Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 18


Hứa Tinh Hán ngồi trong quán trà đối diện gánh hát, trà trước mặt hắn đã đổi qua hai bình. Hắn thở dài, thật không hiểu nổi tại sao biểu ca biết rất rõ là đối phương sẽ bỏ trốn, vậy mà còn để mặc cho đối phương trốn, đã vậy, tìm được rồi tại sao không đưa ngay về?

Thôi, tâm tư biểu ca sao hắn có thể đoán được.

***

Sương Sương ở sau sân khấu đã sợ đến mềm nhũn cả hai chân, nàng nghẹn ngào một tiếng, liền bị đặt lên bàn trang điểm của đào kép, hình như lúc nàng giãy giụa đã làm đổ những hộp phấn màu dùng để hoá trang kia.

Gương mặt của Ổ Tương Đình xuất hiện trước mắt nàng, bóng tối cuối ngày dần dần bao phủ, ánh sáng sau sân khấu rất yếu, ánh nắng hoàng hôn cuối cùng chỉ chiếu sáng một ô cửa sổ nho nhỏ.

Thật ra thì diện tích sau sân khấu không lớn, bên trong chất đầy y phục cùng đồ dùng biểu diễn của đào kép, trong không gian chật hẹp bí bách, nàng nằm bên dưới Ổ Tương Đình, run rẩy như chim sợ nỏ.

“Ta…” Hồi lâu sau Sương Sương mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ta không trốn.”

Một bàn tay lạnh như băng vuốt từ mặt xuống cổ nàng, tiếp tục trượt theo y phục, dừng lại ở chỗ đai lưng.

Một lát sau, Sương Sương gần như sắp khóc: “Không muốn, không muốn, thân thể ta không tốt.”

Nàng nằm trên bàn trang điểm lạnh lẽo, giọng nói Ổ Tương Đình lạnh nhạt như băng giá, từ đỉnh đầu nàng truyền tới: “Không quan trọng, ta sẽ không chạm vào nàng ở chỗ này.”

Hắn hơi cúi người, ung dung nói một câu bên tai Sương Sương.

“Chẳng qua chỉ dạy dỗ nàng một chút thôi.”

“Xoẹt!”

Tiếng vải vóc bị xé ra.

Sương Sương thấy Ổ Tương Đình lấy ra một cái rương gỗ thì có chút sửng sốt, đến khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong, nàng gần như kêu thét lên thành tiếng: “Ổ Tương Đình, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

Nàng biết đó là cái gì.

Trong cung có những cung nhân phạm lỗi, những cung nhân kia chưa đến mức phải lĩnh tội chết, nhưng để trừng phạt bọn họ, liền biến bọn họ từ cung nhân bình thường thành một nô lệ mà ngay cả người ti tiện nhất cũng không bằng, trên người những nô lệ kia đều sẽ có một hình xăm.

Trong cung của Sương Sương cũng có nô lệ, chữ trên người đều là tên nàng.

Trên người nô lệ đều sẽ khắc một chữ trong tên của chủ nhân, như vậy thì nếu như nô lệ bỏ trốn, người khác nhìn thấy hình xăm đó, cũng có thể biết kẻ đó là nô lệ đào tẩu.

“Tại sao?” Ổ Tương Đình lạnh lùng hỏi ngược lại nàng.

Tại sao không thể như vậy với nàng?

Cả người Sương Sương run rẩy, nàng nhìn vào mắt đối phương, cứ có cảm giác như đối phương đã sớm nhìn thấu nàng, nhìn thấu những gì nàng nghĩ, nhìn thấu nàng là ai.

Sương Sương cắn chặt răng, đến lúc này rồi làm sao nàng dám nói thật rằng nàng là Gia Ninh, cao ngạo của nàng đã sớm bị đối phương đánh vỡ nát không còn chút gì, nàng giống như một kỹ nữ hầu hạ hắn, nịnh nọt hắn, lấy lòng hắn.

Nàng không cần gì cả, nhưng lòng tự trọng là lớp che đậy cuối cùng của nàng.

Nàng không có quốc gia, không có phụ mẫu, không có ngôi vị Công Chúa, cái gì cũng không có, bất kỳ ai cũng đều có thể khi dễ nàng, một hoa nương nho nhỏ có thể đánh nàng, trước kia nam nhân này đứng trước mặt nàng giống như một con chó, nay có thể cởi y phục của nàng, tuỳ ý đè nàng lên bàn trang điểm mà ức hiếp.

Làm sao nàng dám nói mình là Công Chúa Gia Ninh, người Hoàng Thất thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành.

Ngày mất nước, nàng cùng Mẫu Hậu ngồi giữa đại điện trống không, trong mắt Mẫu Hậu không có dù chỉ một giọt nước mắt, bà chỉ sờ đầu nàng: “A Ninh, cùng đi với Mẫu Hậu thôi.”

Hai người đều biết nếu như hai người bị quân phản loạn bắt được thì sẽ có kết quả gì, Phụ Hoàng nàng đã bị bệnh từ trần, Thái Tử ca ca của nàng còn đang mang theo đám thân binh cuối cùng đi ngăn chặn quân phản loạn, thật ra thì chỉ đang cố tranh thủ cho nàng và Mẫu Hậu thêm chút thời gian để tự vẫn.

Khi đó nàng căn bản không dám nói với Mẫu Hậu, thật ra thì nàng không muốn chết, nàng sợ.

Nàng sợ đau, cũng cảm thấy mình chưa có sống đủ.

Nhưng nàng thân là một Công Chúa, nước mất rồi sao có thể sống qua ngày?

Bây giờ sao nàng dám để cho Ổ Tương Đình biết rằng, thật ra một hoa nương Sương Sương hèn mọn nhát gan lại chính là Công Chúa Gia Ninh thiên chi kiêu nữ.

Nàng muốn cho tất cả đều biết Công Chúa Gia Ninh cao quý, không ai bì nổi ấy đã tuẫn táng cùng với quốc gia, mà không phải mượn tạm thân xác của một hoa nương để sống.

***

Thật lâu sau Sương Sương mới rặn từ kẽ răng ra một câu: “Ta… Vì ta là hoa nương của Thược Kim Quật, Ổ thiếu gia không thể xăm lên người ta.”

Ổ Tương Đình nhếch môi, dường như đang giễu cợt nàng: “Nàng là đang cầu xin ta mua nàng sao?”

Sương Sương liên tục lắc đầu.

Hàng mi dài của Ổ Tương Đình rũ xuống như một bóng ma, gương mặt đó của hắn ẩn trong bóng tối càng trở nên đẹp lạnh lùng, da tuyết mi đen, môi đỏ hơi mím. Một lát sau, hắn cất giọng châm chọc: “Ta đây mua nàng.”

Hắn vừa dứt lời, nước mắt Sương Sương vừa vặn chảy ra, nhỏ xuống mặt bàn, rồi dần dần trở nên khô khốc.

Nàng mở mắt nhìn bộ hí phục màu đỏ cách đó không xa, hoa văn thêu trên bộ hí phục đó trùng hợp lại là hoa sen.

Bàn tay lạnh như băng chậm rãi phác hoạ lên làn da tuyết trắng một chữ.

“Đình.”

Đằng trước sân khấu lại bắt đầu xướng khúc.

“Ta cứ ngỡ cuộc đời giàu sang cứng như thép, nào ai ngờ vận mệnh bỗng biến đổi khôn lường. Nhớ năm xưa ta nhõng nhẽo bướng bỉnh, ngày hôm nay ta còn không bằng hạt bụi. Đây cũng là do Ông Trời dạy dỗ, dạy ta biết thu lại hận thù, ngưng hờn dỗi, biết ăn năn, đổi tính tình, ngừng luyến tiếc nước đã chảy xuôi, rời xa bể khổ, sớm ngày giác ngộ.” (Trích đoạn trong bài kinh kịch “Túi Kỳ Lân”)

Sương Sương cắn rách cả môi, có thể nếm được cả mùi m.á.u tanh.

Không biết bao lâu trôi qua, nàng một lần nữa được mặc áo vào, Ổ Tương Đình đưa tay lau vết m.á.u bên khoé miệng nàng, sau đó bế nàng ra ngoài.

Rốt cuộc Hứa Tinh Hán cũng thấy Ổ Tương Đình đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón, chẳng qua vừa nhìn đã hơi sửng sốt, bởi vì lúc này sắc mặt biểu ca hắn tái xanh, ánh mắt không kìm được lửa giận, mà người trong n.g.ự.c hắn bị bọc kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng không có lộ ra.

Hứa Tinh Hán cân nhắc lời nói, mới dè dặt hỏi: “Ca ca, bây giờ chúng ta về chứ?”

Ổ Tương Đình gật đầu nói: “Giải quyết chỗ này đi.”

Hứa Tinh Hán gật đầu: “Vâng.”

***

Hình xăm của Sương Sương nằm ở sau hông, là một hình xăm màu xanh nhạt. Nàng nằm trên giường bảy ngày, chỗ bị xăm không thể bị dính nước, nên đều là Ổ Tương Đình lau người cho nàng.

Khi lau người Sương Sương vẫn không nhịn được mà tránh né, lại bị đối phương bắt lấy, cuối cùng phải ngoan ngoãn nằm sấp trên đùi đối phương, mái tóc dài của nàng xoã tung, giống như những cành cây vươn nhánh trên làn da tuyết trắng.

Sau đó lại bị đối phương bế đi mặc y phục, Sương Sương rũ mắt, nhìn ngón tay thon dài của đối phương thắt chặt đai lưng cho mình.

“Chúng ta sắp tới Vĩnh Thành, ngày mai là có thể cập bờ, đến lúc đó ta sẽ để Hứa Tinh Hán bồi nàng đi dạo.”

Giọng nói Ổ Tương Đình lạnh lùng mà trầm thấp.

Sương Sương ngoan ngoãn gật đầu, lại bị đối phương bóp cằm, buộc nàng ngẩng mặt lên.

Vết thương trên môi bị nàng cắn bảy ngày trước đã sớm khỏi, ngón tay Ổ Tương Đình miết lên bờ môi nàng, rồi bàn tay lại dịch chuyển đến sau gáy Sương Sương, hắn cúi thấp đầu, một nụ hôn vô cùng nhẹ được đặt lên môi Sương Sương, giống như lông chim.

***

Hôm sau, Ổ Tương Đình đi bàn chuyện làm ăn, Hứa Tinh Hán liền dẫn Sương Sương đi dạo trong thành, hắn còn mang theo mấy hạ nhân.

Vĩnh Thành nằm ở phương Bắc, nếu như cưỡi ngựa thì cùng lắm chỉ mất ba ngày là đến được kinh thành.

Sương Sương đi quanh thành, Hứa Tinh Hán đi theo phía sau nàng, hắn cùng biểu ca Ổ Tương Đình của hắn có chút không giống nhau, nếu như là Ổ Tương Đình bồi nàng đi dạo thì cũng chỉ đứng ở bên cạnh, khi nào muốn tính tiền hắn mới mở miệng. Còn Hứa Tinh Hán nói rất nhiều, nhất là khi Ổ Tương Đình không có đây.

Lúc Sương Sương đi vào cửa hàng hương liệu, Hứa Tinh Hán ngồi kể gần như hết một loạt những loại hương liệu mà hắn biết, sau đó cầm mấy loại hắn thích nhất đưa đến trước mặt Sương Sương: “Sương Sương cô nương, ta cảm thấy mấy loại này không tệ đâu.”

Sương Sương nhìn Hứa Tinh Hán: “Ta không thích.”

Nói xong, liền quay người đi chọn loại mình thích.

Hứa Tinh Hán hơi sững sờ, rồi không hiểu sao lại bật cười, hắn lắc đầu dựa vào trên quầy, tỏ vẻ không chấp nhặt: “Cũng đúng, ta là một nam nhân thô lỗ, sao có thể hiểu về hương liệu chứ.”

Một lát sau, Hứa Tinh Hán lại lên tiếng: “Sương Sương cô nương, sao cô nương lại quen biết với biểu ca của ta?”

Sương Sương cúi đầu ngửi hộp hương liệu trong tay, hương liệu của cửa hàng này rất khác biệt, hoa văn trên nắp hộp cũng khác nhau: “Hắn tới thanh lâu nên quen biết.”

Hứa Tinh Hán nhìn Sương Sương, không khỏi thừa nhân cô nương trước mặt quả là một mỹ nhân hiếm thấy trên thế gian, những mỹ nhân khác hơn phân nửa chỉ là có bề ngoài xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp thì không có mấy ai, mà người trước mắt này lại chính là một người như thế. Nàng cầm hộp hương liệu màu trắng, nhưng không biết là tay nàng trắng hơn, hay là hộp hương liệu trắng hơn.

Sương Sương quay đầu, nàng đưa tay ra với Hứa Tinh Hán: “Ngươi tới ngửi thử mùi hương liệu này xem.”

Hứa Tinh Hán hơi bất ngờ, một lát sau, hắn mỉm cười đi tới, cúi đầu xuống ngửi hộp hương liệu trong tay Sương Sương, hắn ngẩng đầu lên: “Rất hợp với cô nương.”

Sương Sương thu tay về: “Vậy trừ cái này ra, cả những loại ngươi vừa mới chọn nữa, còn đâu tất cả những loại còn lại ta đều muốn, trả tiền đi.”

Nàng nói xong thì đặt hộp hương liệu lên quầy rồi đi ra ngoài, Hứa Tinh Hán dùng ánh mắt ra hiệu với người bên cạnh, sau đó vội vàng đuổi theo.

Lần này không giống lần trước, lần này Sương Sương mua rất nhiều đồ, Hứa Tinh Hán dứt khoát biến thành cây chi tiền, để cho ông chủ của những cửa hàng kia bảo tiểu nhị trực tiếp chuyển đồ đạc lên thuyền.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các thương hộ lớn nhỏ trong Vĩnh Thành đều biết rằng có một vị khách cực kỳ giàu có, không phải đi mua hàng mà là đi quét hàng.

Có một số cửa hàng cảm thấy rất đáng tiếc, bởi vì bọn họ bán những đồ mà nữ nhân không thể sử dụng.

Ngay cả quạt tròn Sương Sương cũng mua đến mấy chục cái, Hứa Tinh Hán cũng không hề ngăn cản, Sương Sương muốn mua, hắn liền trả tiền, dù sao hắn cũng không thấy đau lòng, vì chi ra đều là tiền của biểu ca hắn.

Biểu ca hắn chẳng có cái gì, chỉ có mỗi tiền.

Nhưng dù sao thì Hứa Tinh Hán cũng không thể không bội phục biểu ca hắn, trước khi xuống thuyền biểu ca hắn đã cố ý dặn hắn mang theo thật nhiều tiền, hoá ra là đã sớm đoán được.

***

Sương Sương mua suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng mệt mỏi, đi không nổi nữa.

Hứa Tinh Hán bèn nhanh chóng đưa Sương Sương tới quán cơm dùng bữa.

Lúc dùng bữa Sương Sương cũng vô cùng vung tay, nàng bảo tiểu nhị mang lên tất cả những món ăn nổi tiếng của tiệm.

Tiểu nhị nhìn Sương Sương, lại nhìn sang Hứa Tinh Hán ở bên cạnh: “Khách quan, có lẽ là hai vị không ăn hết được đâu.”

Sương Sương còn chưa kịp mở miệng thì Hứa Tinh Hán đã nói trước: “Không ăn hết thì sao, tiền bạc không quan trọng.”

Hắn nói xong thì nhìn Sương Sương cười một cái.

Mỹ thiếu niên môi đỏ răng trắng khi cười lên vẫn là có mấy phần mê người.

Sương Sương vừa nhìn liền quay mặt đi.

Trước khi đồ ăn được mang lên, Sương Sương đột nhiên nói: “Ổ thiếu gia đi bàn chuyện làm ăn ở nơi nào?”

Hứa Tinh Hán nghe được câu hỏi này, trong lòng thầm than không ổn, biểu ca hắn đã ra tử lệnh cho hắn, Sương Sương muốn làm gì cũng được, nhưng tuyệt đối không thể đưa nàng tới quán rượu mà biểu ca hắn bàn chuyện làm ăn.

“Cái này… ở một quán rượu rất xa.” Hứa Tinh Hán lại tiếp tục nói: “Lát nữa chúng ta còn có thể đi xem chút vải vóc, vải ở Vĩnh Thành không giống với vải ở Kim Lăng đâu.”

“Ta nhớ Ổ thiếu gia.” Sương Sương trầm tĩnh nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận