Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 5: Thân thể cô mềm mại quá, giống như nhéo cái sẽ vỡ


Lần đầu Lâm Dịch Phong có ý tưởng mở công ty là vào cấp ba.

Hắn từ nhỏ có hứng thú với máy tính, năm lớp mười ở trên mạng thiết kế “Giả thuyết” cho công ty, kiếm lời mấy trăm vạn. Nhưng bởi vì nhân lực mỏng, công ty rất mau bị ngành sản xuất đầu to đánh rớt.

Chuyện này khiến hắn càng thêm kiên định ý tưởng thành lập công ty, Lâm lão gia muốn hắn theo quân đội, ông ngoại muốn hắn tiếp nhận xí nghiệp gia tộc, hắn từ chối tất cả.

Tới đại học, đại dương của hắn mới mở ra.

Khoa máy tính của đại học A có thể nói đứng top, hội tụ những người mê máy tính. Vì thế, hắn bắt đầu tìm những người có đầu óc kỹ thuật, có tiền tài đầu tư…!

Ngắn ngủn sau hai năm, công ty hắn thành lập đã đứng vững ở thành phố. Nhưng vẫn không đủ, tâm của hắn không ngừng tại đây.

Quá nửa năm bốn, công ty dưới sự dẫn dắt của Lâm Dịch Phong một lần nữa thay đổi – “Tìm tòi cùng tin tức” hoạt động song song. Mới vừa ra mọi người bận đến trời đất u ám, tăng ca thêm giờ.

Mà chỉnh đốn và cải cách chỉ trong ba tháng, lợi nhuận so năm trước cao hơn 10%.

Giờ phút này, thư kí ở phòng họp hoan hô, nghe thấy tin tức, mấy tháng mệt nhọc của mọi người lập tức tiêu tán.

“Mọi người vất vả, ai tham gia hạng mục này đều được nghỉ phép hai ngày, tiền lương gấp đôi, tiền thưởng gấp ba. Đêm nay mọi người liên hoan!” Thư ký Trương cười tuyên bố Lâm tổng an bài.

Thư ký Trương là người mà ông nội Lâm Dịch Phong tìm cho hắn, hơn ba mươi tuổi sớm đã nắm tình hình thị trường như lòng bàn tay, làm việc cũng rất thoả đáng, Lâm Dịch Phong đương nhiên nhận.

“Lâm tổng uy vũ!”

“Lâm tổng uy vũ!”

Trong phòng họp mấy người đàn ông cực kỳ vui vẻ, hi hi ha ha nháo nhào. Vệ Diễn ngại phòng họp quá mức ầm ĩ, đi ra ngoài đóng cửa lại gọi điện cho Bùi Yên.

Lâm Dịch Phong từ văn phòng ra, thay một bộ quần áo đơn giản, khiến hắn bớt xa cách. Xa xa nghe thấy Vệ Diễn đang gọi điện thoại, giọng nói vô lại lại ôn nhu.

“Yên Yên, mấy hôm nay không gặp em, anh rất nhớ em!”

“Bạn cùng phòng vè quê rồi sao, ký túc xá có mình em à.”

Lâm Dịch Phong nhìn Vệ Diễn được Bùi Yên khuyên đi khuyên lại, cuối cùng trịnh trọng nói với điện thoại, anh bảo đảm không uống say, anh thật sự bảo đảm.

Hắn khóe miệng hơi nhếch, để Vệ Diễn trên bàn tiệc không uống say, khó như lên trời. Cùng người khác đua rượu, không đến nửa giờ liền say như chết.

Lâm Dịch Phong nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hắn khi nghe điện thoại, trong đầu không khỏi suy nghĩ nếu Bùi Yên cũng khuyên hắn uống ít rượu, có mềm mại như trong tưởng tượng không?

Lầu bảy khách sạn Hoa Đình.

Mười mấy người đàn ông hơn hai tháng không ăn ngon miệng, giờ phút này đều là tùy tâm sở dục tới, trên bàn rượu và thức ăn, tiếp hết chén này đến chén nọ. Người phục vụ thật cẩn thận bưng mâm rượu và thức ăn, xen kẽ ở các bàn ăn.

Lâm Dịch Phong một tay dựa vào ghế, tư thế lười biếng, lắc chén rượu trong tay, ngẫu nhiên uống một ngụm, dù bận vẫn ung dung nhìn nhóm người này nháo.

“Phong ca, Phong ca, nghỉ hè nóng bức, có muốn giải nhiệt không?”

Rượu điều khiển con người, chỉ có uống say, mấy tên mới mặt dày thảo luận.

“Ném cậu đến Hoàng Hà bơi vài vòng muốn hay không?” Lâm Dịch Phong ôn hòa nhếch khóe miệng nói: “Trong sông mát mẻ!”

“Ha ha ha, đồng ý, đồng ý” Vệ Diễn giờ phút này đã uống đến nửa nằm sấp xuống, một bàn tay túm bình rượu, một cái tay khác khoác cổ tên khác, ồn ào không say không về.

Mấy tên con trai ở cùng nhau ghé vào trên bàn ngủ như chết. Đúng lúc này, chuông điện thoại tiếng vang lên.

Lâm Dịch Phong nghiêng đầu nhìn Vệ Diễn đã ngủ như chết, chân đá hắn.

“Vệ Diễn, nghe điện thoại!”

“Ờ ờ, ờ ờ” Vệ Diễn rầm rì vài cái, nghiêng đầu tiếp tục ngủ ngon, thiên lôi đánh cũng không tỉnh.

Chuông điện thoại không ngừng vang, Lâm Dịch Phong móc điện thoại trong túi hắn, ở nhìn thông báo của điện thoại, hơi ngẩn ra một chút.

Hắn nhìn bầu không khí chướng khí mù mịt, cầm di động đi ra.

Không đến một phút sau lại trở về, vội vàng sắp xếp nói: “Yêu cầu cái gì trực tiếp tìm người phục vụ, uống say ở khách sạn nghỉ ngơi, không lái xe sau khi uống rượu. Chờ Vệ Diễn tỉnh lại gọi điện thoại cho tôi!”

Nói xong liền bước nhanh ra.

Mấy tên khác còn chưa kịp hỏi, anh Phong đi đâu, nghe thấy tiếng đóng cửa.

Nửa đêm 11 giờ ở bệnh viện tư nhân đèn đuốc sáng trưng. 24 giờ túc trực, bên trong người quyền quý, gặp thời khắc đợi mệnh.

Trên giường cô gái an tĩnh ngủ ở đầu giường, một bàn tay truyền dịch, trên mặt tái nhợt biểu hiện cô khó chịu.

Nhưng cho dù lại thoải mái, hôn mê cô gái cũng ngoan ngoãn, nằm nghiêng ở trên giường bệnh, bởi vì vóc người tinh tế, thoạt nhìn càng thêm nhỏ xinh.

Nữ bác sĩ sờ trán cô gái, vui mừng nói: “Đã đỡ nóng, tổng cộng ba bình rồi, chờ chút nữa ấn nút trên đầu giường tôi đến đổi bình mới.”

Nữ bác sĩ để túi sưởi nóng tới gần rốn, vừa làm vừa nói: “Chờ nước lạnh thì đổi cái khác.”

Lâm Dịch Phong ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn cô gái, ừ một tiếng.

“Còn có chú ý gì không?”

Nữ bác sĩ nhìn Lâm Dịch Phong biết không phải người bình thường, nói thêm vài câu.

“Thể chất cô ấy không tốt lắm, làm bạn trai cô ấy, tốt nhất không cho cô ấy ăn lạnh ăn cay, thời gian hành kinh chườm nước ấm. Đây là thời gian hành kinh nên bị nóng, chỉ cần tránh sẽ không có gì!”

Cô nhớ tới hình ảnh người đàn ông này ôm cô gái chạy đến bệnh viện.

“Cảm ơn” Lâm Dịch Phong không giải thích, gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ, chờ rời đi, hắn điều chỉnh ánh đèn trong phòng bệnh.

Hắn cúi đầu đánh giá Bùi Yên, khó hiểu vì sao lại thành như vậy. Hắn ở khách sạn thay Vệ Diễn nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, nghe thấy giọng cô, mèm mại mang theo tiếng khóc.

“A Diễn, thân thể em không thoải mái, anh dẫn em đi bệnh viện được không?”

Hắn sửng sốt vài giây, nuốt xuống câu trong cổ “Vệ Diễn uống say”, đại não còn chưa tới kịp suy nghĩ đã rời đi khách sạn, lái xe về phía trường học. Lúc nắm tay lái mới phản ứng.

Không khỏi có chút buồn bực.

Hắn có thể bảo mấy bác sĩ đến trường học chăm sóc cô, không cần thiết cũng phải tự mình đi. Ngay sau đó lại lấy cớ, bác sĩ đến trường học không  tiện; bạn cùng phòng sẽ chăm sóc; trong điện thoại cô khóc nức nở, khẳng định rất khó chịu.

Thật là rất khó chịu, thay cô gọi điện thoại, lên lầu đẩy cửa ký túc xá. Chỉ thấy cô gái mặc quần áo ngủ, nho nhỏ ngồi xổm, nửa hôn mê. Sắc mặt tái nhợt, trắng hơn lần trước hắn thấy cô.

Thời khắc ôm cô vào lồng ngực, mới phát hiện cô gái quá nhẹ, không biết ăn cái gì?

Hắn nhẹ nhàng ôm cô đi ra ngoài cửa. Lúc xuống lầu, hai người cọ xát càng chặt chẽ.

Thân thể của cô rất mềm, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng, thanh nhã dễ ngửi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận