Họ vừa chuyển tôi ra khỏi phòng hồi sức để đến phòng điều trị chấn thương đặc biệt, hay còn gọi là ICU. Đó là một căn phòng hình móng ngựa với khoảng một tá giường và lực lượng y tá hùng hậu, những người luôn tất tả xung quanh, đọc những thông số báo cáo dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân trên máy tính phía chân giường. Giữa phòng có một cái bàn đặt nhiều máy tính hơn, nơi một y tá ngồi trực.
Có hai y tá đang túc trực bên cạnh tôi, cùng với cơ số các bác sĩ đứng xung quanh. Một là người đàn ông lầm lì ít nói có mái tóc vàng với ria mép, người tôi không thích lắm. Người kia là một phụ nữ có làn da đen sẫm và giọng nói du dương. Cô gọi tôi là ‘bé cưng’, còn thường xuyên vuốt phẳng lớp chăn đắp quanh người tôi, mặc dù không có vẻ như tôi đá bung nó ra.
Có nhiều dây rợ nối vào người tôi đến mức tôi không đếm xuể: Một cái luồn vào họng hô hấp hộ tôi; một cái vào mũi, giữ cho bụng tôi rỗng; một cái vào mạch máu để truyền nước; một vào bàng quan để hút nước; một vài cái nữa ở trên ngực để theo dõi nhịp tim; một cái trên ngón tay đo mạch đập. Chiếc máy thở đang hô hấp cho tôi phát ra nhịp điệu êm ái như một cái máy đếm nhịp, ra, vào, ra, vào.
Không ai, trừ các bác sĩ y tá và một nhân viên công tác xã hội, được vào trong để nhìn tôi. Nhân viên công tác xã hội kia là người đã nói chuyện với Gran và Gramps với giọng đồng cảm bình tĩnh. Cô nói rằng tôi đang ở trong tình trạng ‘đáng lo ngại’. Tôi không biết cái gì gọi là đáng lo ngại. Trong TV, bệnh nhân luôn luôn nguy kịch, hoặc ổn định. Đáng lo ngại nghe có vẻ tệ. Đáng lo ngại là thời điểm mọi thứ chẳng ra sao cả.
“Tôi hy vọng chúng tôi có thể làm gì đó,“ Gran nói. “Tôi cảm thấy bất lực khi phải chờ đợi.”
“Tôi sẽ xem liệu có thể đưa ông bà vào thăm cô bé một lát không,“ cô nhân viên xã hội nói. Cô có mái tóc xoăn búp nhỏ màu xám và một vệt ố cà phê trên cái áo blouse trắng; gương mặt cô nom rất ân cần. “Cô bé vẫn hôn mê sau cơn phẫu thuật, một chiếc máy thở phải giúp cô bé hô hấp khi cơ thể vẫn đang hồi phục sau cơn chấn thương. Nhưng việc gặp người thân yêu quý vẫn rất có ích cho các bệnh nhân, kể cả trong giai đoạn hôn mê.”
Gramps lầm bầm coi như đáp lời.
“Ông bà có cần gọi cho ai không?” cô nhân viên xã hội hỏi. “Người thân nào đó muốn ở đây với ông bà ấy. Tôi hiểu chuyện này hẳn là khó khăn với ông bà, nhưng ông bà càng mạnh mẽ thì sẽ càng tốt cho Mia.”
Tôi giật mình khi nghe nhân viên xã hội gọi tên mình. Nó là một sự nhắc nhở khó chịu rằng họ đang nói về tôi. Gran bảo với cô ấy về những người đang trên đường đến đây, các cô các chú. Tôi không nghe thấy họ nhắc tới Adam.
Adam là người tôi rất muốn gặp lúc này. Giá như tôi biết anh đang ở đâu để có thể cố gắng tới đó. Tôi không biết anh sẽ nghe tin về tôi như thế nào. Gran và Gramps không có số điện thoại của anh, họ lại không mang theo di động, cho nên anh cũng không thể gọi cho họ. Những người có thể truyền tin rằng tôi gặp chuyện thì chẳng có quyền để làm thế.
Tôi đứng trước bản thể nằm bất động đang cắm đầy ống kêu bíp bíp của chính mình. Da tôi xám xịt, mắt bị dán nhắm nghiền. Tôi ước ai đó bóc miếng dán ra, trông nó rất ngứa mắt. Cô ý tá tốt tính chạy đến, bộ đồng phục của cô in hình kẹo mút, dù đây không phải khu điều trị của trẻ em. “Em sao rồi, hả bé cưng?” cô hỏi tôi, như thể chúng tôi vừa chạm mặt trong một cửa hàng tạp hóa.***
Chuyện giữa Adam và tôi bắt đầu không suôn sẻ lắm. Tôi cho là mình đã có quan niệm tình yêu chiến thắng tất cả. Lúc anh đưa tôi về từ buổi hòa nhạc Yo-Yo Ma, tôi nghĩ chúng tôi đã nhận biết rằng mình đang yêu. Tôi từng nghĩ đến được giai đoạn này là cả một thử thách. Trong sách truyện và phim ảnh, câu chuyện luôn kết thúc khi cuối cùng hai người trao nhau nụ hôn lãng mạn. Hạnh phúc mãi mãi về sau được coi là đương nhiên.
Chuyện không như vậy với chúng tôi. Hóa ra việc đến từ những miền xa xôi trong thế giới cộng đồng lại có sự bất lợi của nó. Chúng tôi vẫn gặp nhau trong phòng luyện nhạc, nhưng mối quan hệ rất thuần khiết, như thể không ai trong chúng tôi muốn phá vỡ một điều tốt đẹp. Nhưng bất cứ khi nào chúng tôi gặp nhau ở một chỗ khác trong trường – khi ngồi cạnh nhau trong nhà ăn hoặc cùng nhau học dưới sân trường trong ngày nắng – thì có gì đó hơi xa cách. Chúng tôi gượng gạo, đối thoại sáo rỗng, một trong hai chúng tôi sẽ nói gì đó và người kia bắt đầu một chủ đề khác vào cùng thời điểm.
“Anh nói đi,“ tôi bảo.
“Không, em nói trước đi,“ Adam nói.
Lịch sự rất mệt mỏi. Tôi muốn chấm dứt nó, trở lại với sự thân thiện ấp áp đêm hòa nhạc, nhưng tôi không biết làm thế nào để trở về như lúc đó.
Adam mời tôi đến xem nhóm nhạc của anh chơi. Vụ này còn tệ hơn ở trường. Nếu tôi cảm thấy mình là một con cá rời nước trong gia đình, thì tôi thấy mình là một con cá trên sao Hỏa trong giới của Adam. Anh luôn được vây quanh bởi những người sôi nổi và vui tính, những cô gái dễ thương với mái tóc nhuộm và khuyên đeo, những chàng trai luôn hứng khởi khi Adam nói tiếng lóng với họ. Tôi không thể làm mấy trò của groupie được, và tôi cũng không biết tiếng lóng. Đáng ra tôi phải hiểu thứ ngôn ngữ đó, khi tôi vừa là một người chơi nhạc vừa là con gái của bố, nhưng tôi không hề. Cũng hệt như người nói tiếng Quan thoại có thể hiểu một phần tiếng Quảng Đông, còn người không nói tiếng Trung sẽ cho rằng tất cả người Trung Quốc có thể giao tiếp với nhau, dù thực tế tiếng Quan thoại và tiếng Quảng Đông hoàn toàn khác biệt.
Tôi sợ phải đi đến các show diễn với Adam. Không phải vì tôi ghen tị hay không thích thể loại nhạc của anh. Tôi thích ngắm anh chơi. Khi anh đứng trên sân khấu, chiếc ghita giống như chi thứ năm trên người anh, một phần mở rộng của cơ thể anh. Rồi sau đó khi anh xuống khỏi sân khấu, anh sẽ đổ mồ hôi, nhưng đó là thứ mồ hôi tinh khiết, khiến cho một phần trong tôi khao khát được liếm lên mặt anh như thể đó là một cái kẹo mút. Tuy nhiên, tôi không làm vậy.
Mỗi khi người hâm mộ ùa lên, tôi sẽ lùi vào góc. Adam thường cố kéo tôi lại, vòng một tay qua eo tôi, nhưng tôi sẽ gỡ ra và đâm đầu vào chỗ tối.
“Em không thích anh nữa à?” Adam trách móc tôi sau một show diễn. Anh chỉ đùa thôi, nhưng tôi có thể nghe ra sự tổn thương đằng sau câu hỏi bất ngờ.
“Em không biết liệu mình có nên đến các show của anh không nữa,“ tôi nói.
“Sao lại không?” anh hỏi. Lần này anh không cố che giấu sự đau đớn nữa.
“Em cảm thấy như mình đang ngăn cản anh tỏa sáng vậy. Em không muốn anh phải lo lắng về em.”
Adam nói rằng anh không ngại phải lo nghĩ cho tôi, nhưng tôi có thể nói rằng một phần trong anh có như thế.Chúng tôi có thể đã chia tay ngay trong mấy tuần đầu nếu không có gia đình của tôi. Ở nhà tôi, chúng tôi tìm thấy một không gian chung. Sau khi yêu nhau được một tháng, lần đầu tiên tôi đưa Adam về nhà ăn tối với gia đình. Anh ngồi trong bếp với bố, nói chuyện tiếng lóng. Tôi quan sát, và vẫn chẳng hiểu nổi đến một nửa câu chuyện, nhưng không giống như các show diễn là tôi không cảm thấy bị ra rìa.
“Cháu có chơi bóng rổ không?” Bố tôi hỏi. Khi nói đến xem thể thao, bố tôi là một fan cuồng của bóng chày, nhưng khi chơi, ông lại yêu trò úp rổ.
“Có ạ,“ Adam đáp. “Nhưng mà cháu chơi không giỏi lắm.”
“Cháu không cần phải giỏi, biết chơi là được rồi. Có muốn chơi một lúc không? Cháu đang đi sẵn đôi giày bóng rổ rồi,“ bố nói, nhìn xuống đôi Converse cổ cao của Adam. Sau đó ông quay sang tôi: “Con có phiền không?”
“Không hề ạ,“ tôi cười. “Con có thể luyện tập khi hai người đang chơi.”
Họ đi ra sân chơi phía sau một trường cấp hai gần nhà và trở về vào bốn lăm phút sau đó. Adam phủ lên người một lớp mồ hôi lấp lánh, trông anh hơi choáng ngợp.
“Sao thế anh?” tôi hỏi. “Bị người cao tuổi hù rồi à?”
Adam vừa lắc vừa gật đầu. “Chà, ừ. Nhưng không hẳn. Anh bị một con ong đốt vào lòng bàn tay khi bọn anh đang chơi. Bố em đã cầm tay anh và hút nọc ra.”
Tôi gật đầu, đó là một mẹo nhỏ ông đã học từ Gran, không giống như trường hợp rắn chuông, nó thực sự có hiệu quả khi bị ong đốt. Bạn hút nọc và vòi châm ra, vậy vết thương chỉ hơi ngứa một chút thôi. Anh kề sát lại gần và thì thầm vào tai tôi: “Anh nghĩ mình hơi bị phấn khởi khi lại thân thiết với bố em hơn cả em đấy.”
Tôi cười khi nghe vậy, dù nó cũng khá đúng. Trong mấy tuần ngắn ngủi ở bên nhau, chúng tôi không làm gì hơn là hôn. Không phải vì tôi làm bộ đoan trang, tôi là một trinh nữ, nhưng chắc chắn tôi không tận tụy với tình trạng này mãi được. Còn Adam thì rõ là không phải trai tân. Tệ hơn nữa là nụ hôn giữa chúng tôi cũng chịu ảnh hưởng của sự lịch thiệp nhức nhối như những mẩu đối thoại.
“Có lẽ chúng ta nên sửa chữa nó,“ tôi lầm bầm.
Adam nhướng mày như thể đang dò hỏi tôi. Tôi đáp lại bằng gò má đỏ ửng. Suốt bữa tối, chúng tôi cười toe toét với nhau trong khi vẫn khi nghe Teddy nói về những chiếc xương khủng long nó mới đào lên từ khu vườn sau nhà hồi chiều. Bố làm món thịt nướng muối nổi tiếng của ông, món ăn ưa thích của tôi, nhưng tôi không có cảm giác ngon miệng. Tôi dồn thức ăn quanh đĩa, hy vọng không ai để ý. Trong lúc đó, có âm thanh vo vo cứ vang lên xung quanh tôi. Lúc đầu tôi nghĩ đó là cái âm thoa tôi dùng để điều chỉnh cello. Gõ vào nó sẽ phát ra một tần số với âm A – tần số sẽ tiếp tục tăng lên cho đến khi mức độ hòa âm truyền khắp căn phòng. Đó là ảnh hưởng của nụ cười của Adam với với tôi trong suốt bữa tối.
Sau bữa ăn, Adam ngó qua đống hóa thạch mà Teddy mới tìm được, rồi chúng tôi lên tầng, vào phòng tôi và đóng cửa. Kim không được phép ở trong nhà một mình với con trai – thế nên cơ hội đó chưa từng đến với cô ấy. Cha mẹ tôi chưa bao giờ nhắc đến bất kỳ luật nào về chuyện này, nhưng tôi có cảm giác rằng họ biết chuyện gì đang xảy ra giữa Adam với tôi, và dù bố thích chơi trò Ông Bố Biết Tuốt, trên thực tế, bố mẹ rất lúng túng khi dính vào chuyện yêu đương.
Adam nằm lên giường tôi, vắt tay lên trán. Anh đang cười toe toét – cả mắt, mũi, miệng. “Chơi anh đi,“ anh bảo.
“Cái gì cơ?”
“Anh muốn em chơi anh như một cây cello.”
Lúc đầu tôi kháng nghị bởi chuyện này rất vô nghĩa, nhưng rồi tôi nhận ra nó cực kỳ có ý nghĩa. Tôi đi vào phòng để đồ và lấy ra một trong những cây vĩ mảnh. “Anh cởi áo ra đi”, tôi nói, giọng run run.
Adam làm theo. Khác với vẻ gầy gò bên ngoài, không ngờ cơ thể anh lại rất cơ bắp. Tôi có thể dành hai mươi phút ngắm nhìn từng đường nét và múi cơ trên ngực anh. Nhưng anh muốn tôi lại gần hơn, tôi muốn tôi lại gần hơn.
Tôi ngồi xuống cạnh anh trên giường, vì thế cơ thể thon dài của anh nằm duỗi ngay trước mặt tôi. Chiếc vĩ run run khi tôi đặt nó xuống giường. Tôi vươn tay trái vuốt ve đầu Adam như thể đó là cuộn xoắn ốc của chiếc cello. Anh mỉm cười lần nữa và khép mắt lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Tôi xoa tai anh giống như đó là chốt vặn của sợi dây đàn, sau đó đùa giỡn cù anh khiến anh khẽ bật cười. Tôi đặt hai ngón tay lên hầu kết của anh, rồi, hít một hơi dài để tự cổ vũ bản thân, tôi chạm xuống bờ ngực trần. Tôi đưa tay lên xuống theo chiều dài thân trên của anh, nhấn nhá phần bắp trong những múi cơ, tự chia ra thành các dây A, G, C, D. Tôi vạch vị trí cho chúng, từng cái một, với đầu ngón tay của mình. Adam vẫn rất im lặng, như thể anh đang tập trung vào một điều gì đó.
Tôi với lấy cái vĩ và kéo nó ngang hông anh, nơi tôi tưởng tượng sẽ là phần ngựa đàn của cello. Lúc đầu tôi chơi rất nhẹ, sau đó tăng thêm lực và nhanh hơn khi bản nhạc phát trong đầu tôi ngày càng rõ ràng. Adam vẫn nằm yên, những tiếng rên nhỏ bật ra khỏi môi anh. Tôi nhìn xuống cây vĩ, xuống bàn tay mình, xuống gương mặt của Adam, cảm thấy sự dâng trào của tình yêu, ham muốn, và một cảm giác uy quyền xa lạ. Tôi chưa từng biết rằng mình có thể khiến ai đó xúc động nhường này.
Khi tôi ngừng, anh ngồi dậy, hôn tôi thật sâu và dài. “Đến lượt anh,“ anh nói. Anh kéo tôi xuống giường, lột chiếc áo len vòng qua đầu tôi và tụt chiếc quần jeans của tôi xuống. Sau đó anh nằm xuống giường, kéo tôi vào lòng anh. Lúc đầu Adam chỉ ôm tôi, tôi nhắm mắt và cố gắng cảm nhận ánh mắt anh lướt qua cơ thể mình, nhìn tôi theo một cách chưa ai từng làm. Sau đó anh chơi. Anh gẩy những cung đàn ngang qua phần ngực trên của tôi, khiến tôi cảm thấy nhột và bật cười. Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve, di chuyển sâu xuống dưới. Tôi ngừng tiếng cười khúc khích – âm thoa luôn tăng tần số mỗi khi Adam chạm vào tôi ở một chỗ mới.
Sau một lúc, anh đổi sang kiểu chơi của Tây Ban Nha, gõ ngón tay mỗi nhịp chơi. Anh coi phần trên của cơ thể tôi như những phím đàn, mơn trớn mái tóc, khuôn mặt, và cổ tôi. Anh gảy trên ngực và bụng tôi, nhưng tôi có thể cảm thấy anh trong những nơi mà bàn tay anh không hề chạm vào. Khi anh đang chơi, nguồn năng lượng dâng lên, âm thoa bùng nổ, thiêu cháy hết mọi tần số, cho tới khi toàn bộ cơ thể tôi rền rĩ, cho tới khi tôi hổn hển. Và rồi khi tôi ngỡ rằng mình không thể tiếp tục thêm một phút nào nữa, dòng xoáy của xúc cảm đạt tới một đỉnh cao chót vót, đẩy mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi vào tình trạng báo động cao độ.
Tôi mở mắt, tận hưởng sự ấm áp thong dong đang ùa đến. Tôi bắt đầu cười, Adam cũng thế. Chúng tôi hôn nhau một lúc lâu cho tới khi anh phải về nhà.
Khi đưa anh ra xe, tôi muốn nói với anh rằng tôi yêu anh. Nhưng nó sẽ là một lời sáo rỗng sau những chuyện chúng tôi vừa làm, vì thế tôi đã chờ và thổ lộ với anh vào ngày hôm sau. “Thật là một sự cứu rỗi, anh đã nghĩ em chỉ cần anh vì tình dục thôi đấy,“ anh đùa và cười với tôi. Sau chuyện đó, giữa chúng tôi vẫn có những khúc mắc, nhưng việc quá lịch sự với nhau không còn là một trong số chúng nữa.