Chương 7 : Vi Nhã Tình
Ánh hoàng hôn ảm đạm mệt mỏi buông xuống ngọn núi trùng điệp,tạt vào từng phiến đá lạnh lẽo, phát ra tia sáng vốn chẳng còn đủ hơi ấm để ban phát vào những đóa tịch nhan sớm nở tối tàn
Hồng vân tản mạn trên bầu trời rộng lớn, vầng thái dương dần rơi xuống một khoảng trời bất định , đem ánh hồng dương phủ một màu đỏ huyền bí diễm lệ tuyệt đẹp.
Trong phòng nhạc cụ của trường , thanh âm piano vang vọng nhẹ nhàng êm ái, giọng âm thuần khiết cùng giai điệu ngọt ngào lọt vào tai bất kì ai cũng vô cùng thoải mái.
Cô gái mặt chiếc váy trắng muốt xinh đẹp ngồi đó, bàn tay non mịn ấn từng phím đàn. Thánh khiết không thể chạm tới. Làm người ta liên tưởng đến đóa Tuyết Liên phủ sương tuyệt mĩ
Vũ Hạ nhìn cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, trong lòng cảm thán, sớm như vậy đã gặp cô ấy rồi sao?
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm lại chợt nghe thấy tiếng đàn lệch nhịp phía bên kia. Cô đưa mắt nhìn sang.
Vi Nhã Tình sắc mặt buồn bã nhìn mấy phím đàn, tự nhủ mình phải tập luyện thêm.
Vi Vũ Hạ không biết từ bao giờ đã đến bên cạnh cô , nhưng Vi Nhã Tình buồn bã không hay biết. Cho đến khi một bàn tay tinh tế từ phía sau khẽ ấn lên từng phím đàn.
Cô nhẹ giọng ” Như thế này, nhìn kĩ nhé !”
Vi Nhã Tình chưa hết ngạc nhiên lại nhìn cô “..Chị?”
“Yên lặng nào”
Thanh âm piano lại một lần nữa vang lên. Vẫn là bản nhạc lúc nãy nhưng lần này, lại là một âm sắc khác.
Trầm ấm, du dương , tịch mịch da diết lại yên ả như dòng suối mát lạnh chảy vào lòng người , thấm vào từng huyết mạch.
Giai điệu mê luyến của bài hát khiến Vi Nhã Tình không màn thứ gì khác nữa , yên lặng thưởng thức bản ballad này. Cô gái đưa đôi mắt màu xám tro thuần túy nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ gần mình. Ngũ quan sắc sảo tinh tế, đôi mắt khuất sau rèm mi dày cong cong. Một bên tóc đen tùy ý phủ trước ngực…
Đẹp quá!
Chưa bao giờ cô thấy chị dịu dàng như lúc này cả..
Đến khi bản nhạc đã kết thúc mà cô vẫn còn trầm luân
Vũ Hạ nhẹ nhàng nhìn sang Vi Nhã Tình ” Đã biết chưa?”
Cô nàng vẫn còn đang mê mẫn chợt giật mình, gật đầu tới tấp
“Vâng ạ ! Em hiểu rồi”
Bộ dáng như một chú thỏ ngốc nghếch sợ sệt
Sợ sệt ư? Cũng phải , lúc trước nguyên chủ rất hay bắt nạt nữ chính.
“Ừ, hiểu rồi thì cứ tiếp tục luyện tập ” Vũ Hạ bình thản nói.
Cô dời bước sang bên cạnh, tìm kiếm thứ gì đó.
Vi Nhã Tình lấy can đảm lên tiếng
“Chị đang tìm thứ gì? Em giúp chị tìm”
Cô chậm rãi xoay người
“Không có gì to tác cả, không cần cô tìm giúp”
“Vâng” Vi Nhã Tình cụp mắt, bộ dạng như chú thỏ nhỏ bị bỏ rơi.
Vũ Hạ “…” cứ có cảm giác vừa làm việc tội lỗi.
“A!” Bỗng nhiên Vi Nhã Tình ngước mặt lên, hướng cô nói nhỏ
“Em..em có thể nhờ chị một chuyện không?”
“Tôi..”
“A , thực ra chị không đồng ý cũng không sao”
“…”
Vũ Hạ thở dài, mở lời
“Cô thử nói xem”
Được sự đồng ý của cô, Vi Nhã Tình mừng rỡ.
“Chị có thể dạy em… lúc nãy không?”
Dạy piano ư?
“Để làm gì?”
Vi Nhã Tình ngạc nhiên đưa đôi mắt bồ câu nhìn cô.
“Chị không còn nhớ buổi Đại hội âm nhạc mà hai tháng trước chúng ta đăng kí sao?”
Vũ Hạ khẽ nhăn mày liễu
Đại hội âm nhạc?
“Tôi nhớ rồi, nhưng tôi không có nhiều thời gian đâu, cô tự sắp sếp giờ và địa điểm đi, nếu tôi có thể”
Vũ Hạ nhẹ tựa lưng vào tường, đạm mạc nhìn Vi Nhã Tình.
Cô nàng ngẫm ngẫm một chút rồi lên tiếng.
“Hay là ở đây vào giờ này !”
“Được rồi”
Cô chậm rãi sải bước đi ra, buông khẽ một câu “Tạm biệt”
“Vâng ạ! Chị đi cẩn thận”
Sau khi cô đi , Vi Nhã Tình vui vẻ ra khỏi phòng, tốt quá chị chịu nói chuyện với mình rồi.
“A, Dương hội trưởng sao anh cũng đến đây?”
Cô ngạc nhiên hỏi nam nhân trước mặt
Dương Thiếu Phàm thản nhiên trả lời “Đi ngang thôi”
“À, vậy tạm biệt hội trưởng”
Anh gật đầu
Cô thấy vậy cũng nhanh nhẹn bước đi
Dương Thiếu Phàm bước vào phòng.
Từng ngón tay thon dài nhẹ lướt lên từng phím đàn, tự nhiên mỉm cười ngốc nghếch
Lúc nãy có tác giả mới biết cái “đi ngang” của anh là như thế nào
Anh phải lấy một số giấy tờ ở trường, lại tình cờ gặp cô rồi không biết lúc nào lại cất bước theo sau.
Ừ, theo sau có lẽ anh không biết phải theo sau bao nhiêu lần nữa..mới có thể bắt kịp cô đâu..chỉ là lúc này anh vẫn chưa biết mà thôi.
____________
Tia sáng cuối cùng của vầng hồng dương dần lụi tàn, tối mùa xuân phất phơ những cơn mưa phùn mau đến chóng đi. Đêm hôm nay có lẽ là định mệnh…
Vũ Hạ lướt qua con phố nhỏ, dừng lại trước một con hẻm ven đường.
Một con hẻm… đầy mùi máu tanh
Vũ Hạ khẽ nhăn mày, hương vị tanh ngọt quen thuộc tràn vào khí quản mang theo cỗ hương vị chết chóc
Tại sao Vi Nhã Tình còn chưa đến đây?
Lần này , chính là nam chủ kế tiếp An Mặc Hiên, người của hắc đạo, sản nghiệp đứng thứ ba ở giới thượng lưu, lần này anh ta không ngờ bị phản bội , kế hoạch bị hỏng một phần, lại ở đây gặp nữ chính.
Bỏ qua những thứ này, có lẽ còn quá sớm nên Vi Nhã Tình chưa đến.
Cô lạnh lùng nhìn nam nhân to lớn đang thoi thóp nằm trên vũng máu. Huyết sắc mĩ lệ xung quanh hắn mang màu sắc thật đẹp, điểm xuyến lên một bức tranh nhuốm bằng màu máu đỏ..
Nam nhân cố gắng nhìn người đang đứng trước mắt mình.
Là một cô gái nhỏ
Hy vọng của hắn cũng tắt ngấm theo ánh hoàng hôn ngoài kia.
Cô gái nhìn hắn , sắc mặt lạnh lùng, đôi tử mâu đạm mạc không chút cảm xúc, cô từ từ, chậm rãi … rời đi., để lại hắn ở đó..
Mí mắt hắn nặng dần, nặng dần rồi nhắm hẳn…
Bầu trời , đã phủ màu đêm.
________
Vũ Hạ liên miên nghĩ đến Đại hội âm nhạc kia. Hai tháng nữa ư? Có lẽ cô cũng nên chuẩn bị gì đó .
Vũ Hạ ngồi trước bàn, bàn tay cầm chiếc bút xoay xoay, cô cặm cụi viết…
Có lẽ vì quá miệt mài, thấm thoát đã hai tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua. Cô nhẹ xoay người, chợt nhớ đến gì đó. Ngẫm nghĩ một chút , xỏ giày bước ra ngoài.
Ngoài đường, cô gái mặt một chiếc áo khoác mỏng bước đi, cái tiết trời se lạnh của mùa đông vòn vương vấn ùa vào người cô có chút buốt. Vũ Hạ vẫn đều đều bước đi.
Bước chân cô dừng lại bên con hẻm cũ, mùi máu tanh vẫn còn, con người kia vẫn nằm đó. Cô nhẹ thở dài bước lại gần đưa tay lên mũi hắn.
Sống dai đấy!
Cô cẩn thận lật người hắn lại. Nặng thật. May mà lúc nãy cô đi xe. Cô cõng hắn đi một quãng đường, đến bên xe không khách sáo quăng hắn vào trong.
Đương sự dù hôn mê vẫn phải nhăn mặt than một tiếng.
Dù gì cũng là nam chủ không thể dễ dàng chết như vậy.
Mẹ kiếp! Không còn sức nữa rồi!
Quẳng ai kia lên giường xong xuôi, Vũ Hạ liền lập tức vào phòng tắm.
Sau khi ra ngoài, cô lại phải cởi đồ hắn ra, dùng nước ấm rửa người cho hắn, rồi cẩn thận băng bó .
Xong cả quá trình đã là một giờ đồng hồ trôi qua.
Mệt mỏi để cục nợ bên kia , cô vào phòng ngủ của mình..
Ngoài kia, màn đêm u tối được ánh trăng tròn chiếu sáng khoảng u dương vốn tịch mịnh. Tiếng côn trùng rả rích đều đều. Thành phố lên đèn , tiếng hòa tấu từ rạp hát lại vang lên tuần tự.
Đêm nay, có lẽ đã yên bình rồi.
_____
# Diệu
# Hạ Cát
28/12/2018
P/s Vừa nghe đàn vừa đọc truyện nào