Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 15: C15: Người chết vì tiền


Lăng Khư là phế tích còn lưu lại sau đại chiến của các tu sĩ thượng cổ. Đối với ngoại giới là một không gian độc lập. Nơi này nguy hiểm trập trùng, hơi không chú ý một chút sẽ mất mạng, hồn phách cũng sẽ bị cầm tù ở bên trong. Nhưng trong Lăng Khư kỳ hoa dị thảo, kỳ trân dị bảo nhiều đến đếm không xuể. Các tu sĩ đối với Lăng Khư vừa yêu vừa hận.

Bởi vì linh lực trong Lăng Khư dao động không ổn định, tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên không thể đi vào, cho nên cứ mười năm một lần tổ chức Tiên Kiếm đại hội, kỳ thật là để chọn lựa đệ tử đủ tư cách để tiến vào Lăng Khư.

Lăng Khư là địa điểm thăng cấp quan trọng của nam chính, tuyệt đối không thể bỏ lỡ. Trong nguyên tác nam chính là dành được vị trí hạng nhất trong Tiên Kiếm đại hội đi vào nên hiện tại Sở Ngư tất nhiên không thể để nam chính chịu bất luận một chút tổn thương gì. Lỡ cho ảnh hưởng tới năng lực của y phát huy, xếp hạng hai là không được.

Nói đi nói lại, theo nguyên tác lúc này nam chính mới tới đỉnh Trúc Cơ sơ kỳ, như thế nào đã vụt đến tận Trúc Cơ hậu kỳ?

Sở Ngư sâu sắc cảm thấy buồn bực.

Trở lại tiểu viện, hai người còn chưa ngồi xuống, một đạo truyền âm phù bỗng nhiên từ xa bay tới. Tạ Hi vung tay lên, lười biếng mà bắt lấy, truyền âm phù tự động bốc cháy, giọng nói của Lục Khinh An rõ ràng truyền ra:

“Ba năm đã qua, Ngư nhi có thể tự tìm người cùng đi xuống núi. Vạn sự cẩn thận, không thể lỗ m ãng.”

Sở Ngư nghe xong ẩn ẩn đau đầu, nhịn không được thở dài.

Ma trùng ăn thịt người xuất hiện ở một toà thành phía Tây Tiêu Hà, cách xa nơi này. Còn hai tháng nữa ấu trùng sẽ nở ra, hiện tại phải xuất phải trước, chuẩn bị sẵn sàng.

Đang nghĩ ngợi, lại có một đạo truyền âm phù bay tới. Tạ Hi thoã mãn mỉm cười, nâng cằm túc nhìn chằm chằm bộ dạng phát ngốc của Sở Ngư, thấy truyền âm phù lại tới, không kiên nhẫn mà tiếp nhận.

“Thỉnh Sở sư điệt dẫn theo đệ tử, cấp tốc đến Bình Uyên phong.”

Đã phải đi rồi?

Sở Ngư kinh ngạc một chút, cũng may những đồ vật cần thiết hắn đã chuẩn bị tốt, lập tức đem bội kiếm đeo lên, nhìn Tạ Hi: “Đi thôi.”


Trừ bỏ Tạ Hi, hắn không mang theo đệ tử nào của Viễn Trần phong. Nguyên tác Sở Ngư dẫn theo Tam sư đệ cùng Tứ sư đệ, kết quả chỉ mình hắn là sống sót trở về, còn bị trọng thương.

Ở chung ba năm, Sở Ngư rất không nỡ để mấy sư đệ tiểu pháo hôi này đi chịu chết.

Tháng trước chúng đệ tử Viễn Trần Phong đã nghe đến sự việc Ma Trùng, thấy Sở Ngư cùng Tạ Hi chuẩn xuất phát, vội vàng tập chung lại chờ ở ngoài viện, nhìn chằm chằm Sở Ngư đến ẩn ẩn nước mất. Sở Ngư quét mắt nhìn bọn họ một cái, mím môi, thanh âm lãnh đạm: “Ta rời đi mấy ngày, không được bỏ bê tu luyện. Nếu ai dám chậm trễ, ném vào rừng nhốt ba ngày.”

Nghe thấp uy hiếp thân quen này, chúng đệ tử nguyên bản trên mặt còn đầy nỗi buồn ly biệt lại nhịn không được cười rộ lên.

Tam sư đệ cùng Tứ sư đệ nhìn nhau, tiến lên một bước, cẩn thận nói: “Đại sư huynh, đệ cùng Tứ sư đệ cũng là tu vi Trúc Cơ, huynh cùng Nhị sư huynh hai người không khỏi thế đơn lực mỏng, không bằng……”

“Ở lại trên phong dạy dỗ các sư đệ.” Sở Ngư cắt lời cậu, liếc nhìn các tiểu pháo hôi một cái, ngự Tầm Sanh đi trước một bước.

Tạ Hi cũng ngự kiếm theo sau, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, cười nói: “Ta còn tưởng rằng Đại sư huynh sẽ đáp ứng bọn họ.”

Sở Ngư ha ha: “Sư huynh có ngươi là đủ rồi.”

Nói rồi ánh mắt tùy ý đảo qua thanh kiếm dưới chân Tạ Hi. Thân kiếm thon dài tinh xảo, khi chuyển động tản ra ánh sáng nhạt như tuyết. Mỗi đệ tử nội môn khi đủ mười lăm tuổi đều có thể đến kiếm khâu tìm một bội kiếm, Tạ Hi năm trước tiến vào kiếm khâu, rút ra một thanh thượng phẩm tiên kiếm. Tiên kiếm vô danh phải được kiếm chủ tự đặt tên thế nhưng Tạ Hi lại cười tủm tỉm mà tìm Sở Ngư hỗ trợ.

Sở Ngư đại kinh thất sắc, miễn cưỡng khống chế được biểu cảm, dựa vào nguyên tác lấy mà tên —— Đoạn Tuyết.

Tuy rằng hiện tại Đoạn Tuyết chưa nổi danh, nhưng về sau thanh kiếm này sẽ theo nam chính đại sát tứ phương, uy danh hiển hách, người người kính sợ.

Trọng điểm là…… Nguyên tác nam chính chính là dùng thanh kiếm này khiến nguyên chủ chịu thiên đao vạn quả.

Một trận khí lạnh bò lên lưng hắn, Sở Ngư nuốt nước miếng, không dám nhìn tiếp.


Trên quảng trường Bình Uyên phong đã đứng rất nhiều đệ tử, đều là những đệ tử thân truyền của các trưởng lão cùng những đệ tử tinh anh khác, mỗi phong ít nhất cũng có năm sáu người. Thấy Sở Ngư chỉ mang theo Tạ Hi, Tống Viễn Trác có chút ngạc nhiên.

Bất quá, cũng không phải đệ tử của mình, Tống Viễn Trác chỉ nhìn lướt qua Tạ Hi, liền không nhiều lời nữa. Sở Ngư tìm một chỗ đứng, yên lặng xem xét muốn cùng chúng đệ tử đồng môn hạ phó bản này như thể nào.

Hắn quanh năm làm trạch ở động phủ, hiếm khi lộ diện. Hiện tại nhìn một lúc, không có ai quen mắt.

Dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, coi vạn vật như không có gì.

Bất quá Sở Ngư tuy rằng không quen biết đồng môn gì đó, lại có đồng môn lại nhận ra hắn. Cách đó không xa, mấy đệ tử nhìn chằm chằm Sở Ngư trong chốc lát, liếc nhau, chậm rì rì mà đi đến trước Sở Ngư: “Vị này chính là Sở sư huynh đi?”

Sở Ngư mở mắt ra, nhàn nhạt mà nhìn mấy thanh niên áo vàng trước mặt.

Các phong y phục bất đồng, quần áo màu vàng…… Hình như là…… Là nào phong nhỉ?

Hắn giả bộ cao quý lãnh diễm đã lâu, thái độ cứ tự nhiên mà vậy. Mấy đệ tử kia lại liếc nhau, chỉ thấy hắn ngạo mạn không muốn mở miệng, cười làm lành nói: “Chúng ta là đệ tử của Thanh Diệp phong dưới trướng Liễu trưởng lão. Đại sư huynh bọn ta bởi vì bị bệnh không đến, thật sự tìm không ra người dẫn đầu, không biết Sở sư huynh có nguyện ý……”

“Không muốn.” Tạ Hi nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.

Đại đệ tử Thanh Diệp phong tử chỉ sợ không phải là bị bệnh không đến, mà là không dám đến. Trưởng lão cũng chưa nói cái gì, hắn chỉ sợ mấy người này tu vi không đến đâu, cầm tay nhau đi chịu chết.

Sở Ngư không chút để ý mà quét mắt nhìn đám đệ tử một cái. Chỉ có một Trúc Cơ sơ kỳ, còn lại đều là Luyện Khí kỳ.

Xem bộ dáng này là đến tìm người che chở, nhưng Sở Ngư ngoài việc bảo toàn thân mình còn phải bảo hộ Tạ Hi lông tóc vô thương. Không có sức lực rước thêm phiền toái lên người.


Hắn vui mừng mà nhìn sang Tạ Hi, đứa trẻ này đúng là ân cần thông minh.

“Ngươi!” Bị quả quyết cự tuyệt, đệ tử cầm đầu đám người Thanh Diệp phong sắc mặt trắng bạch, giận dỗi nói, “Sở sư huynh còn chưa nói, ngươi nhanh miệng cái gì!”

Sở Ngư bình đạm mở miệng: “Không muốn.”

Muốn sống thì phải bảo vệ nam chính, thêm vài người nữa chính là không muốn sống. Tuy rằng đồng tình với hoàn cảnh của mấy người này, nhưng hắn không phải thánh phụ.

Lại nói, ngoài Viễn Trần phong ra, còn có những phong khác có thể dựa vào.

“Sở Ngư, ngươi……” Tên đệ tử kia cắn chặt răng, tức giận nói, “Ngươi thấy chết mà không cứu, muốn tổn hại tình nghĩa đồng môn?”

Sở Ngư mặt vô biểu cảm mà nhìn hắn.

“Được, được lắm. Sở Ngư ngươi đủ tàn nhẫn, chúng ta nhớ kỹ!”

Mấy đệ tử Thanh Diệp phong xanh mặt vung tay áo rời đi, trước khi đi ánh mắt còn hiện rõ mười phần oán giận, mắng đi mắng lại hắn. Sở Ngư nghe được rõ ràng, cái gì mà “xem thường người khác” và “trái tim sắt đá”.

Yên lặng một lúc lâu, Sở Ngư sờ sờ cằm, nghi hoặc mà nhìn về phía Tạ Hi: “Sư đệ, ngươi mau nhìn xem, trên đỉnh đầu ta có vầng hào quang không?”

Tạ Hi âm u mà nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của mấy người kia, nghe vậy theo bản năng nhìn lên đ ỉnh đầu Sở Ngư, mê mang lắc đầu.

“Thế mà bọn họ cứ coi là đương nhiên……” Sở Ngư nhún nhún vai, trên mặt hắn lại không có viết mấy chữ “Ta là thánh phụ”, “Không muốn đi chịu chết cũng có thể đi nói rõ ràng với chưởng môn, không cần phải đi.”

Tạ Hi khẽ ngẫm nghĩ một chút, nói: “Nghe nói lần này xuống núi tiêu diệt Ma Trùng khi trở về đệ tử đều sẽ được thưởng một viên Tẩy Tủy Đan cùng một kiện trung phẩm Tiên Khí.”

Ôi, người chết vì tiền.

Sở Ngư gật gật đầu, không để ý nữa.


Đợi một lát, người đều đã đến đông đủ. Đếm sơ lược có hơn 30 người. Tống Viễn Trác đứng ở trên đài cao, nói một ít việc vụn vặt, cấp cho các đệ tử một ít đan dược cùng bùa chú, liền phất phất tay, ý bảo mọi người rời đi.

Đại gia Sở Ngư căn bản không thèm để ý đến đan dược này, không chút để ý mà nhận sau đó theo đồng môn ngự kiếm bay lên, hướng tới đích đến mà đi.

Tạ Hi không xa không gần mà theo sau Sở Ngư, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn. Sau một đoạn thời gian, đột nhiên kêu: “Sư huynh.”

Sở Ngư quay đầu lại.

“Ta mệt.” Tạ Hi vốn đang chờ Sở Ngư quay đầu lại, trực tiếp thu kiếm, nhảy đến phía sau Sở Ngư. Duỗi tay ôm lấy eo Sở Ngư, y cười nói: “Vẫn là đứng ở trên kiếm của sư huynh an tâm nhất.”

Nhóc con, ngươi quên sự cố do ta vượt tốc năm đó rồi sao? An tâm cái gì? An tâm cái gì?!

Sở Ngư liếc y một cái, biết đứa trẻ này lại lười biếng, vươn tay xoa xoa tóc y, chuyên tâm ngự kiếm.

Trong hơn 30 đệ tử, có hơn 20 người đang ở Trúc Cơ kỳ. Vì điệu thấp, Sở Ngư còn cố ý đem hơi thở áp chế thành Trúc Cơ trung kỳ để bản thân không quá nổi bật.

Khoảng cách từ đây đến thành không quá xa, ngoại trừ ngẫu nhiên có người thấp giọng nói nói mấy câu, đại đa số đều im lặng không nói. Bỗng dưng, có người mở miệng: “Chư vị sư đệ sư muội, chuyến này hung hiểm, nhưng nếu chúng ta đoàn kết nhất trí thì sẽ không sợ những Ma Trùng kia.”

Sở Ngư quay đầu lại nhìn, người nói chuyện chính là một thanh niên quan ngọc tuấn lãng, thoạt nhìn rất tự tin, chính nghĩa lẫm nhiên. Mới vừa rồi ở quảng trường Sở Ngư thấy người này đứng bên cạnh Tống Viễn Trác, hẳn là Đại đệ tử thân truyền của Tống Viễn Trác, tương lai là chưởng môn Thiên Uyên môn đi.

Trong nguyên tác không miêu tả người này quá nhiều, xem ra là loại nhân vật qua đường. Cũng may nguyên chủ có ký ức về gã, người này tên Tống Kinh Nghĩa, ở trong trí nhớ nguyên chủ gã là loại người khẩu phật tâm xà, mặt ngoài rộng lượng, kỳ thật là một tiểu nhân hẹp hòi. Khi mới nhập môn từng cùng Sở Ngư có tranh chấp.

Bất quá trong mắt những đệ tử khác, Tống Kinh Nghĩa hoàn toàn xứng đáng làm người dẫn đầu, gã vừa mở miệng, lập tức liền có người tiếp lời: “Tống sư huynh có cao kiến gì sao?”

Tống Kinh Nghĩa hơi hơi mỉm cười: “Chuyến này có 32 người, có trưởng lão điều tới thiếu đệ tử, thế đơn lực mỏng sẽ dễ dàng bị đánh bại từng người một. Chúng ta không bằng tạo thành tiểu đội bốn người hoặc tiểu đội tám người, chiếu cố cho nhau.”

Ừm……Khi một người có ý kiến bất đồng, nên nói ra.

Sở Ngư nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, thấy không có người phản đối, đành phải dùng thanh âm không hài hòa, nói: “Xin lỗi, Tống sư huynh, ta và sư đệ của ta sẽ không tham dự.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận