Anh chăm chú nhìn động tác của Tô Yên.
Kỷ Vô Trần có một đôi mắt đào hoa lộ vẻ đa tình, khi chăm chú nhìn kỹ, cũng không nhìn thấy gì trong mắt anh cả. Nó sẽ khiến mình cảm thấy bản thân là người mà anh coi trọng nhất, là cả thế giới của anh.
Nhẹ nhàng mà tình cảm ——
Tô Yên thấy anh cố tình ở lại đây, chính là muốn xem cô xấu hổ.
Cô khẽ nhếch mép, hơi kéo vạt áo lên, lộ ra làn da trắng đến chói mắt.
Kỷ Vô Trần nhướn mày.
Nghĩ rằng giây tiếp theo Tô Yên sẽ cầu xin anh.
Nhưng chỉ thấy cô rút cái gì đó và ném lên đầu anh.
“Hừ——”
Kỷ Vô Trần kêu lên một tiếng, tầm mắt của anh bị ngăn lại.
Tô Yên nhanh chóng mặc váy, rồi chạy lại đứng trước mặt anh.
Kỷ Vô Trần vừa kéo cái thứ đang che mắt mình xuống, ngay giây đầu tiên khi thị giác của anh được khôi phục lại, mắt anh đã tiếp xúc thân mật với cô gái đang phóng to vô hạn trước mặt mình.
Tô Yên cười khúc khích, ngả ngớn mà nắm lấy cằm của Kỷ Vô Trần.
“Mặc dù anh trai không để ý, nhưng mà em lại không muốn phô bày cơ thể của mình cho những người đàn ông khác nhìn thấy ngoại trừ bạn trai của em đâu nha ~”
Kỷ Vô Trần hơi nâng cằm, hai hàng lông mi dài thanh mảnh thoáng rũ xuống.
Đáy mắt một mảnh đen tối.
Đôi môi mỏng đỏ tươi của anh khẽ nhếch lên, giọng điệu nặng nề: “Thật vậy sao?”
Tiếng cười khàn khàn trầm đục, chậm rãi thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
Kỷ Vô Trần đột ngột nắm lấy cổ tay mảnh mai của Tô Yên, nhìn thẳng vào cô, như thể có một ngọn lửa không thể giải thích được đang bùng cháy bên trong.
“Hóa ra tôi không chỉ có thể làm anh trai của cô, mà còn có thể làm người đàn ông của cô——”
“Oáp…”
Nghe xong những lời này, Tô Yên ngáp một cái buồn ngủ.
Ngón tay không để ý mà vuốt ve đường viền trên cổ áo anh, đầu ngón tay mát lạnh nhanh chóng lướt tới yết hầu anh.
“Nhưng sợ là anh trai sẽ không đáp ứng được yêu cầu của tôi nha.”
Kỷ Vô Trần nhìn theo động tác của cô, đồng tử co rút lại.
Hầu kết lăn lộn, đôi lông mi thanh tú hẹp và dài của anh hơi nhướn lên: “Ồ?”
Tô Yên thấy vậy, nụ cười của cô trở nên ngọt ngào hơn, giống như mật ong trộn với thuốc độc.
Cô chậm rãi mở miệng, gật đầu nhìn Kỷ Vô Trần.
Ý cười không chạm đến đáy mắt, tư thế cao ngạo, giọng điệu lạnh lùng.
“Điều tôi muốn là một con chó luôn trung thành với tôi. Không phải dã thú có thể cắn người. Yêu cầu của tôi, anh trai à, anh có làm được sao ~?”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái rơi xuống.
Kỷ Vô Trần từ từ ngồi xuống ghế sô pha, hồi lâu không lên tiếng.
Tô Yên cười nhạt, xoay người đi vào phòng tắm.
…
Trong phòng tắm ngập tràn hơi nước, Tô Yên chăm chú nhìn vào cô gái trong gương.
Đang mặc một chiếc váy màu trắng bằng vải lanh, làn da trắng như sữa. Với mái tóc đen dài ngang vai, khiến cô càng trông xinh xắn và dễ thương hơn.
Tô Yên nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô gái giống như búp bê ở trong gương, cũng đang nghiêng đầu nhìn theo cô.
Nếu không nói lời nào, nhìn cô thật sự rất giống như một con búp bê thật.
“Cảm giác này thực con mẹ nó kinh khủng.”
Tô Yên ngậm bàn chải đánh răng, nhìn hai má cô giống như một cái bánh bao ngọt ngào, nghiêm túc.
Hệ thống mỹ nhân rất bất lực, vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chủ nhân, việc thay đổi diện mạo là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa ngài không nên năm lần bảy lượt khiêu khích các mảnh vụn linh hồn, trải qua kiểm tra, độ hảo cảm của mạnh vụn đối với ngài, vẫn là không.”
Nghe vậy, Tô Yên liền phun bọt kem đánh răng trong miệng ra.
Mỉm cười bất lương: “Ngươi gấp gáp cái gì chứ? Tô Yên ta chưa bao giờ chủ động đi lấy lòng đàn ông. Nhưng nếu ta thật sự muốn tấn công một người đàn ông, thì thật xin lỗi, tính từ lúc ta mà xuất hiện, anh ta đã định sẵn là nằm trong tay ta rồi…”