Nguyên Cửu ôm bó hoa dùng 250 khối mua tới không buông tay.
Tuy rằng tư thế gian nan, nhưng cô nhịn. Này dù sao cũng là 250 đồng tiền a.
Đoạn Cẩn Du:.
Úc trước mắt hắn vì sao một mảnh đen nhánh, này rốt cuộc là đã xảy ra cái gì?
Giây tiếp theo, Đoạn Cẩn Du bị ” dọa ” đến khóc thành tiếng, “Ba ba ma ma, ta nhìn không thấy! Ô ô!”
Đỗ Viễn:.
Lão bản, ngươi rốt cuộc đối một cái hài tử làm cái gì?
Thẳng đến khi xe ngừng lại trước biệt thự, phía sau vẫn tràn ngập cảm giác mê mang.
“Ma ma..” Đoạn Cẩn Du nháy đôi mắt to tò mò.
“Cái gì cũng đừng hỏi.” Nguyên Cửu nhẹ nhàng che lại miệng Đoạn Cẩn Du, “Cũng, cũng không cho hỏi ba ba.”
Đoạn Cẩn Du lắc đầu lại gật gật đầu.
Nguyên Cửu ôm Đoạn Cẩn Du hướng biệt thự đi đến, chờ tới lúc đi tới cửa mới phát hiện Cố Kiêu không theo kịp. Quay đầu nhìn lại, hắn đang đứng ở cách đó không xa nói chuyện điện thoại, đối diện với tầm mắt Nguyên Cửu, Cố Kiêu nói xong một câu cuối cùng, liền sải bước mà đi tới, “Buổi tối, bồi tôi tham gia một cái tiệc tối.”
Nguyên Cửu thực mau phản ứng lại đây, “Tiệc sinh nhật?”
“Ân, người trong nhà làm.” Cố Kiêu giơ tay xoa xoa giữa mày, hàng mi dài tựa lông quạ nhẹ rũ, nhìn Đoạn Cẩn Du, hắn tròng mắt xoay chuyển, tuy rằng không nói, nhưng Cố Kiêu lại mạc danh mà đọc đã hiểu ý tứ trong mắt hắn. Hắn giống như đang hỏi: Ta đây đâu?
“Đỗ Viễn.” Cố Kiêu quay đầu lại hô một tiếng.
Đỗ Viễn nghe được tiếng kêu vội chạy tới, “Lão bản, làm sao vậy?”
“Đem cá vàng trước đưa đến nhà cũ, nói cho ba mẹ tôi, đây là con trai tôi.” Thời điểm Cố Kiêu nằm viện, bác sĩ Mộ tuy rằng cũng hướng Cố gia vợ chồng đề điểm vài câu, nhưng cũng không có rõ ràng.
Dứt lời lại bổ sung một câu: “Buổi tối tôi sẽ mang theo mẹ của cá vàng tham dự tiệc sinh nhật. Mau đi đi.”
Đoạn Cẩn Du mặt vô biểu tình mà bị Đỗ Viễn mang đi.
Nguyên Cửu cúi đầu nhìn lòng ngực trống rỗng, lại ngẩng đầu đi xem Cố Kiêu, trong lúc nhất thời không biết làm cái gì mới tốt, thật lâu sau mới thốt ra mấy chữ: “Cố tiên sinh, gạt người.. Không tốt đi?”
Cố Kiêu ánh mắt cười như không cười liếc lại đây, “Diệp tiểu thư, tôi còn không có hỏi em, rốt cuộc là khi nào em đem tôi ngủ?”
Nguyên Cửu đầu ong một chút.
Hoài nghi chính mình có phải hay không nghe lầm..
Cô sao có thể đem Cố Kiêu ngủ? Cô trước kia đều không quen biết thứ này a.
Hơn nữa, trừ bỏ nữ chủ, ai có thể ngủ được đại vai ác?
Cô trong nguyên tác chỉ là cái pháo hôi nữ xứng lại nhược lại bất lực đến đáng thương a.
Lập tức phủ nhận tam liền tái hiện giang hồ: “Tôi không có tôi không phải anh đừng nói bậy!”
Thấy Nguyên Cửu phủ nhận đến dứt khoát như vậy, Cố Kiêu liền chút ý cười còn lại trong mắt một cũng tan, “Em không muốn ngủ tôi?”
“Không, ý tôi không phải như vậy..” Chuông cảnh báo trong lòng Nguyên Cửu kêu vang, vai ác đại nhân đây là đang thử chính mình sao? Lời này làm người rất khó trả lời a, “Ý của tôi là, tôi rất muốn ngủ anh, nhưng là trước kia tôi thật sự không có ngủ anh. Trước đó, tôi thật sự không quen biết anh.”
Nguyên Cửu nói xong, mở to một đôi mắt sáng ngời lại chân thành nhìn Cố Kiêu.
“Tôi xem em ở trong núi ngốc lâu như vậy, là thật sự choáng váng.” Cố Kiêu nhìn cô, bất đắc dĩ than nhẹ. Hắn chậm rãi giơ tay câu lấy cổ Nguyên Cửu, hướng trong lòng ngực nhẹ nhàng gom lại, “Chúng ta đi vào trước, từ, từ, nói.”
Trên sô pha phòng khách, Nguyên Cửu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối.
Dáng ngồi ngoan ngoãn của học sinh. Jpg.
Cố Kiêu ngồi ở đối diện, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cùng cá vàng ở công viên trò chơi xảy ra chuyện lần đó, bởi vì tình huống đặc thù, bác sĩ đã làm xét nghiệm ADN, kết quả giám định tôi và cá vàng là cha con.”
Nguyên Cửu cả kinh đến trợn tròn hai mắt: “Thật sự?”
Cô cả kinh không phải nam chủ thế nhưng là con trai vai ác, mà là cốt truyện trong nguyên tác.
Ta thật con mẹ nó, hai cha con đoạt một cái nữ nhân?
* * *
Bởi vì tình huống có chút thay đổi nên xưng hô của nam nu9 cũng thay đổi một xíu nhe (*∩_∩*)