vũ, càng nhìn bà ấy càng cảm thấy thích cô nhiều hơn, thấy cô đi khập khiễng thì vội vàng hỏi: “Chân của cháu bị sao vậy?”
Thời Vũ còn chưa tới kịp mở miệng, Thẩm Triều Dữ đã thay cô giải thích: “Cậu ấy học thể dục giẫm phải dây giày rồi bị ngã, con vừa chở cậu ấy về đây.”
“Bị ngã sao? Có nghiêm trọng lắm không?” Bà nhìn chân cô lo lắng hỏi.
Cô vội vàng trả lời: “Không nghiêm trọng, bác sĩ ở trường đã giúp cháu bôi thuốc rồi, qua hai ngày nữa sẽ tốt thôi.”
Lương Vận gật đầu, nói với Thẩm Triều Dữ bên cạnh: “Tiểu…… À, bạn học Thẩm, vậy ở trường,con phải nhớ giúp đỡ Thời Vũ nhiều hơn?”
Lương Vận thiếu chút nữa buột miệng thốt ra gọi anh là tiểu Bảo, dưới ánh mắt của con trai bà nhanh chóng sửa lại.
Thời Vũ hoàn toàn không nghe ra khác thường, cô vẫy vẫy tay: “Cảm ơn dì, không cần đâu ạ, hôm nay cháu đã làm phiền bạn học Thẩm nhiều lắm rồi.”
Bạn học Thẩm liên tục bị nhắc trong miệng xốc xốc mí mắt nhìn cô, Thời Vũ lúc này cũng vừa lúc nhìn anh, hai mắt cô sáng lấp lánh, như hy vọng anh hãy hỗ trợ cô nói giúp vài câu.
Thẩm Triều Dữ nhìn Lương Vận, ho nhẹ một tiếng lại nhìn về phía Thẩm Tàng, Thẩm Tàng lúc này đang cúi đầu nhìn di động, có lẽ là đang bận xử lý công việc.
Không còn biện pháp nào, anh chỉ có thể mở miệng nói: “Mẹ,con đồng ý là được rồi chứ, chúng ta còn phải đứng trong sân bao lâu nữa đây? Nếu không con đi vào bên trong dọn ra mấy cái ghế, chúng ta ngồi rồi nói tiếp?”
Thẩm Triều Dữ nghịch ngợm nói, đây hẳn là lần đầu tiên Thời Vũ nghe anh dùng giọng điệu này nói chuyện,cô không kìm được lén lút nhìn anh, trái tim cũng theo đó đập thình thịch.
Cũng may ánh sáng ở tiền viện không sáng lắm, không ai phát giác ra vẻ khác thường của cô.
Lương Vận thấp giọng nói câu không biết xấu hổ, sau đó hòa ái dặn dò cô thêm vài câu, lúc này mới kết thúc câu chuyện.
Thẩm Tàng ôm Lương Vận đi vào nhà, Thời Vũ cũng quay sang nói với Thẩm Triều Dữ: “Tớ cũng lên lầu đây.”
Anh ừm một tiếng, cũng xoay người chuẩn bị vào nhà.
Thời Vũ nhìn anh xoay người, vẫn là quyết định gọi anh lần nữa: “Thẩm Triều Dữ.”
Anh nghiêng người lại và nói: “Không cần phải nói cảm ơn.”
“Cảm ơn.”
Hai người đồng thời nói ra, sau đó cả hai đều tự phì cười.
Cười một hồi, Thẩm Triều Dữ mới nói: “Lên lầu đi, ngày mai lại gặp.”
Thời Vũ gật đầu, chờ anh đi vào trong nhà,cô mới hậu tri hậu giác bật cười khe khẽ, tốt quá, ngày mai còn có thể gặp Thẩm Triều Dữ.