Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 17


Ngày hôm sau, Chu •nông thôn bá tổng• Viễn hết lòng tuân thủ lời hứa, đưa “chàng vợ nhỏ” của mình lên trấn mua mua mua.

Nói là mua mua mua, nhưng thật ra hai người bao lớn bao nhỏ từ xã Cung Tiêu đi ra cũng chỉ tốn sáu, bảy đồng tiền. Khưu Bạch cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt vì giá hàng chất phác của thời đại này.

Mua xong đồ muốn mua, hai người liền đi bệnh viện mua thuốc cho bà nội Chu. Bác sĩ là người quen cũ, nhìn thấy Chu Viễn là biết phải kê đơn thuốc gì. Bởi vì bây giờ khá dư dả nên lần này Chu Viễn trực tiếp lấy lượng thuốc trong năm tháng luôn, năm mươi tệ mua lấy mấy hộp thuốc nhỏ.

Khưu Bạch âm thầm than thở, khó trách năng lực săn thú của Chu Viễn lại mạnh như vậy nhưng trong nhà gia cảnh vẫn khó khăn, đơn giản là vì việc thuốc thang nuốt vàng quá mà. Một tháng tốn mười tệ, trên thành phố công nhân bình thường lương một tháng cũng chỉ có hai mươi mấy tệ mà thôi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khưu Bạch cố ý hỏi: “Viễn ca, bà nội bị bệnh gì vậy?”

Chu Viễn nói: “Là bệnh ẩn do mấy năm đầu phải mệt nhọc chạy trốn để lại.”

“Có thể trị tận gốc không?”

“Bác sĩ nói trị không hết, chỉ có thể dưỡng bệnh mà thôi.”

Khưu Bạch gật gật đầu, sau đó lại hơi nhíu mày. Trong sách viết linh tuyền của Tô Cẩm có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng vì sao bà nội Chu cả hai đời đều không thể sống qua nổi mùa đông này, nếu như nói kiếp trước là do Tô Cẩm đào hôn mà tức chết, vậy lúc Tô Cẩm trọng sinh, tại sao bà nội Chu vẫn qua đời sớm như vậy.

Lẽ nào sau khi Tô Cẩm cùng Chu Viễn kết hôn thì không còn cho bà nội dùng linh tuyền nữa?

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Chu Viễn nhìn dáng vẻ khổ não của Khưu Bạch, không nhịn được hỏi.

Khưu Bạch chậm rãi lắc đầu, “Không có gì. Chúng ta nhanh về nhà đi.” Chẳng biết vì sao, trong lòng cậu có chút không yên.

Bọn họ mới vừa đến lối vào sân nhỏ, đã nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng cười của nữ nhân.

Khưu Bạch, Chu Viễn liếc mắt nhìn nhau, đẩy cừa ra, quả nhiên nhìn thấy Tô Cẩm đang ngồi bên cạnh bà nội Chu nói cười vui vẻ.

Sắc mặt Chu Viễn tối sầm, anh chán ghét nữ nhân này đến cực điểm, nhưng cố tình cô ta lại cứ thích tiếp cận anh.

Khưu Bạch nhướng nhướng mày, cười đi lên, “Đồng chí Tô, sao lại rảnh rỗi mà đến đây vậy.”

Tô Cẩm nhìn thấy Khưu Bạch, ánh mắt loé lên một tia hung tàn, nhưng vẫn bày ra một bộ dáng ôn nhu nhã nhẵn lịch sự, chỉ vào một cái bọc giấy trên bàn, “Tôi có làm một chút bánh bột ngô, nên muốn để bà Chu nếm thử.”

Cô lại nhìn Chu Viễn, nhỏ nhẹ gọi một tiếng “Anh Chu.”

Chu Viễn không để ý đến cô ta, vẻ mặt lạnh lùng xách đồ đi thẳng về phòng.

Lại bị Chu Viễn làm lơ, Tô Cẩm tức đến cắn răng, nhưng cô còn nhớ đến mục đích hôm nay mình đến đây là để lấy lòng bà Chu, nhất định phải thể hiện một mặt điềm đạm hiền thục của mình. Chờ đến lúc chiếm được sự công nhận của trưởng bối duy nhất của Chu Viễn, anh ta tự nhiên sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

“Vừa nãy ở ngoài sân đã nghe tiếng cười, hai người đang tán gẫu chuyện gì vậy, bà nội cũng nói cho con một chút để con vui chung đi.” Khưu Bạch thân mật ôm vai bà nội Chu, cười đùa hỏi.

Bà nội Chu thích nhất bộ dáng này của cậu, vỗ vỗ tay Khưu Bạch, cười ha hả nói: “Nha đầu Tô gia đang kể cho bà nghe khoảng thời gian đi học của cô ấy.”

Sau đó lại quay đầu hỏi Khưu Bạch, “Đúng rồi, con đã học lớp mấy rồi?”

Khưu Bạch nói: “Con tốt nghiệp Trung học xong mới xuống nông thôn.”

Bà nội Chu khó hiểu, “Bà nội là già rồi nên hồ đồ, có chút không nhớ rõ, bên nào cao hơn vậy, trung học của con hay sơ trung của cô ấy?”

Sắc mặt Tô Cẩm nháy mắt biến đen, cô nói điều này là muốn nói cho bà Chu biết học lực của cô rất tốt, dù sao những cô gái trong thôn đại đa số đều chưa từng đi học, cô có thể tốt nghiệp sơ trung là đã rất ưu tú.

Không nghĩ rằng bà lão này còn so sánh cô với thanh niên trí thức, cái này làm sao mà hơn được? Chẳng lẽ bà còn có thể tìm một thanh niên trí thức làm cháu dâu sao?

Khưu Bạch mím mím môi, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, “Cũng không khác mấy, bà nội, chúng ta ăn cơm đi.”

“Được được được, bà đúng là có hơi đói bụng.” Bà nội Chu lại nhìn Tô Cẩm, như không nhìn thấy sắc mặt lúng túng của cô, hỏi: “Tô nha đầu cũng ở lại ăn một bữa cơm chứ?”

Tô Cẩm lắc đầu một cái, “Dạ khỏi.” Cô đứng lên tìm một vòng lại tìm không thấy nổi một cái bóng của Chu Viễn, miễn cưỡng cười nói: “Cháu lần sau lại đến.”

Cô ngược lại rất muốn ở lại, nhưng nếu hôm nay cô ở lại chỗ này ăn cơm, tối về cha sẽ đánh gãy chân cô mất.

Chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện mà rời đi.

Tô Cẩm vừa đi, sắc mặt của bà nội Chu liền trầm xuống, nhìn túi bánh kia bĩu môi, “Tiểu Bạch, bánh này con cầm ăn đi.”

“Bà nội không thích sao?”

Bà Chu gõ gõ gậy, “Bà không phải không thích bánh bột ngô, bà là không thích người làm nó thôi.”

Khưu Bạch kinh ngạc, “Bà nói cho con một chút, tại sao vậy?”

Bà nội Chu hừ nhẹ một tiếng, “Cô ta là đang nhắm trúng Viễn ca nhi nên mới chạy đến đây lấy lòng ta.”

“Vậy sao bà nội không thích cô ta?”

“Nếu cô ấy thoải mái nói với ta mình thích Viễn ca nhi, ta còn bội phục cô ấy là một cô gái tốt dám yêu dám hận, nhưng cô ta cứ nói quanh co vòng vèo, nói bóng nói gió, không có một chút phóng khoáng, ta nhìn không lọt.”

Khưu Bạch khiếp sợ, “Oa! Hèn gì hồi nãy bà nội hỏi trung học và sơ trung cái nào tốt hơn, thì ra là vì vậy a.”

Bà nội Chu dùng gậy gõ gõ chân Khưu Bạch, “Đừng có khinh thường bà đây! Bà lão ta dù gì cũng từng cùng chủ tử trước kia đọc sách, cũng từng va chạm xã hội!”

Bà lại ghé tai Khưu Bạch thần thần bí bí nói, “Hơn nữa, bà nói cho cháu biết, ánh mắt nha đầu kia không đúng, một cô gái nhỏ mới mười bảy, mười tám tuổi mà lại có ánh mắt âm u như một lão nhân, con ngươi ngẫu nhiên chuyển loạn, đầy bụng tính kế, ai biết cô ta đang đánh ý định quỷ quái gì!”

Nói xong, bà nội Chu thẳng người đóng chủ đề lại, kết luận: “Dù sao với bà, không thể để một người phụ nữ như vậy bước vào cửa nhà ta!”

Khưu Bạch không nhịn được cười, giơ ngón tay cái lên, “Gừng càng già càng cay, chuyện gì cũng không thoát khỏi pháp nhãn của người!”

Bà nội Chu cười đến mức tất cả nếp nhăn chồng chất, “Chỉ biết dẻo miệng, ăn cơm ăn cơm.”

Ăn xong cơm tối, bà nội gọi Chu Viễn vào phòng nói chuyện.

Khưu Bạch ở trong phòng ngâm chân, khí trời càng ngày càng lạnh, cậu lại sợ lạnh, đêm nào tay chân cũng lạnh như bị đóng băng.

Thời điểm Chu Viễn trở lại, Khưu Bạch suýt chút nữa thì dựa tường ngủ gật, một luồng nhiệt ấm áp từ dưới chân truyền đến làm cậu tỉnh giấc.

Cậu mở mắt, thấy Chu Viễn đang đổ thêm nước nóng vào chậu của mình. “Sao nước lạnh rồi mà em còn ngâm chân?”

Khưu Bạch dụi dụi mắt, “Suýt chút nữa thì ngủ mất rồi, bà nội nói gì với anh vậy?”

Chu Viễn ngồi xổm xuống đổ nước nóng lên chân cho cậu, nói: “Bà nội nói Tô Cẩm tâm tư bất chính, dặn anh tránh xa cô ta một chút.”

Khưu Bạch bật cười, “Bà nội thực sự là có con mắt tinh đời…” Cậu vừa nói tự nhiên lại nhíu mày, hình như cậu đoán ra được lý do vì sao Tô Cẩm không cho bà nội Chu dùng linh tuyền nữa rồi.

Nếu như phát triển theo tình tiết trong tiểu thuyết, Chu Viễn cứu Tô Cẩm bị rơi xuống nước, sau đó hai người tiếp xúc thân thể, Tô gia buộc Chu Viễn kết hôn. Bà nội Chu vì nghĩ cho danh tiếng con gái nhà người ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhận đứa cháu dâu này.

Huống hồ nếu như không có cậu, Tô Cẩm sẽ trực tiếp công lược Chu Viễn, chứ không rảnh hao tổn tâm cơ mà tiếp cận bà nội.

Đợi đến sau khi kết hôn, bà nội mới phát hiện Tô Cẩm không đúng, mà bà không thích Tô Cẩm, Tô Cẩm cũng tự nhiên không ưa bà. Hơn nữa dựa theo tính cách có thù tất báo của cô ta, người ngăn cản tình yêu giữa ả và Chu Viễn không bị cô ả ném đá giấu tay* là đã tốt lắm rồi, như thế nào sẽ đối xử tốt với bà nội Chu chứ?

*Ném đá giấu tay: ví hành động làm điều xấu, điều ác mà giấu mặt, cố tỏ ra không liên quan gì đến hậu quả đã gây ra.

“Hôm nay sao em cứ thất thần vậy?” Chu Viễn dùng khăn lau khô chân cho cậu, sau đó dùng nước còn lại rửa chân cho mình.

Khưu Bạch nhìn Chu Viễn chỉ tiếc mài sắc không thành thép, tại sao lại bị Tô Cẩm công lược được hay vậy hả?

Cậu dùng sức gõ đầu Chu Viễn, mắng một câu, “Sao lại ngốc như vậy chứ!”

Chu Viễn nắm tay cậu lại, đưa lên miệng hôn một cái, cũng không hỏi tại sao cậu lại mắng mình.

Khưu Bạch lại cảm thấy đau lòng, ôm lấy đầu nam nhân hôn một miếng, “Nhưng ngốc cũng có phúc ngốc, cũng không thể trả hàng.”

Bất quá Tô Cẩm là một tai hoạ, làm sao mới giải quyết được đây?


“Đang nghĩ gì đó?” Chu Viễn nhìn đôi mày cau có của thanh niên, đưa tay lên vuốt vuốt.

“Em đang nghĩ cách giải quyết Tô Cẩm.” Khưu Bạch thẳng thắn nói ra.

Chu Viễn sầm mặt, “Em dám ở trước mặt anh nghĩ đến nữ nhân khác.”

Khưu Bạch: “…” Người này thật sự hết thuốc chữa mà.

“Ca, em là nghĩ cách giải quyết Tô Cẩm, không phải nghĩ đến cô ta.” Khưu Bạch đá nhẹ đùi Chu Viễn một cái.

Chu Viễn tiện tay cầm lên, nhét đôi chân lạnh lẽo của thiếu niên vào trong quần áo, dùng thân hình nóng rực của mình sưởi ấm cho cậu.

“Tại sao lại muốn giải quyết cô ta?”

Khưu Bạch được nhiệt độ thân thể anh sưởi ấm thở dài một tiếng, thoải mái híp mắt, “Bởi vì cô ta cứ nhìn chằm chằm anh, em không vui.”

Kỳ thực còn có một lý do sâu xa hơn, đó là Tô Cẩm muốn giết cậu, nhưng cậu không thể nói ra.

“Được.” Chu Viễn nói một chữ không đầu không đuôi.

“Được cái gì?” Khưu Bạch động tay động chân.

Chu Viễn đơn giản đem cả người thanh niên nhét vào lồng ngực mình, “Mặc kệ cô ta, em lạnh không?”

Khưu Bạch sờ lên lồng ngực nóng rực của người đàn ông, áp mặt lên, “Không lạnh, anh thật nóng.”

“Anh còn có chỗ càng nóng hơn.” Chu Viễn thấp giọng nói.

Khưu Bạch: “…” Đồ lưu manh!

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Viễn đi ra ngoài.

Chờ khi Khưu Bạch tỉnh ngủ, người cũng đã về.

“Anh đi đâu vậy?” Khưu Bạch mơ mơ màng màng nhớ tới hồi nãy Chu Viễn có đi ra ngoài một lần, nhưng trời quá lạnh nên cậu liền chui lại trong chăn ngủ.

Chu Viễn ngữ khí bình thản: “Anh đi giải quyết vấn đề.”

Khưu Bạch há to miệng.

Lúc này Tô gia lại không yên bình như Chu Viễn nói.

Một trận tiếng vang leng keng lạch cạch kèm theo tiếng rít gào phẫn nộ của Tô Kiến Quốc từ bên trong truyền ra, “Nhà chúng ta làm sao lại có đứa con gái không biết xấu hổ như mày được chứ hả!”

“Người ta cũng tìm tới cửa rồi, hiện tại toàn thôn ai ai cũng biết mày thích một thằng đàn ông, nhưng hắn lại không muốn mày. Mày xem sau này mày làm sao mà lấy chống đây!”

Tô Kiến Quốc nói không khoa trương tí nào, quả thật tất cả người trong thôn đều đã biết.

Người nhà quê dậy rất sớm, trên cơ bản thì trời vừa sáng đã bắt đầu làm việc, những nông dân bây giờ không so sánh được. Sáng sớm đã ra sân cho gà ăn, quét sân quét đất.

Chu Viễn vậy mà lại không nể mặt ai, anh đứng giữa sân kể lại hết mọi việc, đồng thời ngữ khí lạnh lùng nhắc nhở Tô Kiến Quốc, “Quản cho tốt con gái của ông, đừng để cô ta đến quấy rầy tôi, nếu có lần sau nữa tôi sẽ không khách khí đâu.”

Hàng xóm vô tình được ăn một quả dưa siêu bự, thiếu chút nữa là kinh ngạc rớt hàm. Theo tốc độ đồn thổi trong thôn, đến buổi trưa sự việc này có lẽ sẽ xuất hiện trên bàn ăn của mọi nhà.

Tô Kiến Quốc cảm thấy khuôn mặt già nua của mình đang liên tiếp bị giẫm trên mặt đất, muốn xông lên liều mạng với Chu Viễn. Nhưng dù sao cũng là con gái ông vô liêm sỉ dán lên, ông không có lý do phản bác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thốt ra những lời hăm doạ.

“Ngươi yên tâm! Con gái Tô Kiến Quốc ta có cả đời không ai lấy cũng sẽ chết già trong nhà, sẽ không bao giờ gả cho ngươi.”

Chu Viễn phi thường hài lòng gật đầu, “Rất tốt.” Sau đó xoay người rời đi như một cơn gió.

Tô Kiến Quốc suýt nữa nôn ra một ngụm máu, trở về phòng, đối mặt với Tô Cẩm đang trang điểm mặc quần áo chuẩn bị đi gặp Chu Viễn, ông cầm lấy cái chổi hung hăng tát.

Chổi làm bằng cây cao lương có rễ rõ ràng, còn có gai nhỏ trên đó, đánh người trong nháy mắt sẽ xuất hiện một mảng lớn vết máu đỏ tươi trên cơ thể.

*Chổi làm bằng cây cao lương:

Tô Cẩm la hét bỏ chạy, nhưng không biết vì sao lại chịu đòn. Mẹ Tô tuy rằng cũng tức giận nhưng vẫn đau lòng con gái, nhanh chóng ngăn Tô Kiến Quốc đang phẫn nộ lại, không cho ông xuống tay ác độc nữa.

Tô Kiến Quốc lại rít gào lên.

Tô Cẩm vừa nghe, nhất thời sắc mặt trắng bệch, ngồi bệt xuống đất như người mất hồn. Cô không ngờ Chu Viễn lại ác như vậy, lại tìm đến tận nhà cô, anh ta không hề nể mặt mũi ai, thật sự chán ghét cô đến vậy sao?

Tô Kiến Quốc cười lạnh một tiếng, “Bây giờ đã mất hết thể diện rồi, tao xem còn có ai dám đến cưới mày!”

Tô Cẩm hai mắt vô thần, tóc tai bù xù , trên mặt đầy vết thương, nhìn giống như quỷ.

Qua nửa ngày, cô ta lại cười quỷ dị, lẩm bẩm nói: “Không ai thèm lấy? Hắn hủy thanh danh của con, nhất định phải lấy con.”

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Đối với một đứa trẻ như Tô Cẩm, đánh rồi còn không nghe lời là bình thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận