Một y tá hét to:
– Họ đang ở phòng chấn thương số hai, thưa bác sĩ Cordell.
– Tôi đến ngay – Catherine nói, và lao như tên bắn vào phòng chấn thương số hai.
Gần chục khuôn mặt giãn ra nhẹ nhõm khi thấy cô bước vào. Chỉ cần nhìn qua, cô đã hiểu ngay tình hình. Cô thấy những dụng cụ lộn xộn lấp lánh trên khay. Các cực gắn điện tâm đồ cùng túi đựng chất lac-tat Ringer treo lơ lửng như trái cây mọng trên cột thép. Gạc lau máu và túi bị xé rách rải rác khắp sàn nhà. Các đường xoang chạy ngang màn hình điện tâm đồ – mẫu điện tâm đồ đó cho thấy quả tim đang chạy đua đến nơi của Tử thần phía trước.
– Chúng ta có gì đây? – Cô hỏi khi mọi người dạt ra để cô đi qua.
Ron Littman, nhân viên phụ mổ số một báo cáo nhanh.
– Ông ta là người đi bộ tên John Doe, bị xe đâm và kéo lê. Được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng bất tỉnh. Đồng tử đều nhau, vẫn hoạt động. Phổi sạch nhưng bụng sưng to. Không có âm bụng. Huyết áp giảm xuống sáu mươi. Tôi đã chích dịch trong bụng. Bụng ông ấy có máu. Chúng tôi đã luồn một đường dây trung tâm vào trong, ống lac-tat Ringer đã mở rộng nhưng chúng tôi không thể làm huyết áp của ông ấy tăng lên.
– Ống truyền máu và huyết tương đông lạnh sắp đến chưa?
– Mấy phút nữa sẽ đến.
Người đàn ông nằm trên giường đã được cởi hết quần áo, những chi tiết nhạy cảm đều phơi bày trước mắt cô. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, đã được luồn ống thở và máy trợ thở đã bật lên. Những thớ cơ không còn sức sống xệ xuống thành những nếp nhăn trên tứ chi gầy gò. Sườn ông ta nhô lên như những lưỡi dao. Đây là biểu hiện của căn bệnh kinh niên trước đây, cô nghĩ, suy luận đầu tiên của cô là căn bệnh ung thư. Cánh tay và hông phải bị trầy xước, chảy máu là do bị lê dọc vỉa hè. Phần dưới ngực bên phải có vết thâm tím, tạo thành một mảng màu tím trên chỗ da trắng. Không có vết thương sâu.
Cô đeo ống nghe để xác nhận những gì nhân viên y tá đã báo cáo. Cô không nghe thấy âm thanh gì trong bụng, không chút ầm ì, không chút lục bục. Đó là sự im lặng của phần bụng bị chấn thương. Cô di chuyển ống nghe lên phần ngực, nghe tiếng thở và xác nhận là ống thở đã được luồn đúng chỗ. Cả hai lá phổi đang được thông khí. Tim đập mạnh như đang đấm vào thành ngực. Cô chỉ cần kiểm tra trong vòng vài giây nhưng cô cảm thấy cử động của mình như đang quay chậm và xung quanh cô, căn phòng chật ních người lúc đó như đang chững lại, chờ động thái tiếp theo của cô.
Một y tá nói to.
– Tôi thấy tâm thu không quá mức năm mươi nữa!
Thời gian trôi đi với tốc độ đáng sợ.
– Lấy áo khoác và găng tay cho tôi! – Catherine gằn giọng – Mở khay ve áo!
– Không đưa ông ấy đến phòng mổ sao? – Littman ngạc nhiên.
– Tất cả các phòng đã kín. Chúng ta không thể chần chừ – Ai đó ném cho cô mũ giấy. Cô nhanh chóng túm gọn mái tóc đỏ dài đến vai, đeo khẩu trang. Một y tá làm nhiệm vụ vệ sinh đã cầm sẵn chiếc áo khoác phẫu thuật tiệt trùng. Catherine mặc áo và đeo găng tay. Cô không có thời gian rửa tay, không thể chần chừ. Cô là người chịu trách nhiệm và John Doe đang trông cậy ở cô.
Ngực và hông nạn nhân được lau sạch bằng khăn tiệt trùng. Cô lấy chiếc kẹp cầm máu trên khay rồi nhanh chóng cố định các khăn tiệt trùng. Các mũi thép bị xiết chặt tạo nên những tiếng ken két.
– Máu từ đâu ra? – Cô hét to.
– Giờ tôi sẽ kiểm tra phòng thí nghiệm ngay – Cô y tá vội nói.
– Ron, anh là người phụ trách số một – Catherine nói với Littman. Cô nhìn khắp phòng và để ý thấy một thanh niên có khuôn mặt xanh xao đang đứng gần cửa. Thẻ bệnh viện của anh ta ghi: Jeremy Barrows, sinh viên y khoa – Anh – Cô chỉ tay – Anh là phụ tá số hai.
Ánh mắt chàng thanh niên thoáng vẻ sợ hãi.
– Nhưng… tôi mới là sinh viên năm thứ hai. Tôi đến đây để…
– Chúng ta có thể gọi nhân viên trực nào khác đến đây không?
Littman lắc đầu.
– Ai cũng chạy dài rồi. Họ có vụ chấn thương ở đầu ở phòng chấn thương số một và một vụ mê man dưới đại sảnh.
– Được rồi – Cô quay lại nhìn chàng sinh viên – Barrows, cậu sẽ làm việc đó. Y tá, lấy cho cậu ta áo choàng và găng tay!
– Tôi phải làm gì? Vì thực sự tôi không biết…
– Nghe này, cậu muốn làm bác sĩ không? Vậy thì đeo găng tay vào!
Mặt cậu sinh viên đỏ bừng, cậu ta quay lại mặc áo khoác. Cậu ta rất sợ nhưng vì nhiều lý do, Catherine thích một sinh viên lo lắng như cậu ta hơn một người hiếu chiến. Cô đã chứng kiến quá nhiều bệnh nhân chết vì sự tự tin quá mức của bác sỹ.
Ai đó thông báo trên điện đàm.
– Xin chào, phòng chấn thương số hai phải không? Phòng thí nghiệm đây. Tôi có mẫu máu cho ông John Doe. Đó là số mười lăm.
Ông ta đang chảy máu, Catherine nghĩ.
– Chúng tôi cần ống máu đó ngay bây giờ.
– Chúng tôi đang đưa đến.
Catherine lấy dao mổ. Tay cầm và chất liệu thép của dao mổ có vẻ như đều thoải mái trong tay cô. Chúng chỉ là một phần phụ mọc thêm trên chính bàn tay và da thịt của cô. Cô hít nhanh một hơi, thấy mùi cồn và mùi bột tan bốc ra từ găng tay. Rồi cô ấn mũi dao lên da nạn nhân, rạch một đường chính giữa bụng.
Mũi dao mổ vạch một đường màu đỏ tươi lên tấm khăn phủ trắng phau.
– Chuẩn bị ống hút và các tấm dùng để mổ bụng – Cô nói – Bụng ông ấy đầy máu.
– Huyết áp khó duy trì ở mức năm mươi.
– Ống máu và huyết tương đông lạnh đã được đem đến.
– Ai đó hãy quan sát nhịp tim và báo cho tôi biết nó biến đổi ra sao – Catherine nói.
– Màn hình điện tim! – Nhịp tim đã lên mức một trăm năm mươi.
Cô cắt xuyên qua lớp da và lớp mỡ dưới da, không chú tâm gì đến việc thành bụng đang chảy máu, chỗ xuất huyết nặng nhất vẫn ở bên trong bụng. Cô phải ngăn nó ngay. Có nhiều khả năng đó là do lá lách hay gan bị rách đã gây ra hiện tượng đó.
Màng bụng phình to, bên trong đầy máu.
– Nó sẽ khá lộn xộn đấy – Cô cảnh báo trước. Mũi dao mổ của cô chuẩn bị xọc sâu xuống. Mặc dù đã giữ chặt chất sắp phun ra nhưng tiếng nổ đầu tiên của màng bụng mạnh đến nỗi cô thoáng thấy hoảng loạn. Máu phọt ra khăn phủ, chảy xuống sàn. Nó bắn lên cả áo khoác của cô. Nó ấm như nước tắm có mùi đồng và ngấm qua tay áo cô. Nó vẫn chảy ra như lụa.
Cô dùng dụng cụ banh miệng vết mổ, mở rộng vết thương, để lộ ra toàn bộ phần bụng bên trong. Littman nhét ống hút nước tiểu vào. Máu òng ọc chảy vào ống. Một dòng nước màu đỏ tươi bắn lên hộp kính chứa chất lỏng.
– Lấy thêm các tấm mổ bụng! – Catherine hét lên. Cô đã nhét hơn mười cuộn bông thấm vào vết thương và thấy chúng biến thành màu đỏ như có ma. Trong vòng mấy giây, chúng đã ướt đẫm. Cô lấy bông cũ ra, cho bông mới vào, gói chúng lại thành các hình vuông.
Một y tá nói.
– Tôi thấy có hiện tượng rung tim trên màn hình.
– Tệ thật! Tôi đã hút hai lít máu vào hộp chứa – Littman nói.
Catherine ngẩng lên. Cô thấy túi máu và huyết tương đông lạnh nhỏ rất nhanh vào dây truyền, như thể họ đang đổ máu lên một cái sàng. Máu chảy vào động mạch, rồi lại chảy ra từ vết thương. Chúng không chảy kịp. Cô không thể kẹp chặt mạch máu khi chúng bị nhấn chìm trong bể máu, cô không thể phẫu thuật mà không nhìn thấy chúng.
Cô lôi bông thấm ra. Chúng nặng và nhỏ giọt. Cô cho thêm bông vào. Trong mấy giây quý giá đó, cô đã thấy các cột mốc. Máu ộc ra từ gan nhưng không có dấu hiệu tổn thương rõ rệt. Dường như máu tràn lên trên toàn bộ bề mặt gan.
– Huyết áp của ông ấy giảm mạnh – Một y tá kêu lên.
– Kẹp! – Catherine kêu lên và ngay lập tức, dụng cụ đó được chuyển đến tay cô – Tôi sẽ cố thực hiện thủ thuật cắt màng ngoài. Barrows, cho thêm bông thấm vào!
Cậu sinh viên y khoa giật mình nên khi với tay về chỗ khay đựng dụng cụ y tế, cậu ta làm rơi các cuộn bông thấm. Cậu ta sợ hãi khi chúng rơi lộn xộn trên sàn.
Một y tá xé gói mới.
– Chúng phải được đặt vào bụng nạn nhân, chứ không phải trên sàn – Cô mắng. Cô bỗng gặp ánh mắt Catherine. Ánh mắt hai người phụ nữ đó cho thấy họ đều có chung suy nghĩ.
Anh chàng đó sẽ là bác sỹ ư?
– Đặt ở đâu đây? – Barrows hỏi.
– Hãy thấm vết mổ. Tôi không thể quan sát khi máu ngập hết chỗ này!
Cô cho cậu ta vài giây để thấm máu cho vết thương, rồi cô cho tay vào, xé toang các màng nối. Cô di chuyển kẹp từ bên trái, xác định được cuống gan. Trong đó có các động mạch gan và các mạch máu.
Đây chỉ là giải pháp tạm thời. Nhưng nếu lúc đó cô có thể cầm máu thì cô có thể kiểm soát tình trạng xuất huyết. Việc đó sẽ cho họ chút thời gian quý giá để ổn định huyết áp, bơm thêm máu và huyết tương vào mạch của ông ấy.
Cô đóng chặt kẹp, ngăn không cho mạch máu chảy vào cuống gan.
Nhưng cô ngạc nhiên khi máu vẫn tiếp tục ộc ra như trước.
– Cô có chắc đã kẹp vào cuống gan không? – Littman hỏi.
– Tôi biết là tôi đã kẹp đúng. Và tôi còn biết là lúc trước nó chảy từ màng bụng.
– Đó có thể là mạch trong gan không?
Cô chộp hai bông thấm trên khay. Lần thực hiện thủ thuật tiếp theo sẽ là cố gắng cuối cùng của họ. Cô đặt bông thấm lên bề mặt gan, rồi đôi tay đeo găng bóp chặt gan.
– Cô ấy đang làm gì vậy? – Barrows hỏi.
– Ép gan – Littman nói – Đôi khi nó có thể đóng và che mất mép của chỗ thủng. Cô ấy ngăn cho máu không chảy hết.
Mọi thớ cơ trên vai và cánh tay cô rã rời khi cô cố hết sức để duy trì huyết áp và bóp chặt cho máu chảy vào trong.
– Máu vẫn trào ra – Littman thông báo – Không có tác dụng.
Cô nhìn kỹ vết thương và thấy máu lại tích tụ ở đó. Ông ấy bị chảy máu từ chỗ quái nào vậy? Cô nghĩ. Đột nhiên cô thấy máu cũng từ từ trào ra từ những chỗ khác, không chỉ riêng gan mà cả từ thành bụng, mạc treo ruột và mép chỗ da bị rạch.
Cô nhìn cánh tay trái của bệnh nhân thò ra khỏi chăn phủ. Miếng gạc phủ trên chỗ ống dẫn huyết thanh ướt đẫm máu.
– Tôi muốn sáu đơn vị tiểu huyết cầu và huyết tương đông cứng – Cô yêu cầu – Hãy bắt đầu pha chế hê-pa-rin. Mười nghìn đơn vị thuốc truyền nước cỡ lớn, sau đó truyền thêm mười nghìn đơn vị nữa trong vòng một giờ.
– Hê-pa-rin à? – Barrows ngơ ngác – Nhưng ông ấy đang chảy máu…
– Đây là hiện tượng DIC – Catherine giải thích – Ông ấy cần thuốc chống đông tụ.
Littman nhìn cô.
– Giờ chúng ta không có phòng thí nghiệm. Sao cô biết ông ấy cần thuốc chống đông tụ?
– Khi chúng ta nghiên cứu thuốc chống đông tụ xong thì đã quá muộn. Chúng ta phải hành động ngay – Cô gật đầu với y tá – Tiêm đi!
Cô y tá ấn kim tiêm vào ống truyền. Hê-pa-rin là phương án vô vọng cuối cùng. Nếu Catherine chẩn đoán đúng, nếu bệnh nhân bị DIC – tức bệnh đông máu trong mạch phổ biến – thì trong khắp mạch máu của ông ấy, các cục máu đông lớn đang hình thành như những trận mưa đá cực nhỏ. Chúng sẽ phá hủy toàn bộ các nhân tố giúp đông máu và tiểu huyết cầu quý giá của ông ấy. Một vụ chấn thương mạnh, căn bệnh ung thư hay một loại truyền nhiễm tiềm ẩn có thể khiến các cục máu đông hình thành với tốc độ không thể kiểm soát nổi. DIC sẽ ngốn hết các nhân tố giúp đông máu và tiểu huyết cầu. Cả hai yếu tố đó đều cần thiết để giúp máu đông lại. Nếu không có chúng, bệnh nhân sẽ bị xuất huyết. Để ngăn hiện tượng DIC, họ phải dùng hê-pa-rin, một loại thuốc chống đông máu. Đây là một phương pháp chữa trị ngược đời. Và nó cũng là một ván bài. Nếu Catherine chẩn đoán sai, hê-pa-rin sẽ khiến bệnh nhân chảy máu nhiều hơn.
Và như vậy mọi việc dường như không thể tệ hơn. Lưng cô đau buốt, tay cô run rẩy vì cố giữ áp lực ở gan. Một giọt mồ hôi chảy dọc trên má cô, làm ướt khăn bịt mặt.
Phòng thí nghiệm nói trên điện đàm.
– Phòng chấn thương số hai, tôi đã có kết quả xét nghiệm máu cho ông John Doe.
– Tiếp tục đi – Một y tá nói.
– Số lượng tiểu huyết cầu chỉ còn một nghìn. Chất Prothombin lên tới ba mươi. Ông ấy có các chất tơ huyết bị thoái hóa nặng. Có vẻ như bệnh nhân của các bạn bị chứng DIC nặng.
Catherine bỗng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Barrows. Các sinh viên y khoa rất dễ bị xúc động.
– Rung tim! Ông ấy đang bị rung tim!
Catherine nhìn ngay màn hình. Một đường bị đứt quãng như các vết răng cắn chạy ngang màn hình.
– Huyết áp còn không?
– Không, tôi không thấy huyết áp nữa.
– Hãy bắt đầu ép tim! Littman, anh chịu trách nhiệm vận hành máy.
Sự hỗn loạn cuốn mọi người như một cơn lốc. Cơn lốc đó cuốn cô đi mạnh hơn. Một chiếc xe đẩy lao vào phòng, mang theo huyết tương đông lạnh và tiểu huyết cầu. Catherine nghe thấy Littman hét to yêu cầu thêm thuốc trợ tim. Cô thấy một y tá đặt tay lên xương ức bệnh nhân và bắt đầu bơm máu vào tim. Đầu cô ấy giật lên xuống như một chú chim máy đang uống nước. Sau mỗi lần ép, họ sẽ bơm máu lên não, giúp nó tiếp tục hoạt động. Nhưng họ cũng tiếp thêm máu cho quá trình xuất huyết.
Catherine cúi nhìn ổ bụng của bệnh nhân. Cô vẫn giữ chặt gan, ngăn không cho đợt máu khác trào ra. Có phải cô đang tưởng tượng hay không? Máu đang rỉ ra như những sợi dây trang trí qua ngón tay cô dường như đang chảy chậm lại.
– Gây sốc cho ông ấy! – Littman hét – Luồng điện một trăm jun.
– Không, chờ đã. Nhịp ông ấy đã trở lại.
Catherine nhìn màn hình. Nhịp tim của phần lõm gian thùy. Tim đang đập trở lại, nhưng nó cũng sẽ khiến máu lại chảy vào các động mạch.
– Chúng ta có bơm máu vào được không? – Cô hét to – Huyết áp bao nhiêu?
– Đã lên mức chín mươi trên bốn mươi. Có thể bơm máu được.
– Nhịp tim ổn định. Vẫn duy trì nhịp.
Catherine nhìn phần bụng mở phanh ra. Chứng xuất huyết giờ chỉ rỉ ra và hầu như không nhìn thấy được. Cô đứng đó, ôm chặt gan trong lòng bàn tay và nghe tiếng kêu đều đều trên màn hình. Với đôi tai của cô thì đó chính là âm nhạc.
– Các bạn – Cô nói – Tôi nghĩ chúng ta đã cứu được ông ấy.
Catherine tháo đôi găng tay đầy máu, đi theo xe đẩy đưa John Doe ra khỏi phòng chấn thương số hai. Các thớ cơ trên vai cô run rẩy vì mệt mỏi nhưng đó là sự mệt mỏi hạnh phúc, mệt mỏi sau chiến thắng. Các y tá đẩy xe vào thang máy để đưa bệnh nhân đến Bộ phận chăm sóc đặc biệt sau phẫu thuật. Catherine định bước vào thang máy thì cô nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Cô quay lại, thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang tiến về phía cô. Người phụ nữ thấp bé, trông rất đáng sợ. Đôi mắt nâu nhìn thẳng vào cô như tia la-ze. Cô ta mặc bộ com-lê màu xanh dương trông rất khắc khổ. Nó khiến cô ta trông như một quân nhân. Cô ta trông như người lùn khi đi bên cạnh người đồng hành cao hơn nhiều. Người đàn ông có vẻ đã gần bốn mươi lăm tuổi, những sợi tóc bạc lốm đốm trên đầu. Tuổi tác đã in hằn những đường nét chín chắn trên khuôn mặt nổi bật và rất điển trai của anh. Catherine rất chú ý đôi mắt của anh. Chúng có màu ghi nhạt và không thể đọc được suy nghĩ ẩn bên trong.
– Cô là bác sĩ Cordell phải không? – Anh hỏi.
– Vâng.
– Tôi là thám tử Thomas Moore. Còn đây là thám tử Rizzoli. Chúng tôi đến từ Bộ phận điều tra Án mạng – Anh giơ huy hiệu lên nhưng trông nó như một món đồ rẻ tiền ở cửa hàng. Hầu như cô chẳng để ý đến nó, ánh mắt cô dồn hết về phía anh.
– Chúng tôi nói chuyện riêng với cô được không? – Anh hỏi.
Cô nhìn mấy y tá đang chờ cùng John Doe trong thang máy.
– Đi trước nhé! – Cô nói với họ – Bác sỹ Littman sẽ viết các yêu cầu.
Chỉ khi thang máy đóng lại, cô mới quay sang nói chuyện với Moore.
– Có phải vì vụ đâm xe vừa xảy ra không? Có vẻ như ông ấy sẽ sống được.
– Chúng tôi đến đây không phải vì bệnh nhân đó.
– Các vị nói các vị đến từ Bộ phận điều tra Án mạng đúng không?
– Đúng vậy – Giọng anh có chút trầm xuống khiến cô lo lắng. Đó là lời cảnh báo nhẹ nhàng cho cô biết sẽ có tin xấu.
– Ôi lạy Chúa, tôi mong là điều này không có liên quan đến ai đó mà tôi biết.
– Về Andrew Capra và việc đã xảy ra với cô tại Savannah.
Cô im lặng một lúc. Chân cô đột nhiên tê dại. Cô tựa vào bức tường phía sau như để tránh cho mình khỏi ngã.
– Bác sỹ Cordell? – Giọng anh đột nhiên tỏ ra quan tâm – Cô ổn chứ?
– Tôi nghĩ… tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện trong văn phòng của tôi – Cô thì thầm. Cô nhanh chóng quay đi, và ra khỏi phòng cấp cứu. Cô không quay lại xem hai vị thám tử có đi theo mình không, cô cứ đi, chạy trốn về phía văn phòng an toàn của mình ở tòa nhà bên cạnh. Cô nghe thấy tiếng bước chân họ ngay phía sau khi cô dẫn đường trong khu nhà lộn xộn. Đó chính là Trung tâm Y tế Hành Hương.
Chuyện gì đã xảy ra với cô ở Savannah?
Cô không muốn nói về chuyện đó. Cô đã mong sẽ không phải nói về Savannah với bất cứ ai, không bao giờ. Nhưng đây là các nhân viên cảnh sát và cô không thể lảng tránh những câu hỏi của họ.
Cuối cùng, họ đến một dãy phòng có tấm biển:
Bác sỹ chuyên khoa Peter Falco.
Bác sỹ chuyên khoa Catherine Cordell.
Khoa phẫu thuật thông thường và phẫu thuật mạch.
Cô bước vào văn phòng phía trước. Nhân viên lễ tân nhìn lên và cười chào cô theo thói quen. Nụ cười tắt ngấm trên môi khi cô thấy khuôn mặt Catherine tái đi và thấy hai người lạ mặt theo cô vào.
– Bác sỹ Cordell, có chuyện gì vậy?
– Chúng tôi sẽ vào văn phòng, Helen. Đừng chuyển cuộc gọi nào cho tôi!
– Bệnh nhân đầu tiên của cô sẽ đến lúc mười giờ. Ông Tsang sẽ thực hiện thủ thuật cắt bỏ lách tiếp theo.
– Hủy đi!
– Nhưng ông ấy lái xe từ tận Newbury. Có thể ông ấy đã lên đường rồi.
– Vậy thì để ông ấy đợi. Nhưng làm ơn, đừng nối cuộc gọi nào cho tôi!
Catherine không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Helen, cô đi thẳng vào văn phòng. Moore và Rizzoli đi theo ngay sau cô. Cô đưa tay lấy ngay chiếc áo khoác màu trắng. Nó không có trên móc treo ở cửa, chỗ cô vẫn thường treo. Đó chỉ là một điều bực mình nho nhỏ nhưng nó khiến tâm trạng cô thêm bực tức. Dường như đó là điều cô không thể chịu đựng thêm. Cô nhìn quanh phòng, tìm chiếc áo khoác trắng như thể mạng sống của cô hoàn toàn phụ thuộc vào nó. Cô thấy nó phủ trên ngăn tủ đựng hồ sơ. Cô cảm thấy thoải mái không thể giải thích nổi khi cô chộp lấy nó rồi lui về sau bàn làm việc. Ở đó cô cảm thấy an toàn hơn, được ngăn cách bởi mặt bàn bằng gỗ hồng sắc bóng loáng. Cô thấy an toàn khi cô là người kiểm soát.
Căn phòng được sắp xếp cẩn thận như cách cô sắp xếp cuộc sống của mình. Cô không thể chịu nổi sự bừa bộn. Các tệp hồ sơ của cô được sắp xếp vào hai ngăn gọn gàng trên bàn. Sách của cô được xếp theo trật tự chữ cái của tên tác giả trên giá sách. Máy tính kêu rầm rì, màn hình ở chế độ chờ có hình những mẫu hộp chất lên nhau. Cô khoác chiếc áo trắng để che vết máu trên cổ tay áo bên trong. Một lớp áo đồng phục mới khiến cô có cảm giác như một lớp bảo vệ và ngăn cách trước những biến đổi lộn xộn và nguy hiểm của cuộc sống.
Cô ngồi sau bàn, nhìn Moore và Rizzoli. Họ đang nhìn khắp căn phòng và chắc chắn đang đưa ra những nhận định về chủ nhân của nó. Có phải các nhân viên cảnh sát đều tự động nhìn nhanh một lượt để đánh giá tính cách của một người dựa trên các đồ vật của người đó? Điều đó khiến Catherine cảm thấy bị phơi bày và dễ tổn thương.
– Tôi biết đây là vấn đề sẽ khiến cô đau lòng khi tôi nhắc lại – Moore nói và ngồi xuống.
– Anh không biết việc đó khiến tôi đau đớn mức nào đâu. Đã hai năm rồi. Tại sao bây giờ các vị lại muốn bới nó ra?
– Nó có liên quan đến hai vụ giết người ở Boston này.
Catherine cau mày.
– Nhưng tôi đã bị tấn công ở Savannah.
– Đúng, chúng tôi biết. Có một trung tâm dữ liệu tội phạm quốc gia tên là VICAP. Khi chúng tôi tìm kiếm trên VICAP, và tìm những vụ án tương tự vụ giết người ở đây thì cái tên Andrew Capra xuất hiện.
Catherine im lặng một lúc để ghi nhận thông tin đó. Cô cố thu hết can đảm để đối diện với câu hỏi logic tiếp theo. Cô cố bình tĩnh nói.
– Chúng ta đang nói về những nét tương đồng nào vậy?
– Đó là cách những người phụ nữ bị trói và kiểm soát, loại dụng cụ được dùng để cắt mổ nạn nhân và… – Moore dừng lại, cố chọn lọc từ ngữ sao cho khéo léo hết mức có thể – Và bộ phận hắn lựa chọn để cắt bỏ – Anh nói khẽ.
Cả hai tay Catherine bám chặt vào bàn, cố ngăn cơn buồn nôn đột ngột trào lên. Cô nhìn chồng hồ sơ xếp gọn gàng ngay trước mặt. Cô nhìn thấy một vết mực màu xanh lơ trên cánh tay áo phòng thí nghiệm. Dù ngươi có cố bao nhiêu để kiểm soát cuộc sống của mình, dù ngươi có cẩn thận mức nào để bảo vệ bản thân khỏi những lỗi lầm và những điều không hoàn hảo thì lúc nào cũng có một vết nhơ, một sai lầm nào đó lẩn khuất khỏi tầm mắt. Chúng chỉ chực khiến ngươi kinh ngạc.
– Hãy kể cho tôi nghe – Cô nói – Về hai người phụ nữ đó.
– Chúng tôi không được phép tiết lộ nhiều.
– Các vị có thể cho tôi biết điều gì?
– Không có gì nhiều hơn những gì đã được viết trong tờ Toàn cầu ngày Chủ nhật.
Cô mất mấy giây để hiểu những gì anh vừa nói. Người cô cứng đơ kinh ngạc.
– Các vụ giết người tại Boston… chúng chỉ mới xảy ra thôi sao?
– Vụ mới nhất xảy ra vào thứ sáu vừa rồi.
– Vậy thì chẳng có gì liên quan đến Andrew Capra! Chẳng có gì liên quan đến tôi hết!
– Có những điểm tương tự đáng ngạc nhiên.
– Vậy thì đó chỉ là ngẫu nhiên! Chắc chắn là vậy. Tôi nghĩ các vị sẽ nói về những vụ án cũ, một việc gì đó mà Andrew Capra đã làm cách đây mấy năm, chứ không phải tuần trước – Cô đẩy nhanh chiếc ghế về phía sau – Tôi thấy tôi không giúp gì được hai vị.
– Bác sỹ Cordell, tên giết người này biết những tình tiết mà chưa được tiết lộ cho công chúng. Hắn có những thông tin về các vụ tấn công của Capra mà không ai bên ngoài vụ điều tra Savannah biết được.
– Vậy thì có thể các vị nên điều tra những người trong ban điều tra đó, những người đã biết mọi việc.
– Cô là một trong số đó, bác sỹ Cordell.
– Vậy thì các vị quên rồi à, tôi cũng là một nạn nhân.
– Cô đã từng tiết lộ về chi tiết vụ án của cô với bất cứ ai chưa?
– Chỉ cảnh sát ở Savannah thôi.
– Cô chưa từng nói về nó rất lâu với bạn bè sao?
– Không.
– Gia đình thì sao?
– Không.
– Chắc chắn cô phải tin tưởng ai đó chứ.
– Tôi không nói ra chuyện đó. Tôi không bao giờ nói ra chuyện đó.
Anh nhìn cô chằm chằm, tỏ vẻ không tin.
– Không bao giờ ư?
Cô quay mặt đi.
– Chưa hề! – Cô thì thầm.
Họ im lặng rất lâu, rồi Moore nói khẽ.
– Cô đã bao giờ nghe thấy cái tên Elena Ortiz chưa?
– Chưa.
– Diana Sterling?
– Chưa. Họ là những phụ nữ…
– Đúng vậy, họ là những nạn nhân.
Cô nuốt khan.
– Tôi không biết tên họ.
– Cô không biết gì về những vụ giết người này à?
– Tôi đã cố tránh không đọc bất cứ thứ gì bi thương. Đó là việc tôi không thể chịu nổi – Cô thở dài mệt mỏi – Anh phải hiểu chứ. Tôi đã thấy quá nhiều chuyện khủng khiếp trong phòng cấp cứu. Khi tôi về nhà vào cuối ngày, tôi muốn yên bình. Tôi muốn cảm thấy an toàn. Những việc xảy ra trên thế giới – toàn bộ những chuyện bạo lực đó – tôi không cần đọc những thông tin về chúng.
Moore cho tay vào áo khoác, lấy ra hai tấm ảnh, rồi đặt lên bàn, đẩy về phía cô.
– Cô nhận ra ai trong hai người phụ nữ này không?
Catherine nhìn kỹ hai gương mặt đó. Người bên tay trái có đôi mắt đen và đang cười. Tóc cô bay trong gió. Người kia có mái tóc vàng như thiên thần, ánh mắt mơ màng, xa xăm.
– Người tóc đen là Elena Ortiz – Moore nói – Người kia là Diana Sterling. Diana đã bị giết năm ngoái. Cô nhận ra ai không?
Cô lắc đầu.
– Diana Sterling sống tại Back Bay, chỉ cách chỗ ở của cô một dặm. Căn hộ của Elena Ortiz chỉ cách bệnh viện này hai tòa nhà về phía nam. Có thể cô đã nhìn thấy họ. Cô có chắc cô chưa từng thấy ai trong hai người này không?
– Trước đây tôi chưa từng thấy họ – Cô đưa những bức ảnh cho Moore và đột nhiên nhận thấy tay mình run lẩy bẩy. Chắc chắn anh đã nhận ra điều đó khi cầm những bức ảnh và những ngón tay của anh chạm vào tay cô. Cô nghĩ chắc chắn anh đã để ý thấy nhiều thứ khác, một cảnh sát sẽ làm vậy. Cô đã quá bận tâm về tâm trạng bất ổn của mình nên hầu như cô không để ý đến người đàn ông này. Anh ta im lặng và nhẹ nhàng, cô không hề cảm thấy bị đe dọa chút nào. Chỉ lúc này cô mới nhận thấy anh đang nghiên cứu cô rất kỹ và chờ đợi bất cứ biểu hiện nào bên trong Catherine Cordell. Đó không phải là một bác sỹ điều trị chấn thương nổi tiếng, không phải cô gái sành điệu và thanh lịch với mái tóc màu đỏ mà đó là một phụ nữ dưới vẻ ngoài đó.
Giờ thám tử Rizzoli mới lên tiếng. Khác với Moore, cô không cố làm câu hỏi của mình dịu đi. Cô chỉ muốn biết câu trả lời và không lãng phí thời gian để có được chúng.
– Cô chuyển tới đây từ bao giờ, bác sỹ Cordell?
– Tôi rời Savannah một tháng sau khi bị tấn công – Catherine nói. Giọng cô ấy rất ăn ý với giọng điệu kiểu công việc của Rizzoli.
– Tại sao cô lại chọn Boston?
– Tại sao lại không?
– Nó cách miền Nam quá xa.
– Mẹ tôi lớn lên ở Massachussetts. Hè nào bà cũng đưa chúng tôi đến New England. Tôi có cảm giác… tôi đang về nhà.
– Vậy cô đã ở đây hơn hai năm?
– Đúng vậy?
– Để làm gì?
Catherine cau mày, bối rối vì câu hỏi đó.
– Làm việc tại bệnh viện Hành Hương cùng bác sỹ Falco, thuộc bộ phận chấn thương.
– Vậy thì tôi nghĩ tờ Quốc tế đã viết sai.
– Xin lỗi, cô nói gì?
– Tôi đọc bài báo về cô cách đây vài tuần, một bài báo về các bác sỹ phẫu thuật nữ. Nhân tiện cũng muốn nói ảnh của cô rất đẹp. Họ nói cô mới làm việc ở bệnh viện Hành Hương này được một năm.
Catherine dừng lại, rồi bình tĩnh nói.
– Bài báo đó nói đúng. Sau khi rời Savannah, tôi dành thời gian để… – Cô hắng giọng – Mãi tháng bảy vừa rồi tôi mới tham gia cùng bác sỹ Falco.
– Còn năm đầu tiên cô ở Boston thì sao?
– Tôi không làm việc.
– Cô làm gì?
– Không làm gì hết – câu trả lời đó quá cộc và cụt lủn, đó chính là những gì cô có thể nói được. Cô sẽ không tiết lộ sự thật đáng xấu hổ về năm đầu tiên của mình. Những ngày kéo dài thành nhiều tuần liền, cô rất sợ phải ra khỏi căn hộ của mình. Khi đêm đến, một tiếng động nhỏ cũng khiến cô run rẩy hoảng loạn. Rồi cô chậm chạp và đau đớn quay trở lại với thế giới bên ngoài. Đầu tiên chỉ là cố đi thang máy, rồi đi bộ đến ô tô của mình trong đêm tối cũng là một hành động quá gan dạ. Cô rất xấu hổ vì sự mềm yếu của mình, bây giờ cô vẫn thấy xấu hổ. Lòng tự hào của cô sẽ không cho phép cô tiết lộ chuyện đó.
Cô nhìn đồng hồ.
– Tôi có vài bệnh nhân sắp đến. Tôi thực sự không thể nói thêm điều gì.
– Hãy để tôi kiểm tra vài sự việc tôi thu thập được ở đây đã – Rizzoli mở cuốn sổ tay nhỏ, đóng gáy xoắn – Hơn hai năm trước, vào một đêm ngày mười lăm tháng sáu, cô bị bác sỹ Andrew Capra tấn công tại nhà của mình. Cô biết người đó. Đó là thực tập sinh tại bệnh viện – cô ngước lên nhìn Catherine.
– Cô đã biết câu trả lời rồi.
– Anh ta cho cô uống thuốc, lột quần áo, trói cô vào giường, đe dọa cô.
– Tôi không thấy có ích gì khi…
– Và đã cưỡng bức cô – Những từ đó, dù được nói rất khẽ nhưng rất độc ác. Chúng như một cái tát vào mặt cô.
Catherine không nói gì.
– Đó không phải là tất cả những gì hắn định làm – Rizzoli tiếp tục.
Lạy Chúa, hãy ngăn cô ấy lại đi!
– Hắn định phẫu thuật trên cơ thể cô ở một bộ phận tồi tệ nhất. Hắn đã làm vậy với bốn phụ nữ khác ở Georgia. Hắn mổ phanh người họ, phá hủy chính bộ phận làm nên người phụ nữ.
– Đủ rồi! – Moore ngăn.
Nhưng Rizzoli vẫn ngoan cố.
– Có thể điều đó đã xảy ra với cô, bác sỹ Cordell.
Catherine lắc đầu.
– Tại sao các người làm vậy?
– Bác sỹ Cordell, tôi chẳng muốn gì hơn ngoài việc bắt được gã này. Tôi muốn cô giúp chúng tôi. Cô muốn việc này sẽ không xảy ra với những người phụ nữ khác chứ?
– Tôi chẳng liên quan gì đến việc này hết! Andrew Capra đã chết! Hắn đã chết hai năm trước.
– Ồ, tôi đã đọc báo cáo khám nghiệm tử thi của hắn.
– Vậy, tôi đảm bảo hắn đã chết – Catherine nói – Vì tôi chính là người đã kết liễu đời tên khốn khiếp đó.