Hơn 8 giờ tối, lúc Bùi Yên ở thư viện tự học nhận được điện thoại của Lâm Dịch Phong.
Hắn không giống mọi khi thường ở trong xe chờ cô, mà trực tiếp vào trường học. Điều này khiến cô càng thêm bất an, đi trên đường hoảng loạn nhìn khắp nơi, cô không muốn ai nhìn thấy cô và Lâm Dịch Phong có quan hệ.
Lâm Dịch Phong giống như càng ngày càng quá mức, hắn chỉ hận không thể tất cả mọi người đều biết?
Bùi Yên cảm thấy có chút vô lực.
Cho dù có người thấy, lời đồn đãi vớ vẩn cũng sẽ không rơi xuống người hắn, chỉ biết nói cô quyến rũ Lâm Dịch Phong, bởi vì trong mắt người khác hắn là nam thần cao ngạo lạnh lùng, sao có thể sẽ coi trọng cô.
Cô mới là kẻ đầu sỏ gây tội.
Trong miệng những kẻ đó sẽ nghĩ ra hàng chục cái kịch bản.
Cô đã trải qua chuyện như vậy, thời gian qua lâu đã có cảm giác xa lạ với nó rồi
Bóng đêm tràn ngập, ánh trăng chiếu vào mặt hồ, giống như gấm vóc trải trên giường. Mặt nước óng ánh, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng của cây liễu.
Bùi Yên đi ở trên đường đá gập ghềnh, nhìn người đàn ông cách đó không xa ngồi ở trên ghế hóng gió.
Hắn không mặc tây trang, mặc áo gió màu đen, dưới chân cũng không phải giày da cao cấp, chỉ một đôi giày thể thao trắng.
Đèn đường mờ chiếu lên sườn mặt hắn, đôi mắt thâm thúy lông mi che đậy, mũi cao vút, khuôn mặt thanh sắc.
Cô đột nhiên nhớ tới, khi mới vào đại học ở xa xa nhìn thấy hắn một lần, cũng mặc như vậy.
Những người đó nói như thế nào?
“Đàn ông thanh lãnh tuấn dật cao quý, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa.”
Cô lúc ấy cũng rất tán thành, nhưng không biết chỉ là vỏ bọc bên ngoài của hắn.
Nhưng khi hắn xé rách bộ da kia lộ ra dã thú răng nanh sắc bén.
Dễ dàng cắt đứt mọi đường lui của cô.
“Yên Yên, lại đây.”
Lâm Dịch Phong nghiêng đầu thấy cô, vươn tay, ánh mắt ôn nhuận.
Bùi Yên thấy hắn ánh mắt có chút mờ mịt, hắn thường thường ở hai thái cực cảm xúc biến hoá, khiến cô không biết làm sao.
Cũng khiến cô thời khắc nào cũng như đi trên băng mỏng.
Hắn thấy cô đứng bất động, trực tiếp tiến lên kéo cô, ôm cô ngồi ở trên đùi mình.
Bàn tay to nắm vòng eo mảnh khảnh, ôm chặt cô.
Hắn rất nhớ cô, rõ ràng hôm qua mới gặp, còn không qua một ngày. Nhưng cả đầu đều là cô, giữa trưa cùng khách hàng ăn cơm cũng sẽ không tự chủ được nhớ tới!p
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Dịch Phong chôn ở cổ cô, trầm mê với trên hương thơm trên người cô.
Cô thật sự rất thơm!
Không phải mùi của nước hoa, mà là mùi tươi mát tự nhiên, thấm tận xương, thấu vào tim hắn.
Dòng nước ướt nóng phun ở cổ Bùi Yên, cô theo bản năng run lên, nhận ra nơi này là trường học, lập tức đẩy hắn.
Lâm Dịch Phong không bá đạo như ngày thường, một tay ôm chầm cô, hắn ôn hòa nhìn cô gái, bàn tay xách bánh kem đặt trên ghế.
“Cơm chiều còn chưa ăn, cùng tôi ăn một chút được không?”
Đàn ông cường thế cũng có chút ấu trĩ, còn nhớ bánh kem lần trước ném vào thùng rác, còn chưa biểu đạt tâm ý của mình.
Trong đầu còn chưa bỏ đi không được, hình ảnh đôi tình nhân ở cửa hàng bánh kem dành cho nhau sự ngọt ngào.
Vì thế từ công ty ra lại đi mua một cái.
Bùi Yên kỳ quái nhìn Lâm Dịch Phong, hắn muốn ăn cơm không phải chuyện dễ dàng sao, để thư ký an bài hoặc là đi nhà nàng, hà tất vất vả vậy?
“Đút cho tôi.”
Hắn đưa cái muỗng cho cô.
“A?”
“Tôi muốn ăn đồ em đút.”
Tiếng nói trầm thấp có chút vô lại.
Bùi Yên sửng sốt một chút, ngẩng đầu thấy ánh mắt của hắn sáng rọi, sáng lấp lánh, ôn nhu lại mị hoặc, ở ban đêm an tĩnh khiến người giật mình.
Cô nhìn thoáng qua liền dời đi, không dám nhìn đôi mắt hắn, che giấu cảm xúc múc một muỗng đút trong miệng hắn.
Phần lớn bánh kem vào miệng Lâm Dịch Phong, hắn ăn ngon, cô bị ép ăn vài miếng.
Khẩu vị của hắn sao đặc biệt như vậy? Không cảm thấy ngấy sao?
Khi Bùi Yên xuất thần buồn bực, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút lạnh lẽo.
Lâm Dịch Phong lấy một đống bơ bôi trên mũi cô, ánh mắt mỉm cười, ngăn trở cô muốn chà lau, đầu lưỡi ướt át quấn lấy chóp mũi, một chút một chút liếm hết.
Xúc cảm ấm áp khiến mũi cô vừa ngứa vừa tê.
Từ chóp mũi truyền đến dưới nách, cả lưng toát ra dòng điện nhỏ
“Đừng… Đừng liếm…”
Bùi Yên nhất sợ ngứa, bạn cùng phòng không cẩn thận đụng chạm một chút, cô cũng chịu không nổi.
Cô muốn đầu lưỡi của hắn, nghiêng đầu trốn khắp nơi, theo phản xạ bật cười.
Khóe miệng cong lên như trăng non, hàm răng lộ ra, mắt hạnh nhộn nhạo như sóng nước lấp loáng.
Lâm Dịch Phong nhìn đến ngây người.
Cô chưa bao giờ cười với hắn!
Tất cả nụ cười đều cho Vệ Diễn, cam tâm tình nguyện.
Hắn nhìn quá nhiều lần, giống như buổi tối ngày đó.
Đây là hài lần đầu tiên cô ở trước mặt hắn cười, không có chút oán niệm, không có khóe mắt rưng rưng đầy hận thù
Cười đẹp như vậy.
Ánh mắt hắn say mê, bàn tay to giữ đầu cô, chóp mũi tới gần cọ xát:
“Cười thêm một cái!”
Bùi Yên lập tức ngưng cười, ánh mắt sáng Trong, cắn môi quay đầu về bên kia.
Lâm Dịch Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, hắn vừa liếm chóp mũi cô, ngón tay vừa thăm dưới nách cô, gãi gãi, lại muốn cho cô cười thêm một lần.
“Đừng… gãi”
“Rất ngứa…”
Bùi Yên lại nhịn không được bật cười, giãy giụa không ra, chỉ phải xin tha hắn.
“Anh đừng gãi nữa… Thật sự rất ngứa!”
Giọng nói mang theo một chút mềm mại.
Lâm Dịch Phong thỏa mãn buông tha cô, si mê nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, trong mắt là nước, môi mềm khẽ nhếch, toả ra mùi hương thơm ngào ngạt. Đôi mắt dần dần thâm trầm, nắm lấy cằm cô, môi mỏng chậm rãi tới gần.
“Đừng… Đây là ở trường học, sẽ bị người… thấy.”
Bùi Yên kháng cự bắt tay hắn ở trước ngực, cúi đầu tránh né.
Lâm Dịch Phong không ép cô, môi nóng hôn ở đỉnh đầu cô, trán, mi, chậm rãi dời xuống, đôi mắt, chóp mũi.
Cô bị dòng khí ướt nóng hoàn toàn bao phủ, bên tai chỉ có tiếng hô hấp nặng nề của. Ánh mắt hắn như có độ ấm, khiến khuôn mặt nhỏ đỏ đậm.
Cùng với mùi hoa quế say lòng người tiến thẳng vào mũi cô.
Bùi Yên có chút hôn mê, không thể phân biệt đây là hương đến từ hoa quế Kính Hồ hay là mùi trên người hắn.
Lâm Dịch Phong nhân lúc cô đầu váng mắt hoa, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, dùng lưỡi liếm cắn, đầu lưỡi dọc theo môi cô miêu tả.
Một vòng một vòng.
Bùi Yên chưa bao giờ được hắn ôn nhu đối đãi, môi hắn giống như một con rắn ở miệng cô chậm rãi di chuyển.
Mùi hương trên người hắn càng đậm bao trùm lấy bóng đêm, cô giãy giụa suy nghĩ thở dốc, muốn liều mạng thoát khỏi hắn, nhưng lực giãy giụa càng lúc càng yếu đi.
Lâm Dịch Phong nhìn chăm chú hai mắt mê ly của cô, lực gặm cắn dần dần tăng thêm, hô hấp dày đặc, thân thể nằm liệt ở trong lòng ngực hắn.
Hắn thuận lợi lấy tay cô vòng lên cổ mình, đầu lưỡi của hắn thăm vào trong miệng, dây dưa cái lưỡi của cô, từng vòng đảo quanh, không ngừng dây dưa.
Bùi Yên giống như bị hắn kéo vào trong nước đến nỗi không thể hô hấp, chỉ có thể bám chặt vào cô, ngón tay mảnh khảnh ôm chặt cổ hắn.
…
Nụ hôn này lúc Bùi Yên sắp ngất mới dừng lại.
Lâm Dịch Phong ôm cô vào trong ngực, bên hồ mọi âm thanh đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của cô.
“Yên Yên, về sau ngoan ngoãn ở bên tôi!”
Tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến.
– —–
mừng 30k view, ai đọc được thấy có lỗi type cmt mình biết nha.
Chút ngọt trước ngày giông bão