Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 55


Cao Đông lập tức gọi Trương Nhất Ngang, nói: “Tôi nghi ngờ vụ án 12.6 hung thủ chính là nhằm vào những người của Ban Cải tạo khu vực cũ. Bốn người phó giám đốc phụ trách Ban Cải tạo khu vực cũ, hai người đã bị gϊếŧ rồi, còn lại hai người không thể nào xảy ra chuyện được. Cậu mau thương lượng với đội trưởng Trần, xem xem làm thế nào để ngầm bảo vệ cho Vương Tu Bang và Thiệu Cương.”

“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay.”

Nửa giờ đồng hồ sau, Trương Nhất Ngang chạy về, nói: “Không gọi được điện thoại cho Thiệu Cương.”

“Cái gì, không gọi được!” Ánh mắt Cao Đông trở nên hoảng hốt.

“Đã mấy ngày liền đều không gọi được rồi.”

“Việc này… người nhà anh ta thấy vậy mà không có phản ứng gì sao?”

“Mối quan hệ giữa anh ta và vợ không được tốt lắm, Thiệu Cương bên ngoài có thể có người tình, cho nên vợ anh ta không cần quan tâm xem anh ta có trở về nhà hay không.”

Cao Đông chép miệng: “Nhanh, mau bảo người của khoa Vật chứng điều tra tín hiệu di động, nhanh chóng tìm ra. Tôi sợ đêm dài lắm mộng. Bên Vương Tu Bang thế nào?”

“Chỗ anh ta tất cả mọi việc đều bình thường, chúng tôi không định nói với anh ta, mà chỉ lén phái người theo dõi bảo vệ.”

Cao Đông châm một điếu thuốc, đi đi lại lại, suy nghĩ hồi lâu, lôi di động ra, ấn số máy của Từ Sách.

Di động tắt máy.

Cao Đông nhíu mày, nói: “Hãy gọi đội trưởng Trần lại cho tôi.”

Một lúc sau, đội trưởng Trần tới.

Cao Đông nói: “Ban Cải tạo khu vực cũ trong lúc làm việc khi đó, ngoài Từ gia chết người, còn có nhà nào xuất hiện sự xung đột kịch liệt?”

Đội trưởng Trần lập tức gọi điện thoại tìm hiểu tình hình, sau đó nói: “Những người khác đều là những sự xung đột nhỏ, không có khúc mắc gì lớn.”

Cao Đông gật đầu: “Được, anh giúp tôi đi đến phòng Quản lý hộ tịch để điều tra một người, con trai độc nhất của nhà họ Từ, tên gọi Từ Sách, Sách trong chữ sách lược.”

Đội trưởng Trần nói: “Anh Cao, anh nghi ngờ…”

Cao Đông nói vẻ quả quyết: “Anh đừng hỏi vội, hãy mau đi điều tra.”

Đội trưởng Trần nhanh chóng quay lại, nói: “Địa chỉ đăng ký trên hộ khẩu của Từ gia là số 15 Trung Nhai, nhưng ở đó giờ đã phá dỡ rồi, tôi đang gọi khu vực quản hạt điều tra ra địa chỉ hiện nay của họ.”

“Anh nói gì!” Cao Đông vội hỏi, “Thì ra địa chỉ nhà họ là số 15?”

“Đúng vậy, số 15 Trung Nhai.”

Bỗng chốc trong lòng Cao Đông chợt vang lên câu nói: “Gϊếŧ đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù”, lẽ nào ngay từ ban đầu, con số mười lăm này, đã ám chỉ số nhà?

Không lâu sau, đội trưởng Trần nhận được một cuộc điện thoại, nói cho Cao Đông biết địa chỉ hiện nay nhà Từ Sách. Cao Đông nói “tốt”, rồi bảo đội trưởng Trần ra ngoài trước.

Cao Đông châm điếu thuốc, đi đi đi lại mấy lần, cuối cùng, hình như hạ quyết tâm, nói với Trương Nhất Ngang: “Được rồi, bây giờ cậu hãy đi với tôi ra ngoài một chuyến, phải rồi, mang súng cho tôi.”

“Mang súng?” Trương Nhất Ngang mở to mắt.

“Ừ, cậu cũng mang súng theo. Bây giờ tạm thời đừng hỏi, tôi tìm một người bạn để nói chuyện.”

Bên ngoài trời mưa lâm thâm, nhưng gió rất to, Cao Đông ngồi trên ghế phụ, nhìn từng giọt mưa tung bay bên ngoài cửa sổ, trong lòng vừa kích động vừa lo lắng.

Từ Sách, nếu như hung thủ thực sự là anh ấy, vậy thì tất cả đều rất dễ giải thích.

Anh ấy có kinh tế và địa vị xã hội, trí tuệ của anh ấy cao, tư duy logic mạnh mẽ, tính cách anh ấy hướng nội, anh ấy lại có động cơ phạm tội, anh ấy cũng có năng lực phạm tội.

Mẹ anh ấy qua đời, trong lòng anh ấy ôm mối thù hận sâu sắc, cho nên anh ấy đã dựng lên vụ án gϊếŧ người báo thù liên hoàn này.

Toàn bộ kế hoạch phạm tội của anh ấy có thể được coi là hoàn mỹ, không để lại bất cứ manh mối có giá trị nào cho chúng tôi.

Anh ấy lại là một chuyên gia tâm lý phạm tội, khả năng phản trinh sát rất tốt.

Thảo nào mà chúng tôi mãi vẫn không có tiến triển gì, thì ra đối thủ là anh, Từ Sách!

Mặt khác, trong lòng Cao Đông cũng bất giác lo lắng, di động Từ Sách đã tắt máy, lẽ nào anh ấy đã phát giác ra điều gì, bỏ chạy rồi?

Nếu như anh ấy chạy trốn về Mỹ, mặc dù loại vụ án hình sự lớn này có thể dẫn độ về nước, nhưng cũng cần phải hao phí rất nhiều thời gian và thủ tục.

Hy vọng anh ấy vẫn chưa đi, hy vọng anh ấy vẫn còn ở đây.

Xe ô tô lao nhanh, nhanh chóng đến được trước cửa nhà Từ Sách.

Cổng lớn đang mở, Cao Đông khẽ thở phào, dù sao cũng có người, vẫn may còn chưa đi.

Anh bảo Trương Nhất Ngang dừng xe ở bên ngoài, ở lại trên xe, anh sờ khẩu súng ở bên thắt lưng, nhủ thầm, phải rồi, đợi lát nữa, không được bại lộ, chỉ là thăm dò, sẽ không thực sự dùng đến súng.

Anh kéo mép áo xuống, sau đó bèn cầm ô, bước xuống khỏi xe, đi vào trong nhà Từ Sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận