Bùi Kiều cầm đạo bào của Ngu Bán Bạch đi về phía trước năm mươi thước.
Mặt đất đầy lá rụng và bụi bẩn.
Ngủ ở đây sẽ làm bẩn đạo bào.
Cuối cùng, nàng tìm thấy một tảng đá lớn, quét sạch những chiếc lá rơi phía trên rồi trải đạo bào ở trên.Tạm thời không buồn ngủ, Bùi Kiều lén lút nói chuyện với bà Hồ Tiên nửa canh giờ.
Sau khi cơn buồn ngủ ập đến, nàng cúi đầu trước trăng sáng, lại biến thành hồ ly, nàng nhanh chóng chui vào tay áo bên trái rồi cuộn tròn lại ngủ say.Ánh trăng sáng tỏ, Bùi Kiều nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng một canh giờ sau lại tỉnh giấc, sau khi tỉnh cũng không tài nào ngủ tiếp được.Vì sao không thể ngủ được, bởi vì Ngu Bán Bạch đã ca cả đêm.
Mỗi khi chàng bắt đầu hát, giọng hát có thể nhẹ, sắc bén, buồn bã, chàng sẽ thở dài một lúc lâu.Một bài hát:“Ôi chao tiểu nương tử, ở nhà mệt mỏi thay quần áo rồi, ăn mặc chỉnh tề, gặp ai cũng phải chăm sóc.”Hai bài hát:“Trời tối đen, gió thổi lộng, tiểu cô nương tứ tuần đang hòa thuận với phu quân, thân thể lộn ngược, cười khúc khích, vặn vẹo trên hương án.”Ba bài hát:“Ai, ai, có nhà mà không được về, có nương tử thì không được gặp.”…Ngu Bán Bạch không ngừng ca hát cho đến khi trăng đông về tây, gà gáy vang trời.Ước chừng canh bốn vẫn không ngủ được, Bùi Kiều thức dậy nghe Ngu Bán Bạch hát, đi hái hạt hướng dương.Đây là lần đầu tiên Bùi Kiều gặp một người nói mớ mà còn hát chèo khi đang ngủ.Ngư Ưng cũng bị tiếng hát làm phiền ngủ không được, không có việc gì làm đành đi theo Bùi Kiều hái hạt hướng dương.Đến khi trời hửng sáng đã hái được nửa giỏ hoa hướng dương.Nghĩ đến Long tiên sinh vẫn còn ở trong cửa hàng cá hương, Bùi Kiều muốn đi trước một bước.Ngu Bán Bạch vẫn chưa tỉnh dậy, nghĩ rằng chàng đã ca hát cả đêm, thể chất và tinh thần đều mệt mỏi, sẽ không tỉnh dậy sớm như vậy, vì vậy Bùi Kiều đặt những đóa hoa hướng dương xuống bên cạnh chàng rồi gấp đạo bào lại thật gọn gàng, đặt chúng lên giỏ.Sau khi mọi việc xong xuôi, Bùi Kiều vươn vai, biến lại nguyên hình, mang theo Ngư Ưng trở về phố Đông Quan.Ngu Bán Bạch tỉnh lại sau khi Bùi Kiều rời đi hai khắc, khi tỉnh lại phát hiện cổ họng khô hơn đêm qua, nuốt nước miếng cũng đau, trong lòng cô đơn khó hiểu không nói nên lời, hiển nhiên là chưa ăn gì để nổi giận những ngày này…Cây cối trong rừng rậm lá, con quạ vàng bay cao trên bầu trời, phần lớn ánh nắng chiếu xuống đều bị cành lá cản lại.
Nhưng dù ánh nắng yếu ớt hay nhỏ bé, Ngu Bán Bạch cũng không thích, giơ tay che đầu, nhìn quanh không thấy Bùi Kiều đâu, chỉ thấy bên cạnh có cái giỏ trúc đầy hạt hướng dương và đạo bào gấp chỉnh tề, trong lòng khẽ động.Vị Bùi Liễu Kinh này nói rằng nàng lớn lên trong đống đường, nhưng nàng không có vẻ ngoài kiêu kỳ, ăn nói ngây thơ, lễ phép với người khác mà còn viết chữ ngay ngắn, hẳn là trong nhà nàng có cha mẹ tốt.Khoác lên đạo bào, chỉ còn một ống tay áo bên trái tràn ngập hương thơm, Ngu Bán Bạch vung vẩy tay trái, ngửi mùi thơm nói: “Vị Bùi Liễu Kinh này, chẳng lẽ nàng chui đầu vào tay áo ngủ sao?”Vung lên, trong tay áo rơi xuống một ít lông trắng.
Ngu Bán Bạch quay đầu nhìn vào ống tay áo, trên đó vẫn còn một chút lông.Nhặt một sợi lên, sợi lông mềm và mảnh, tỏa sáng rực rỡ, Ngu Bán Bạch nhíu mày, ngoại trừ ống tay áo bên trái, đạo bào còn lại đều không có sợi lông trắng, chàng không khỏi khó hiểu: “Đây là lông chó hay mèo sao?”Hoặc có thể đều không phải.Không biết cái gì chui vào trong áo, sợ không sạch sẽ ngứa da, Ngu Bán Bạch cởi bộ đạo bào vừa mặc, gấp lại đặt lên đùi, sau đó cầm giỏ tre, nhân lúc mặt trời còn chưa chói chang, vội quay lại phố Đông Quan.Trở lại phố Đông Quan, Ngu Bán Bạch gặp lại Ngu Man Man.Hôm nay Ngu Man Man mặc la sam củ sen quen thuộc, chiếc váy lụa thêu hoa râm bụt màu nhạt, đi đôi giày sa tanh thêu màu xanh bắt mắt, mặt vẫn đỏ như lần đầu gặp mặt.Ngu Man Man đứng trước tiệm hấp, không động đậy, cổ không quay, chỉ đưa mắt nhìn người trước mặt, khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Bán Bạch, ánh mắt nàng ấy sáng lên.
Nàng ấy nhướng mày, hình như đang ăn gì đó, vội cười rạng rỡ chạy tới hỏi: “Ca ca, mua cho ta một cái bánh bao được không?”Nói đoạn, Ngu Man Man giơ ngón trỏ lên.Mới chỉ gặp nhau một lần và sau vài lời nói, Ngu Man Man đã có thể gọi ca ca thân thiết như vậy, Ngu Bán Bạch không khỏi ngưỡng mộ khả năng bắt chuyện của nàng ấy.Ngu Man Man ôm bụng tự nhủ: “Ta mới từ trên trời rơi xuống, trên người không có tiền, đói bụng lắm rồi, không ăn thêm một cái bánh bao nữa, ta sẽ thành một con cá chết mất.”Mặc dù những gì Ngu Man Man nói không có ý nghĩa gì nhưng Ngu Bán Bạch không khỏi mềm lòng, bèn rút tiền rồi mua hai chiếc bánh bao hấp cho Ngu Man Man.Chủ tiệm hấp chọn hai cái bánh bao lớn, đưa tới rồi cười nói: “Tử Ngư công tử cũng không biết, nàng đã đứng ở đây ước chừng một canh giờ.
Nàng cũng không nói lời nào, ta còn tưởng nàng là một kẻ mất trí.
Hóa ra nàng quen biết Tử Ngư công tử.”Ngu Man Man cảm ơn Ngu Bán Bạch và chủ tiệm, sau đó cùng họ ăn hai chiếc bánh bao.“Cũng không tính là quen biết, nhưng cũng coi là có chút duyên phận.” Ngu Bán Bạch liếc nhìn Ngu Man Man hai má phồng lên vì ăn bánh bao.Chưa kể, nàng ấy ăn trông giống như một con cá, Ngu Bán Bạch bật cười, có lẽ nàng ấy thực sự là một con cá.Ngu Man Man ăn bánh bao thật nhanh, khi ăn xong, nàng ấy lại chạy đến bên cạnh Ngu Bán Bạch, vẫn nở nụ cười rạng rỡ hỏi: “Ta tên là Ngu Man Man, huynh tên gì?”“Ngươi không nhớ ta sao?” Nụ cười trên mặt Ngu Bán Bạch biến mất.Không nhớ lại càng kỳ quái, không nhớ ra chàng sao lại kêu chàng đi mua bánh bao? Chẳng lẽ vừa rồi nàng ấy tùy tiện kêu ai đó thì sẽ gọi người đó là ca ca sao?Ngu Man Man không có bất kỳ ấn tượng nào với Ngu Bán Bạch, chỉ gãi đầu, do dự nói: “Ta, ta không nhớ lắm.
Trước đây ta có biết huynh sao? Vậy thì giữa chúng ta có duyên rồi.”Khi Ngu Man Man nói chuyện rất ngây thơ, không giống như nàng ấy đang nói dối.
Vì nàng ấy nói rằng không thể nhớ nhiều nên Ngu Bán Bạch không nghi ngờ gì nữa, một lần nữa nói: “Ta cũng họ Ngu, tên Tử Ngư.”“Hả? Huynh cũng họ Ngu sao? Chẳng lẽ trăm năm trước chúng ta là người một nhà, nếu như vậy, sau này ta gọi huynh là Tử Ngư nhé, huynh cũng có thể gọi ta là Man Man.” Phản ứng của Man Man giống hệt như trước, những gì nàng ấy nói đều không sai một chữ, khiến Ngu Bán Bạch lại thấy bối rối, cho rằng trí nhớ của mình có vấn đề.Ngu Man Man vừa dứt lời, trên bầu trời vang lên ba tiếng sấm sét, ánh sáng trong nháy mắt biến mất, mây mù hóa đen như mực, một trận cuồng phong nổi lên.Sấm sét ầm ầm, gió gào thét không ngừng đập vào cửa ra vào, mọi người trên phố Đông Quan đều cho rằng sắp có mưa to: “Là trăng khuyết, nói mưa là mưa ngay.”Có người nhanh gọn thu dọn sạp hàng về nhà, có người hô nhanh thu đồ đạc.“Hôm nay trời sẽ mưa…” Ngu Bán Bạch chậc lưỡi, không ngờ mình tính sai thời tiết.Sấm sét lúc to lúc nhỏ, gió cũng lúc nhanh lúc chậm, khi Ngu Man Man nghe thấy tiếng sấm, phản ứng của nàng ấy lại khác với những người kia.
Nàng ấy cũng không rời đi, ngã xuống ngồi xổm tại chỗ, nhướng mày khinh thường nhìn, nói: “Lại muốn đánh nhau.”Ngu Bán Bạch nghe vậy bèn hỏi: “Đánh nhau cái gì?”“Lôi Thần và Long thái tử đang đánh nhau.” Ngu Man Man chỉ vào những đám mây trên bầu trời và nói: “Trời sẽ không mưa.
Hai bọn họ một lời không hợp là lại đánh nhau.
Bất cứ khi nào họ đánh nhau là sẽ có sấm sét với gió.”Ngu Bán Bạch tò mò: “Làm sao ngươi biết là Lôi Thần và Long thái tử đang đánh nhau?”Không chút do dự, Ngu Man Man cười đáp: “Bởi vì Long thái tử là ca ca của ta, Lôi Thần là phu quân của ta, tính tình bọn họ thế nào, đương nhiên là ta biết.”.