Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 17


Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, tai cậu nóng hơn, “Cậu nói linh tinh cái gì đấy?”

Thời Tây Sầm nghiêm túc, “Tớ đang nói ra lời đúc rút từ kinh nghiệm của mình, con gái phải dỗ như thế, chỉ cần cậu động tay động chân là cậu ấy sẽ không thể giận cậu được nữa.”

Thời Tây Sầm vừa dứt lời, Kỷ Phán Phán nghe trộm đã lâu vọt ra, “Cậu yêu đương với mấy bạn nữ rồi mà giàu kinh nghiệm vậy?”

Vẻ mặt Thời Tây Sầm tự tin, “Chẳng có một ai.”

Kỷ Phán Phán chửi ầm, “Thế mà cậu còn đòi dạy lớp trưởng?!!”

Hai người lại vờn nhau quanh sân thể dục, nhìn qua trông rất giống đôi người yêu đang ve vãn đánh yêu nhau. Khương Lâm Quyện đứng yên ở chỗ vài giây, nghĩ thầm không thể trông mong gì vào hai người kia. Cậu đi quanh sân thể dục một lát tìm Ôn Tố, đến cả trong lớp cậu cũng tìm, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.

Khương Lâm Quyện cau mày, cậu không khỏi cảm thấy áy náy. Cậu hối hận vì vừa rồi mình nói như vậy, vì thế lúc này cậu rất cẩn thận. Không phải Khương Lâm Quyện không biết một lời thuận miệng nói ra có thể làm người khác tổn thương, nhưng cậu vẫn không tránh được việc làm tổn thương người khác.

Buổi chiều, cậu cùng mấy bạn nam khác đi mang nước, thấy Ôn Tố đang xem phần thi nhảy cao, Khương Lâm Quyện cầm chai nước soda đi qua. Đó là thức uống mà bình thường Ôn Tố thích uống nhất, Khương Lâm Quyện nhớ rõ như vậy.

Ôn Tố từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đến bạn nam đang mặc áo đồng phục màu đen đứng trước mặt mình, trên mặt không giấu được sự quan tâm. Cô do dự vài giây rồi đưa tay nhận lấy nước uống. Khương Lâm Quyện lại để thêm túi đồ trong tay xuống bên cạnh cô, bên trong đầy đồ ăn vặt.

Ôn Tố giật mình, “Cậu đi lừa con gái nhà người ta à?”

Khương Lâm Quyện không nói nên lời, cam chịu trước lời trêu chọc của cô.

Thấy cô nhận đồ, nhìn qua cô cũng không để ý tới chuyện xảy ra trước đó nữa. Lúc này Khương Lâm Quyện mới thả lỏng người, cậu nghiêm túc nói, “Xin lỗi, chuyện hôm nay tôi muốn nói lời xin lỗi cậu. Lúc ấy tôi…”

Cậu vừa định giải thích, Ôn Tố đã cười, “Không sao, tớ quen rồi.”

Quen với việc tất cả mọi người nghĩ cô là cô gái hư.

Quen với việc tất cả mọi người đổ lỗi lên đầu cô.

Càng quen với việc không ai yêu cô hơn.

Vào giây phút đó, có lẽ cô cũng đau lòng, nhưng một lát sau cô đã nghĩ thoáng ra. Cô và Khương Lâm Quyện vốn cũng chỉ là bạn của nhau, cậu hành động và nói như vậy cũng là điều bình thường. Làm sao cô có thể yêu cầu cậu đứng về phía mình vô điều kiện được?

Vốn dĩ Khương Lâm Quyện đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nghe Ôn Tố bảo cô quen rồi, ngực cậu lại đau đau. Cậu không hiểu sao mình lại đau lòng vì người khác, chỉ là vào giây phút ấy, trong lòng cậu có xúc động muốn được lao lên ôm cô.

“Ôn Tố!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, Ôn Tố đứng lên, đi qua chỗ Kỷ Phán Phán. hai người nắm tay nhau đi qua chỗ đọc loa. Khương Lâm Quyện đứng yên lặng chỗ một lát, sau đó cầm lấy đồ ăn vặt để vào chỗ của lớp rồi chạy đi giúp mọi người.

Lúc trở về, Thẩm Nhu ngồi trên ghế, cầm đồ ăn vặt trong tay, hỏi, “Ai mua cái này vậy? Có ăn được không?”

Cô hỏi như vậy vì phần lớn đồ ăn chỗ này là mua bằng tiền trích từ quỹ lớp, ai cũng có thể ăn được. Nhưng rõ ràng túi đồ ăn vặt này không giống mấy cái khác.

Khương Lâm Quyện lạnh giọng từ chối, “Cái này mua cho người khác.”

Thẩm Nhu khá nhạy cảm, cô nghĩ Khương Lâm Quyện giận về chuyện lúc trước nên nhẹ giọng xin lỗi, “Xin lỗi lớp trưởng. Hôm nay tớ đã hiểu lầm cậu, về sau tớ sẽ không như vậy nữa.”

Khương Lâm Quyện rất cao, cậu chỉ đứng thôi cũng làm người ta cảm thấy áp lực, “Người cậu nên xin lỗi là Ôn Tố chứ không phải tôi.”

Sau khi Khương Lâm Quyện nghe xong người khác kể lại chuyện lúc trước, ánh mắt cậu lạnh hơn một chút. Cậu khó có thể tưởng tượng được tâm trạng của Ôn Tố lúc cô bị người khác ép nhận tội.

“Tớ…”

“Xin lỗi tôi được nhưng không xin lỗi Ôn Tố được sao?” Giọng Khương Lâm Quyện lạnh lùng, “Đúng là cậu ấy không thích học, cũng thích làm trái với nội quy của lớp. Nhưng cậu ấy làm gì cậu chưa? Chỉ là nghe một số lời đồn mà cậu cảm thấy Ôn Tố không xứng nhận được lời xin lỗi sao?”

Thẩm Nhu bị Khương Lâm Quyện nói đến mức không cãi được lời nào, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Cô cảm thấy dùng nước mắt có thể giải quyết được vấn đề theo thói quen. Vì thế cô đứng ở đó, làm vẻ đáng thương rơi vài giọt nước mắt. Tiếc là Khương Lâm Quyện không phải một bạn nam bình thường, cậu không nói lời nào, chỉ đứng yên một chỗ, dùng ánh mắt sâu thẳm của mình như muốn nhìn thấu qua Thẩm Nhu.

Có người đứng ra giảng hòa, “Chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi mà, không có gì thì bỏ đi.”

Với suy nghĩ bình thường của mọi người, khi tìm ra sự thật, phát hiện mình hiểu lầm người khác thì không có ai tự nguyện đứng ra nhận sai. Trước thành kiến, mỗi người đều mong mọi chuyện xảy ra theo hướng mình hiểu lầm.

Khương Lâm Quyện rũ mắt nhìn Thẩm Nhu, “Cậu làm như nào?”

Thẩm Nhu không còn cách nào khác, đành phải nhận sai, “Tớ… Tớ đi xin lỗi.”

Khương Lâm Quyện rũ mi, giọng nhàn nhạt, “Đừng quên cả chuyện lúc trước nữa.”

Khương Lâm Quyện không mặc áo khoác, gió thổi làm góc áo cậu bay bay. Nhìn qua cậu rất lạnh lùng, như cây tùng được tuyết phủ bên ngoài vậy, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là tuyết đã rơi xuống, làm người ta lạnh cứng người.

Trong lúc đại hội thể thao diễn ra thì các bạn không phải học tiết tự học buổi tối. Lúc Khương Lâm Quyện về nhà, cơm còn chưa nấu xong, vì thế cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát. Lúc đi ra thì cậu nghe thấy Khương Nham và Kiều Phức nói chuyện phiếm với nhau. Khương Nham hừ lạnh một tiếng, “Em không biết đâu, nay Ôn Hàm Lượng tìm anh vay tiền.”

“Anh đừng cho anh ta vay, cho anh ta vay có khác gì ném tiền vào trong nước đâu?” Kiều Phức nói, “Một con ma bạc vác trong mình cả đống nợ, dù nhà mình nhiều tiền cũng không được cho anh ta.”

“Chứ sao nữa? Lúc trước anh ta ly hôn với vợ mình, cả hai đều chẳng cần Ôn Tố. Em nói xem, lúc đó Ôn Tố còn nhỏ như vậy, không biết nó bị tổn thương nhiều đến nhường nào?” Khương Nham thở dài. Đây cũng là nguyên nhân mà ông luôn muốn giúp đỡ Ôn Tố. Cô rất đáng thương.

Kiều Phức cũng thở dài. Gia đình bà hạnh phúc, vì thế bà không hiểu tại sao có người vô tình bỏ rơi cục thịt rơi ra từ người mình được.

Khương Lâm Quyện im lặng một lúc lâu. Từ trước đến nay cậu chỉ biết Ôn Tố nghịch ngợm, chứ không biết cô đã từng bị người ta bỏ rơi. Nghĩ đến biểu cảm tổn thương hôm nay của cô, cậu càng cảm thấy áy náy hơn.

Thấy Khương Lâm Quyện nghe được cuộc trò chuyện của mình, Khương Nham biết cậu sẽ không kể ra ngoài, ông chỉ dặn, “A Quyện, bình thường trên trường con nhớ giúp đỡ Ôn Tố nhiều hơn.”

“Vâng.”

Cậu ngồi trước bàn ăn, hơi mất tập trung.

Ăn được nửa bữa cơm, Khương Nham cầm lấy điện thoại lên đọc tin nhắn, “Tí nữa anh ra ngoài.”

Kiều Phức hỏi, “Anh đi đâu thế?”

“Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, rủ nhau ra quán net chơi game. Anh cùng mấy thầy cô khác chuẩn bị đi quán net tóm một mẻ, xem những đứa nào lớn gan dám đi chơi game.”

Chiếc đũa trong tay Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút, nghe xong, cậu lập tức nghĩ đến Ôn Tố. Cậu biết Ôn Tố rất thích chơi game, nói không chừng lúc này cô đang ở quán net. Nếu bị thầy chủ nhiệm lớp bắt được, chắc chắn mai cô sẽ không tránh khỏi việc bị phê bình.

Cậu bỏ đũa xuống, bình tĩnh nói, “Con ăn no rồi mẹ.”

Về phòng, Khương Lâm Quyện gọi điện thoại cho Ôn Tố nhưng cô không bắt máy. Cậu lại gửi tin nhắn qua QQ nhưng cô vẫn không trả lời. Trên mặt cậu không giấu được sự nóng lòng, cậu lại không có số điện thoại của Kỷ Phán Phán. Nhưng may là Kỷ Phán Phán có trong nhóm lớp. Sau khi Kỷ Phán Phán nghe Khương Lâm Quyện nói xong thì bảo, “Để tớ gọi xem. Hình như Ôn Tố cũng bảo tớ cậu ấy đến quán net.”

Kỷ Phán Phán gọi điện thoại cho Ôn Tố nhưng cũng không được. Có lẽ do Ôn Tố đang quá tập trung chơi game.

Khương Lâm Quyện cầm áo khoác, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài. Kiều Phức thấy cậu rời đi như một cơn gió, không nhịn được hỏi, “Trời tối rồi, con định đi đâu?”

Khương Lâm Quyện rất ít khi nói dối, nhưng lúc này cậu lại hơi nghiêng người nói, “Con đến thư viện đọc sách một lát.”

“Ồ thế con đi đi. Đừng vất vả quá nhé!” Kiều Phức cũng không để chuyện này trong lòng. Dù sao bà cũng tin con mình sẽ không đi làm chuyện xấu.

Khương Lâm Quyện mặc áo khoác vào, vội vàng ra ngoài. Cậu không biết Ôn Tố chơi ở quán net ở chỗ nào. Vì thế cậu đi tìm ở từng quán một. May mà ở gần trường cũng không có quá nhiều quán net. Bước chân cậu rất nhanh, dường như muốn tìm thấy Ôn Tố trước Khương Nham.

Cuối cùng cũng đến một quán net ở trong góc xa. Khương Lâm Quyện tìm thấy Ôn Tố. Cô đeo tai nghe, đang đắm mình vào trong trò chơi trước mặt, nhìn bàn tay linh hoạt đang gõ phím của cô là biết ngày thường cô cũng chơi không ít.

Khương Lâm Quyện tháo tai nghe của Ôn Tố xuống, “Đi theo tôi. Thầy chủ nhiệm sắp tới rồi.”

Ôn Tố còn ngây ngốc, cô còn chưa kịp hỏi, tay đã bị thiếu niên nắm chặt lấy. Tay cậu khá ấm. Ôn Tố mất nửa giây mới lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng nói “Từ đã”, sau đó chạy nhanh cầm lấy cặp sách trên ghế.

Đến hẻm nhỏ bên ngoài, Khương Lâm Quyện mới dừng chân lại.

Trong bóng đêm, trông chẳng bóng dáng cậu khác gì một người lớn trưởng thành cả. Vốn dĩ mặt cậu đang rất nghiêm túc nhưng sau khi ý thức được mình đang nắm tay một bạn nữ, Khương Lâm Quyện đã hoảng hốt. Tay cậu như bị bỏng, vội buông tay Ôn Tố ra.

“Sao thầy chủ nhiệm lại sắp tới?”

“Đêm nay mấy thầy cô rủ nhau tới quán net để bắt.”

Ánh mắt Khương Lâm Quyện dừng trên người Ôn Tố. Ôn Tố hiểu, mấy thầy đó định đi bắt mấy bạn học sinh hư vào quán net chơi game. Nhưng cô cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu hỏi, “Thế sao cậu biết tớ ở đây?”

May là xung quanh rất tối. Sắc mặt Khương Lâm Quyện chìm vào trong bóng đêm, cậu mím môi, “Đoán.”

Ôn Tố nghĩ như nào cũng thấy không hợp lý, cô khó hiểu nhìn cậu.

Hai người đứng ở ngõ nhỏ, gió lạnh lùng thổi qua mặt. Khương Lâm Quyện thấy nguy hiểm đã qua đi, cậu im lặng vài giây rồi nói, “Tôi vẫn muốn xin lỗi cậu vì chuyện hôm nay.”

“Không phải chứ? Cậu vẫn còn chưa bỏ qua chuyện đó à?”

“Cậu hiểu lầm tôi rồi. Phản ứng đầu tiên lúc đó của tôi là nghĩ xem nên làm như nào để bọn họ không bắt nạt cậu, chứ tôi cũng không nghĩ gì khác.” Khương Lâm Quyện nghiêm túc giải thích, sau đó lạnh nhạt bổ sung, “Tuy rằng chúng ta mới biết nhau chưa lâu, nhưng tôi tin cậu không phải người như vậy.”

Đột nhiên Ôn Tố cảm thấy thú vị. Cô tới gần cậu hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Vì thế dù cho tớ là người làm chuyện đó thật, cậu vẫn sẽ đứng về phía tớ?”

Khương Lâm Quyện sửng sốt. Đối diện với sự xâm lược của Ôn Tố, cậu chẳng động đậy chút nào. Vốn dĩ cậu không để ý đến điểm này, nhưng vừa bị Ôn Tố nhắc nhở như vậy, cậu phát hiện dường như lúc đó suy nghĩ của mình có chiều hướng như vậy. Vì thế…

“Không.” Khương Lâm Quyện quả quyết phủ nhận, sợ mình thừa nhận cô sẽ trêu mình.

“Thật à?” Ôn Tố hơi thất vọng, “Quả nhiên chẳng có ai tin tớ, cũng chẳng có ai muốn đứng về phía tớ. Mà thôi cũng chẳng sao, dù sao đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên…”

Khương Lâm Quyện không nghe nổi lời này của cô, vội phủ nhận, “Tôi không có ý đó…”

Khóe môi Ôn Tố cong lên, cô biết Khương Lâm Quyện là người đứng đắn, vì thế lời vừa rồi cô nói là để trêu cậu. Nhìn đi, quả nhiên cậu sốt ruột rồi.

Cô cố nhịn cười. Đang định kết thúc trò đùa dai này, đột nhiên Khương Lâm Quyện nghiêm túc nói, “Tôi tin cậu.”

“……”

“Chúng ta là bạn bè, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu. Hơn nữa cậu cũng không phải là người vô cớ làm ra chuyện tổn thương người khác, đúng chứ?”

Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Đến cả tiếng gió thổi qua mặt cũng được nghe rõ. Ý cười trên mặt Ôn Tố nhạt đi, cô mím môi, định dùng câu nói đùa để đẩy bầu không khí này đi. Nhưng lời đến bên đầu lưỡi rồi cuối cùng cô cũng chẳng nói ra.

Ngực cô tê tê, cứ như có hạt giống nằm dưới đất bắt đầu nảy mầm phát triển.

Ôn Tố nuốt nước bọt, đang định phá tan trạng thái này thì có tiếng động ở cách đó không xa truyền tới. Cô nhìn về phía bên đó, Khương Nham cùng mấy giáo viên khác đang đi tới bên này. Khương Lâm Quyện cũng thấy cảnh đó, cậu nắm lấy tay Ôn Tố theo bản năng, dắt cô đi trốn.

Hai người trốn trong một góc, Khương Lâm Quyện lo lắng nhìn ra bên ngoài, sợ bị người ta phát hiện. Cả người cậu căng thẳng, không để ý hai người đang dựa gần đến mức nào, tư thế rất mập mờ. Thậm chí cậu còn dùng một tay ấn Ôn Tố vào trong ngực mình nữa.

Ôn Tố có thể nghe được tiếng tim đập của cậu. Nó đập bình bịch, kêu rất to. Thật ra cô không sợ, nhưng cô không ngờ rằng Khương Lâm Quyện còn căng thẳng hơn mình.

Không biết bao lâu sau, tiếng chân của mấy thầy cô kia mới dần nhỏ đi. Khương Lâm Quyện thở phào nhẹ nhõm, đang định nhắc Ôn Tố thì cái đầu của thiếu nữ lệch về phía mặt cậu, dường như mũi hai người chạm nhau.

Hơi thở cậu nóng bỏng, mắt thấy Ôn Tố cách cậu ngày càng gần, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu.

Lại là tư thế cưỡng hôn đó. Khương Lâm Quyện nhớ lần trước Ôn Tố cũng ấn vào cậu như này, cùng một kịch bản không thể bị lừa hai lần được. Nhưng cậu vẫn ngừng thở, cả người cứng lên, dường như giây tiếp theo cứng đến gãy luôn.

Gần đến điểm giới hạn, Ôn Tố lùi đi, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tim cậu đập nhanh thật đó!”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là một ngày anh Quyện bỏ nguyên tắc đi cứu vợ!

Khương Nham không thể ngờ được con mình sẽ làm được việc như này.

Người ba già nghĩ thầm, ba chồng đã trở thành công cụ hình người thúc đẩy tình cảm của con trai và con dâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận