Khoảnh khắc bước vào phòng bệnh, trái tim như ngừng đập, anh nín thở bước vào bên trong.
Cô vẫn nằm im nhắm mắt, bên cạnh là Diệp Linh cùng bác sĩ.
Bác sĩ nói cô có phản ứng s1nh lý đúng thật là một kỳ tích, vì vốn dĩ đã qua mười hai tháng rồi.
Còn về việc có thực sự tỉnh lại hay không, không ai có thể nói chắc chắn.
Nhưng ông ấy vẫn khuyên hãy thường xuyên trò chuyện với bệnh nhân để tăng cường nghị lực sống, dùng tình cảm và sức mạnh nội tại của chính bệnh nhân để làm tăng khả năng hồi phục.
Diệp Vũ đứng yên nhìn cô gái trên giường bệnh.
Anh còn tưởng…
Anh còn tưởng rằng…
Nhưng không sao, đây chắc chắn là một dấu hiệu tốt.
Nếu cô ấy đã có phản ứng, ngày nào đó nhất định sẽ tỉnh lại thôi.
Diệp Vũ ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay cô, áp lòng bàn tay lành lạnh của cô lên má mình, cảm nhận giọt ấm áp đang lăn dài trên má thấm vào lòng bàn tay cô, dần dần tan biến.
Anh lại tiếp tục gác hết công việc xã giao bàn bạc đẩy sang cho Giang Sơn và Nguyễn Nguyên, chỉ làm việc trên máy tính, ngày ngày giờ giờ ở bên cô, kể mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống, còn dệt nên những ước mơ tương lai giữa anh và cô khi cô bình phục.
“Em thích nhà vườn ở ngoại ô hay căn hộ trên tầng cao nhất? Haha, với tính cách của em thì có lẽ thích không khí trong lành ở ngoại ô hơn nhỉ?”
“Mà em thích hoa nữa, trong vườn nhà chúng ta anh nhất định sẽ xây một nhà kính cho em, để bốn mùa em đều ngắm được loài hoa em thích.”
“Đúng rồi, em thích muồng hoàng yến nhỉ? Cuối cùng thì anh cũng biết tên cây hoa đó rồi.
Vì muốn em được thấy nó mà anh đã đầu tư vào một dự án cảnh quan, yêu cầu duy nhất của anh chính là dành ra một con đường chỉ trồng muồng hoàng yến.”
“Bây giờ đang mùa hoa nở rồi, đẹp lắm.
Anh thấy nhiều người dắt nhau ra chụp ảnh.
Anh cũng muốn được chụp ảnh cùng em ở nơi đó.”
“Vì vậy, Linh Linh, tỉnh dậy đi chụp ảnh với anh nhé?”
“Em im lặng thì chính là đồng ý rồi, cấm được quên!”
Anh gõ nhẹ ngón trỏ lên chóp mũi cô, cười cười.
Vào lúc ấy, dường như anh bị hoa mắt, bởi vì anh thấy hàng mi cong cong ấy động đậy.
Nghĩ mình thức đêm quá nhiều, anh dụi dụi lại mắt, vẫn là hàng mi ấy nhưng đã không còn khép chặt lại nữa.
Đã mười chín tháng rồi, anh chờ mười chín tháng, để được lần nữa nhìn thấy đôi mắt ấy.
“Linh Linh, Linh Linh.”
Anh sốt sắng cầm lấy tay cô, nắm chặt sợ cô đau mà nắm nhẹ thì sợ rơi.
Cuống quít bấm chuông gọi bác sĩ, một lúc sau, anh bị hàng bác sĩ đi vào đẩy ra bên ngoài.
Ba mẹ, ông bà cô cùng Diệp Linh nghe được tin đều đã chạy đến.
Sau một hồi kiểm tra, các bác sĩ bước ra thông báo tin vui: Bệnh nhân đã tỉnh lại rất kỳ tích, hơn nữa không bị bại liệt, nếu kiên trì một thời gian sẽ có thể tự sinh hoạt, còn giờ thì người nhà có thể vào thăm, có điều bệnh nhân tạm thời chưa thể cử động hay nói chuyện.
Người thân của cô đều rơi nước mắt, ùa vào phòng nắm lấy tay cô, gọi tên cô.
Còn anh như kẻ ngoài cuộc bị đẩy về phía sau.
Phải rồi, ở đây anh chính là người không có tư cách nhất.
Diệp Linh khóc lóc ỉ ôi xong mới nhận ra ông anh mình vẫn còn ở phía sau, đứng như trời trồng bất động, khuôn mặt không biết là u buồn hay cảm động.
Cô tỉnh lại rồi, nhưng mà lỡ cô vẫn còn ghét anh, vẫn còn hận anh thì sao?
Giây phút cô mở mắt anh quá mừng rỡ chẳng kịp nghĩ gì, đến lúc này anh mới hoang mang, lo sợ cô sẽ không thèm nhìn nhận anh nữa.
Thiện Vũ Linh mở mắt, trước mặt đều là những gương mặt quen thuộc.
Với họ thì là hơn mười chín tháng trời, còn với cô thì mới như qua một giấc ngủ say mà thôi.
Cô muốn cất lời nhưng cổ họng không phát ra nổi một âm thanh, cô muốn đưa tay lên nhưng chẳng có một chút sức lực nào.
Nhìn nhận những khuôn mặt vừa lo lắng vừa vui mừng xung quanh, cô đưa mắt nhìn một bóng dáng cao cao phía sau.
Anh hình như gầy đi rồi, tóc đã nhuộm về đen, khí chất đã bớt phần cao ngạo tươi trẻ nhưng lại thêm vài phần đ ĩnh đạc trưởng thành.
Thấy ánh mắt cô, Diệp Linh lập tức kéo anh lên trước mình để hai người trọn vẹn nhìn thấy nhau, chỉ là trọn vẹn nhìn thấy nước mắt rơi trên má.
Cả gia đình cô cũng đều là những người biết ý, liếc nhìn nhau một hồi rồi cùng đi ra ngoài, để lại không gian cho đôi trẻ.
Diệp Linh ấn vai anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô, đặt tay cô vào tay anh trai rồi mới lẳng lặng ra ngoài.
Anh đã tưởng tượng biết bao lần khi cô tỉnh lại, anh sẽ nói với cô những gì, giải thích những chuyện trước đây ra sao, cầu xin tha thứ như thế nào.
Nhưng cuối cùng anh chỉ ôm lấy tay cô mà khóc nấc, khóc thành tiếng như một đứa trẻ, khóc hết một tiếng đồng hồ.
Cô muốn dỗ anh, nhưng cánh tay đều bất lực.
Nhìn thấy ba chữ xăm trên cổ tay anh, vì thương anh mà lệ cũng trào nơi khoé mắt.
Mẹ cô ở bên ngoài chờ hết nổi, gõ cửa đi vào.
Anh quy quy củ củ lau nước mắt đứng dậy nhường ghế cho bà rồi đứng sang một bên, đầu vẫn là cúi xuống.
Từ một người tự tin cao ngạo, anh trở nên khiêm nhường hơn rất nhiều, đứng trước gia đình cô có thể nói là khúm núm, tự ti.
Anh cảm thấy có lỗi với cô và gia đình cô.
Thực ra gia đình cô lúc ấy rất kích động, rất căm ghét anh nhưng sau một quãng thời gian đằng đẵng thấy anh chăm lo cho cô, là một người có trách nhiệm, có tình cảm, bọn họ cũng đã bớt đi thái độ rất nhiều.
Hơn nữa, đó còn là người con trai mà đứa con gái, đứa cháu gái của họ yêu thương hết lòng, nếu con bé muốn, họ cũng không thể phản đối.
Vài ngày sau, cô đã bắt đầu nói được, nhưng giọng nói hết sức yếu ớt và khàn, không còn nghe ra chất giọng trong trẻo êm tai như ngày trước.
“Vũ…!Em có chuyện muốn nói…”
“Linh Linh.
Anh biết.
Hãy để anh chăm sóc em tới khi em hoàn toàn bình phục.
Để đến lúc đó rồi chúng ta nói chuyện có được không?”
Anh ngồi bên cạnh cô, cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô.
Có lẽ anh sợ cô lại nói chia tay hay những lời nghi ngờ oán giận.
Cô khẽ mỉm cười.
Chàng trai này từ bao giờ mà lại tự ti như thế?
Mà không sao, để đến lúc giọng nói khỏi hoàn toàn, thân thể cũng tự sinh hoạt được, cô sẽ nói với anh, nói rằng cô nguyện ý bên anh, chỉ cần anh còn cần cô, cô sẽ mãi ở bên anh, cho đến ngày anh không còn cần cô nữa thì thôi.
Trong giấc mơ dài ấy, cô đã suy nghĩ kĩ rồi, trước khi ngày đó đến, tại sao không thử cho nhau một lần trọn vẹn?