・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Sở dĩ con người cố gắng sống tiếp, phần lớn là vì còn điều gì đó níu giữ họ trên đời.
Có người vì gia đình bạn bè, có người vì khát khao lý tưởng, cũng có người đơn giản chỉ vì mọi thứ mà cuộc sống đem lại, mặc kệ tốt hay xấu, miễn là lòng mang hy vọng.
Tuy nhiên, Phức Tranh rất ít khi đối diện với vấn đề này.
Cậu lạc lõng giữa thế gian, chẳng bị ràng buộc hay vướng bận bởi điều gì. Việc biến thành tiểu yêu chăn bông khiến cậu trở nên vô dụng, mọi thứ từng học qua đều quên sạch, thậm chí cơ thể bệnh tật còn làm cậu mất đi cuộc sống tự do.
Cậu giống như tảng băng trôi trên dòng sông mùa đông, nhìn thì sạch sẽ tự tại, nhưng bên dưới lại lơ lửng không có điểm tựa. Đợi khi trời ấm lên, nó sẽ lặng lẽ tan biến giữa tiết xuân ấm áp, rồi hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.
Một Phức Tranh như vậy luôn mang đến cho người khác cảm giác yên tĩnh như đêm thu không tiếng động.
Mặt khác Phức Tranh cũng đẹp đến lạ thường, dù cậu có ngang ngược xé nát cuốn tấu chương của Du Hàn Châu thì vẫn không ai nỡ tức giận hay nặng lời với cậu.
Thời điểm cậu nắm lấy ống tay áo của người nọ làm nũng, ánh mắt ấy thực sự rất quyến rũ, như thể đang nói “ta cố tình yếu đuối, ta thực sự rất cần huynh”.
Du Hàn Châu nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như không hề động lòng.
Một lát sau, người đàn ông mới đưa tay ra, chầm chậm tiến lại gần.
Ngón tay thô ráp và nóng rực chạm vào đôi mày của Phức Tranh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, rồi dừng lại ở khóe mắt ửng đỏ của cậu, cuối cùng dùng sức xoa nắn.
Phức Tranh thấy hơi nhột, cậu nhắm mắt lại rồi mở ra theo phản xạ, vẫn cố chấp nhìn Du Hàn Châu.
Du Hàn Châu dời ngón tay, chạm vào khóe môi của thiếu niên rồi ấn nhẹ xuống.
Phức Tranh thấy khó chịu, cậu bất giác chau mày. Người đối diện bỗng nhiên ngả người, thân hình săn chắc như báo, giam chặt cậu trong chiếc xe lăn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, khoảng cách gần đến mức Du Hàn Châu sắp chạm vào môi Phức Tranh.
Phức Tranh mím môi, ngay lập tức bị hắn giữ chặt cằm.
Du Hàn Châu nhìn chằm chằm vào thiếu niên, giọng cười trầm thấp: “Làm nũng với người khác không phải làm như vậy đâu.”
Người nọ đưa tay nhẹ nhàng xoa khóe môi cậu, nhìn thấy làn da trắng ngần ấy nhanh chóng ửng đỏ, nói: “Cả chỗ này nữa.”
“Nụ cười khéo léo quyến rũ, nhưng phải có chút thật lòng, em chẳng thật lòng mỉm cười với ta lấy một lần thì làm sao lừa được ta?”
Phức Tranh nghe vậy thì ngơ ngác, nhưng vẫn nắm lấy tay áo của Du Hàn Châu, vô thức vò nhẹ.
Cậu lí nhí nói: “Ta không rành lắm.”
Lại biết cách tỏ ra yếu đuối rồi.
Du Hàn Châu nhìn sâu vào đôi mắt cậu, hắn hơi thả lỏng tay. Một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Em không cần làm nũng với ta.”
“Nếu muốn gì em cứ nói thẳng, ta đều đồng ý hết.”
Mặc dù dáng vẻ làm nũng của thiếu niên rất đẹp, dễ dàng khơi dậy khát khao sâu thẳm của bất kỳ người đàn ông nào, nhưng Du Hàn Châu vẫn thấy rõ đôi môi không nở nụ cười và nét u sầu mệt mỏi vương trên gương mặt cậu.
Thiếu niên nói rằng muốn được Du Hàn Châu bảo vệ, muốn được dựa dẫm vào hắn, nhưng dù nhìn thế nào, hắn cũng không thấy trong mắt Phức Tranh có bất kỳ tình ý mờ ám hay khao khát được che chở nào.
Ánh mắt cậu không hề có hy vọng, cũng không có khát vọng sống về tương lai và cuộc đời như bao người khác.
Phức Tranh nghe xong, dường như không hiểu lắm, hoặc có lẽ cậu không mấy quan tâm, chỉ nắm chặt tay áo Du Hàn Châu, chậm rãi nói: “Ta nói với huynh có thể ta là yêu quái, là đồ ngốc, huynh cũng không quan tâm sao?”
“Vậy em muốn bổn tướng phản ứng thế nào?” Du Hàn Châu thu lại dáng vẻ ôn hòa, không hiểu sao đột nhiên giữ chặt tay Phức Tranh.
Lòng bàn tay chai sạn xoa mạnh lên mu bàn tay trắng mềm của thiếu niên, chà đến khi làn da mềm mại ấy ửng đỏ, rồi không chút kiêng dè đan những ngón tay qua kẽ tay Phức Tranh, buộc cậu nắm lấy tay hắn.
Ngón tay lạnh như tuyết của Phức Tranh chẳng mấy chốc được xoa ấm, cậu có thể cảm nhận được lòng bàn tay người đàn ông vô cùng nóng bỏng, trái ngược hoàn toàn với mình.
Cậu liếc nhìn sắc mặt đột nhiên sa sầm của Du Hàn Châu, hỏi: “Huynh giận sao?”
“Mỹ nhân trong lòng cứ đòi chết, còn muốn chọc giận ta, em nói xem ta có giận không?” Du Hàn Châu hỏi lại.
Phức Tranh nhìn người nọ, một lúc sau mới cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Thật ra ban đầu cậu tìm Du Hàn Châu chỉ là muốn xem hắn có thể chịu đựng mình đến đâu.
Nếu Du Hàn Châu thích cậu, thì nhất định sẽ bảo vệ cậu, sau này Phức Tranh không phải lo nửa đêm bị người ta đầu độc nữa.
Chưa kể Du Hàn Châu quyền khuynh triều dã, bảo vật gì cũng có thể tìm về cho cậu, chỉ cần cậu muốn, chắc chắn hắn sẽ có cách giúp Phức Tranh sống mà không còn bị bệnh tật hành hạ. Dù không khỏi hẳn cũng không sao, ít ra có thể sống thoải mái.
Trước đó Phức Tranh đã nghĩ như vậy. Vì để Du Hàn Châu giữ mình lại, cậu không ngại tỏ ra yếu đuối, làm bất cứ điều gì theo cách người nọ thích.
Nhưng sau khi cuốn tấu chương kia xuất hiện, Phức Tranh chợt nhận ra, dù cậu có sống thoải mái đến đâu đi nữa thì cha mẹ cũng không còn ở đây, cả đời này cậu chẳng thể làm gì khác, cũng chẳng ai biết cậu từ đâu đến, chẳng qua cậu chỉ sống thay nguyên chủ mà thôi.
Tinh thần khó khăn lắm mới vực dậy được giờ đây cứ thế mà tuột dốc không phanh.
Du Hàn Châu nhạy bén nhận ra điều đó.
Phức Tranh cúi đầu, một lúc sau, cậu khẽ lên tiếng: “Ta thấy mệt quá.”
Du Hàn Châu bỗng khựng lại, hắn vô thức giơ tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khóe mắt cậu.
Nhưng chạm vào lại là một dòng lệ nóng.
Nhiệt độ nóng rát như muốn truyền vào sâu thẳm trái tim hắn, khiến một người xưa nay vẫn luôn bình tĩnh như Du Hàn Châu phải hít sâu một hơi, hắn ổn định lại tinh thần, mới ý thức được giờ đây mình nên làm gì.
Du Hàn Châu nhíu chặt mày, môi mỏng mím thành đường thẳng.
Bàn tay thô lỗ trước đó bỗng trở nên nhẹ nhàng, hắn từ từ buông lỏng ngón tay bị mình siết đỏ của Phức Tranh, sau đó lại đặt lên đỉnh đầu cậu, vuốt ve mái tóc đen mềm như đang dỗ dành trẻ con.
Thời điểm Du Hàn Châu dùng tay nâng cằm thiếu niên, động tác trước đó vốn thuần thục như một quý công tử phong lưu, lúc này lại trở nên vụng về, cẩn thận từng chút một nâng cằm Phức Tranh lên.
Thấy khóe mắt cậu hơi đỏ, con ngươi hắn đột nhiên co lại.
Chưa để giọt lệ lấp lánh kia rơi xuống, Du Hàn Châu đã vội dùng khăn lau đi, rồi nhẹ nhàng xoa sạch vệt nước còn lại.
Người nọ như thể gặp phải thiên địch, e là trong những lần tranh đấu trên triều, kể cả lúc thất thế thì Du Hàn Châu cũng chưa từng căng thẳng đến vậy.
Phức Tranh không thấy phản ứng kỳ lạ của đối phương, để mặc hắn lau nước mắt cho mình, dáng vẻ cậu cực kỳ ngoan ngoãn, sau đó chậm rãi nói: “Ta không thích làm đồ ngốc.”
“Ta biết.”
Du Hàn Châu khàn giọng dỗ dành, hắn cố nén giọng mình: “Em rất thông minh, chẳng phải em đã nhìn thấu những mưu kế của Thái tử ư? Sau này sẽ càng thông minh hơn.”
“Ta nhớ mẹ và cha.” Phức Tranh lẩm bẩm.
Du Hàn Châu cau mày, dù chưa từng nghe qua hai từ này, nhưng nghĩ đến những cách xưng hô như “phụ thân” và “mẫu thân” mà dân thường hay dùng, có lẽ ý nghĩa cũng tương tự, hắn kiên nhẫn đáp: “Chắc chắn họ cũng mong em giữ gìn sức khỏe, ít nhất là khỏe mạnh bình an, em đừng để họ lo lắng, được không?”
“Huynh chỉ đang dỗ ta thôi.”
Hai mắt Phức Tranh đỏ hoe nhìn hắn: “Chắc chắn mẹ rất muốn được gặp ta.”
Người mẹ đã qua đời muốn gặp cậu?
Nghe vậy, ánh mắt Du Hàn Châu tối lại, hai tay vô thức siết chặt, động tác này bất giác khiến Phức Tranh bị đau.
May mà lý trí vẫn còn, trong lúc suy nghĩ vội vàng, hắn kịp thời nghĩ ra một cách dỗ dành thiếu niên.
Du Hàn Châu cúi xuống, đặt một tay lên đầu Phức Tranh, nhẹ nhàng kéo cậu tựa vào vai mình, giọng nói khàn khàn dịu dàng: “Nhưng em đã đồng ý với bổn tướng rồi, phải không? Mỗi ngày bổn tướng phải gặp em mới được.”
“Huynh gặp ta làm gì?” Phức Tranh có vẻ không đồng ý cho lắm, cậu không thoải mái chống tay vào ngực hắn, định đẩy người nào đó ra.
Du Hàn Châu vội giữ cậu lại, dỗ dành, “Vốn dĩ bổn tướng cô độc một mình, tình cảnh hiện tại của ta cũng giống em. Em ở lại bên cạnh ta, ta cũng có thể chăm sóc cho em, không phải rất hợp tình hợp lý sao?”
Phức Tranh cúi đầu, tựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông. Một lúc sau, cậu mới hạ tay xuống, lẩm bẩm nói: “Là huynh nói đấy, nếu sau này huynh không muốn chăm sóc ta nữa, huynh nhớ cho ta chết một cách dứt khoát.”
Du Hàn Châu giận đến mức suýt chút nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của cậu, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Thậm chí hắn còn không dám nói nặng lời nào, chỉ có thể dỗ dành để giữ cậu lại.
Du Hàn Châu buông Phức Tranh ra, sắc mặt trầm ngâm nâng khuôn mặt của thiếu niên lên, sau đó khẽ lau đi nước mắt còn vương lại.
Cuối cùng, hắn gọi người mang nước ấm đến, tự mình vắt khăn lau mặt và tay cho cậu, rồi đắp khăn lên mắt cậu để giảm sưng.
Phức Tranh không còn quậy phá nữa, có vẻ như mệt rồi, còn ngáp dài một cái, vô cùng đáng yêu.
“Bảo bọn họ làm chút bánh su, còn nữa, sưởi ấm gian phòng ở phía Đông đi.” Du Hàn Châu hạ lệnh.
Ám vệ nhận lệnh rồi lui ra.
Người đàn ông quay lại nói với Phức Tranh: “Lát nữa em dùng chút điểm tâm nhé, xong rồi đi nghỉ ngơi với ta.”
Phức Tranh mở mắt, nhìn hắn hỏi: “Không phải Hoàng đế bảo ta sống ở phủ An Định hầu sao?”
Du Hàn Châu như nhìn thấu ý nghĩ của cậu, hắn mỉm cười bước tới.
Tay Phức Tranh bị đối phương nắm lấy, hắn chậm rãi mở một chiếc hộp nhỏ, thoa thuốc mỡ lên mu bàn tay đỏ ửng của thiếu niên, rồi dịu dàng dỗ dành: “Em đã đồng ý ở lại bên bổn tướng, đương nhiên phải đi về cùng bổn tướng, làm gì có việc để em trở về một mình?”
Phức Tranh cau mày, dường như không vui.
Du Hàn Châu lại nói: “Phủ Hầu và phủ Thừa tướng xa như vậy, nếu em đi rồi, làm sao ta chăm sóc cho em đây?”
“Có Xuân Hỷ mà…” Phức Tranh vô thức đáp lời, nhưng còn chưa kịp nói xong, bàn tay đã bị ai đó bóp nhẹ.
Cậu ngước lên, bắt gặp đôi mắt hơi híp lại của Du Hàn Châu.
Dù trước đó đối phương có cẩn thận dỗ dành cậu đến đâu, nhưng bản tính độc đoán trong hắn vẫn không thể che giấu.
“Xuân Hỷ là con gái, suy cho cùng vẫn có nhiều điều không tiện. Thân thể em ốm yếu, nửa đêm thức dậy hoặc tắm rửa không có ai đỡ sẽ rất khó chịu, đúng không?”
Phức Tranh nhớ lại cách Du Hàn Châu nhẹ nhàng bế cậu lên, một người có thân thể cường tráng, quả thực sẽ chăm sóc cậu tốt hơn Xuân Hỷ nhiều, thế là cậu gật đầu.